Tình Yêu Của Sói (Full) - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
825


Tình Yêu Của Sói (Full)


Chương 12


Sau ngày hôm đó, lão Đạt gặp tôi thật, lão còn cho tôi gặp anh Phong nữa.Nhìn anh ấy thật thê thảm, người đầy vết thương. Là ai đã hành hạ anh ấy tàn ác như vậy chứ.

– Anh Phong… em đến rồi… em đến rồi…

– Thoát rồi… thoát rồi…

Tôi đỡ lấy anh Phong, lão Đạt nhìn thấy liền ra lệnh cởi trói. Rồi lão hằn giọng với tôi.

– Giờ mày nói đi hàng của tao đâu?

– Cháu cất rồi.

– Tại sao ai cũng bị bắt mà tụi mày trốn được ? Có phải tụi mày là tay trong không, có phải cảnh sát ngầm không?

Tôi có biện minh.

– Không có, là lúc đó cháu thấy thằng kia giật hàng của chú, nên cháu chạy theo giật lại. Có cả chú Ngọ hỗ trợ nữa,nhưng cháu mới giật được có một bịch thì công an đến. Nên cháu ôm hàng chạy thôi, xin chú tin cháu.

– Mẹ kiếp,vậy đứa nào báo công an hả?

Cả đám ở đấy đều im lặng, chỉ có Ngọ Đen là dám lên tiếng.

– Hay mình sai người qua thăm dò ông Bảo xem sao, em nghe được hắn cũng ham gái lắm. Hắn lại ở dưới trướng của ông Sơn một bậc thôi, không được thì mình xử hắn luôn.

– Vậy mày có kế hoạch gì không?

– Vâng, như này.. như này… Nhưng phải đưa con đĩ nào đi là thích hợp đây?

– Con nào lanh trí mà có võ thuật tí mới được.

Lão Đạt cũng chịu, cả đống gái điếm của lão làm gì có con nào như vậy chứ.Ngọ Đen lại dâng ý kiến.

– Hay là… mình để con Nga đi..

– Liệu nó có chịu không?

– Nó nguyện chết theo anh mà, anh sai gì nó dám cãi. Nếu nó cãi anh cứ loại nó ra, không cho nó theo nữa.

Lão Đạt gật đầu đồng tình. Còn anh Phong được đưa đi viện.

[…]

Sau khi nghe lời đề nghị của lão Đạt tôi rất là bàng hoàng, đứa con gái chưa từng yêu đương mà bây giờ giờ lại phải đi hiến trinh tiết cho người không quen. Tự thấy mình giống con đĩ cao cấp quá. Nhưng biết làm thế nào bây giờ, cho dù có đổi cả mạng tôi cũng làm chứ đừng nói gì đến trinh tiết.

Nhìn mình bộ dạng này trong gương tôi thấy lạ lẫm vô cùng. Phải gọi là gì đúng nhỉ, là kiều nữ nữ hay gọi một cái tên khác. Đúng hơn chính là gái đĩ cao cấp. Ả Tú gõ cửa phòng tôi dồn dập.

– Nhanh lên con kia, thay đồ thôi mà cũng lâu. Để hỏng việc của Lão Đạt thì mày có lấy mạng ra mà đền.

Tôi mở cửa đi ra, ả Tú khá hài lòng, công nhân tay nghề trang điểm của ả cũng tuyệt đấy chứ. Ả thấy còn thèm uống hồ gì đàn ông.

Đã năm lần bảy lượt ôngng bảo từ chối lão Đạt. Nhưng những món quà nhà đắt tiền ông Bảo không thể không nể mặt lão Đạt một lần. Hôm này ông Bảo được mời đến biệt thự riêng của Lão Đạt, có tiền có rượu và có gái nữa. Đàn ông mà chỉ có chút men thì làm sao qua được ải mỹ nhân, chẳng cần liêm sĩ.

Lão Đại hướng ly rượu ngoại đắt tiền về phía ông Bảo, cười thỏa hiệp hài lòng.

– Vậy em xin nhờ anh thả mấy đứa nhỏ ra nhé.

– Được rồi, được rồi ông cứ để đó tôi. Nào cạn ly vì sự hợp tác của chúng ta.

– Anh ăn tối xong mấy đứa nhỏ sẽ đưa anh đến phòng khách sạn nghĩ. Để em út nó phục vụ.

– Được, được.

Lão Đạt rất nhanh nắm bắt thông tin, ông Sơn đã bị khai trừ khỏi Đảng vì tội tham ô. Giờ lão Đạt không thể nhờ vào ông Sơn được, nhưng ông Sơn cũng không dám khai lão Đạt ra. Nếu không tội càng nặng, cứ để “bóng hồng” bước vào cuộc đời ông Bảo, cho lão Đạt dễ bề điều khiển.

[…]

Căn phòng VIP của khách sạn 5 sao, tôi được lệnh đến đây, dùng mọi cách quyến rũ để trở thành “người tình” của ông Bảo. Làm thế nào đó để ông Bảo luôn luôn nhớ đến tôi. Ông ấy chưa đến, tôi lại ngắm mình trong gương, cái váy dây màu đen ôm dài qua gối, xẻ một đường dài vô duyên. Còn ngực thì ôi thôi, bị bịt và nâng lên muốn nghẹt thở. Tôi phải nhìn mình trong hình dạng còn con gái một lần nữa. Chứ mai thôi, hoặc mấy tiếng nữa thôi, khi bước xuống giường tôi trở thành con đàn bà vô chủ.

Trinh tiết thôi mà, không được dâng hiến cho tình yêu, thì sẽ được dâng hiến để trả thù. Tôi luôn tự an ủi mình như vậy đó.

Cạch…

Tiếng mở cửa rất đỗi bình thường, nhưng khó khiến tôi thoáng giật mình. Người đàn ông đang bước vào ấy, đáng tuổi cha tuổi chú của tôi. Nghĩ một lát nữa thôi phải cùng gã ân ái, hoan lạc. Thật chỉ muốn chết quách đi cho rồi, thù chưa trả tôi sao có thể chết được chứ. Trả thù xong, nhất định tôi sẽ đi xuống dưới đó, đoàn tụ với người nhà tôi.

Tôi e dè lên tiếng, làm đúng theo lời ả Tú nói, phải là gái tơ chính hiệu. Phải làm đám cỏ non tơ mới quyến rũ được con dê già.

– Chú… chào.. chú…

– Đừng sợ, đừng sợ… Anh không làm gì đâu, lại đây với anh nào..

Tôi chưng ra cho gã thấy bộ mặt hoảng sợ, bộ dạng lúng túng. Cứ nghĩ là tôi đang diễn, nhưng thật ra đó đều là thật. Tôi từ từ lại chỗ gã, còn gã bước lại tôi thật nhanh. Đưa cái miệng bốc mùi hôi thối ấy hít hà lên cổ tôi, tôi né người sang.

– Thơm thật… em bao nhiêu tuổi rồi?

– Dạ… dạ.. cháu 20 tuổi ạ…

– Gái tơ, hèn gì mà thơm thế. Vậy em cũng cỡ tuổi con gái anh rồi đấy…

– Nào nào ngồi xuống đây, anh đi tắm cái nào..

– Vâng… chú…

Gã bước vào nhà tắm, tôi cũng chỉ biết thở dài. Nhiều lúc muốn tông cửa chạy quách ra bên ngoài cho rồi. Đâu tầm 10 phút gã đã quay lại, trần trụi với chiếc khăn quấn ngang hông. Một bước gã đi, là mỡ bụng lại rung lên. Rất nhang chóng ập về phía tôi, bế thốc tôi lên giường.

– Nào nào… mình đi ngủ thôi, thấy em anh buồn ngủ lắm rồi.

Tôi vẫn im lặng sợ sệt, gã vứt tôi lên giường như một thứ hàng hóa. Không có chút nâng niu, không có chút trân trọng. Tôi lấy trong ngực áo ra cái bao cao su đã chuẩn bị sẵn, đưa cho lão, chứ thấy phía dưới của lão đã cương lắm rồi.

– Chú.. chú mang đi chú… cháu còn đi học… nhỡ…

– Làm tình thì phải, da thịt sát vào nhau… cái này thì sao mà sướng..

Nói rồi gã giật lấy cái bao cao su trệ tay tôi vứt đi, nhanh tay chộp ngay bộ ngực mà từ lúc gặp tôi gã đã thèm muốn. Chiếc váy vướn víu khiến gã bực bội, gã quay người tôi lại kéo nhanh cái khóa xuống rồi tuột hẳn nó ngang bụng tôi. Tôi nghĩ lần này mình chết thật rồi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hành động của gã như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy thật sự là đáng sợ lắm. Nước mắt tôi trào ra..

– Chú ơi, cháu sợ.. tha cho cháu…

Khi chiếc váy bị tụt xuống thì bộ ngực trần đã phơi bầy ra, và gã đang mặc sức ngấu nghiến nó.

– Tha cho cháu… tha cho cháu…

Tiếng khóc, tiếng van xin càng khiến gã hào hứng hơn.

– Ngoan chú yêu nào… hí hí…

Rầm…

Cánh cửa bị bật tung ra, Kiệt xuất hiện. Hắn lại chỗ tôi, đẩy ngã con dê cụ đang hăng tiết, lấy cái ra giường quấn tôi lại ẵm đi.

Gã dê cụ cáu lắm, bữa ngon sắp vào miệng mà bị cướp mất, gã bắt đầu chửi rủa.

– Thằng chó kia.. mày là ai mà dám dành gái với tao hả, con mẹ mày…

Gã định xông vào đánh Kiệt, Kiệt thẳng chân đạp một phát gã lăn quay ra. Bị đá đau gã tức giận định đứng lên đánh lại, nhưng Ngọ Đen đã chạy vào ngăn cản.

– Anh.. anh bỏ qua cho, đây là con trai anh Đạt, không hiểu chuyện rồi.

Rồi Ngọ Đen nháy mắt cho Kiệt rời đi.

Rồi dỗ dành ông Bảo.

– Để em điều đứa khác đến bù cho anh nhé.

– Tao không cần, ông Đạt làm vậy là không muốn làm ăn nữa phải không?

– Anh thông cảm, cậu ấy bốc đồng quá.

Ngọ Đen búng tay, hai cô gái khác ăn mặc gợi cảm, ỏng ẹo đi vào. Ngay lập tức vuốt ve nịnh nọt ông Bảo, thấy người đẹp ông Bảo cũng xiêu lòng.

Ngọ Đen liền lên giọng nói với hai cô gái.

– Hai đứa chăm sóc anh Bảo cẩn thận nghe không?

– Vâng anh ạ.

Kiệt vác tôi ra ngoài, tôi ra sức vẫy vùng.

– Bỏ tôi ra… ai mượn cậu làm thế này..

– Không được, cậu là của tôi, tôi đã nói là chịu trách nhiệm với cậu rồi.

– Ai cần, bỏ tôi xuống…

– Không thích.

– Bỏ xuống, cậu ngang bướng vừa thôi.

– Cậu không bướng à?

– Tôi làm có mục đích của tôi, cậu không hiểu được đâu.

– Sao tôi không hiểu được chứ. Tôi nhất định sẽ tìm được bọn bắt cóc cậu cho cậu, để tự tay cậu xử bọn chúng.

– Buông ra.. tôi đang làm nhiệm vụ mà..

– Không là không.

Hò hét mãi với tên này được cái rát cổ, chứ chẳng được gì, cuối cùng vẫn bị hắn vất vào xe mang về. Tuy là bực tức vì hắn phá nhiệm vụ của tôi, nhưng thật may hắn đã đến. Nếu không tôi không biết mình phải tắm bao nhiêu lần trong nước mắt, mới sạch được sự nhục nhã này.

Về đến nhà, tôi về phòng mình không thèm cảm ơn hắn một tiếng. Còn hắn thì đứng đó nhìn theo dáng tôi, cứ nhớ lại sau lớp ra giường là hình ảnh nóng bỏng của tôi.

[…]

Sức khỏe lão Đạt nhanh chóng giảm sút, xạ trị bao nhiêu lần cũng không được. Nó luôn khiến lão mệt mỏi, không thể ăn ngủ được. Cơ thể cũng teo tóp hốc hác, lão biết mình không thể sống bao lâu nữa nên gọi Kiệt tới.

– Ông… sao ông lại ra nông nỗi này. Ông bị bệnh gì vậy?

– Bệnh của bố nặng lắm…bố sắp chết rồi…

– Ông đừng nói thế, người ác như ông nhất định sẽ sống lâu thôi.

– Ông trời… không mỉm cười… với bố nữa rồi… bố… muốn con thế bố.. quản lý mọi công việc.

– Tôi không muốn, công việc của ông dơ bẩn lắm. Ác độc lắm, tôi không làm được…

– Không…Kiệt ơi… Không… bố bảo đảm là… mọi thứ trong sạch… Giúp bố, giữ lấy hai cái quán đó. Đó là… là những gì bác… bác của con gầy dựng nên…

Rồi lão Đạt lại nghĩ ngơi, thở một lúc mới tiếp được.

– Giúp bố… đó là… là sự sống, là mơ ước của..của… bác con…

– Ông phải sống…nhất định phải sống tốt…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN