Tình Yêu Của Sói (Full)
Chương 20
Anh Duy bốc xong mấy bao lúa này sẽ được nhận lương, anh tính sẽ mua cho chị Ngân thêm mấy cái áo mới. Nghĩ là làm, anh Duy nhận lương xong liền đi chợ mua nữa con gà, thêm cả áo cho chị Ngân nữa, anh Duy đang tưởng tượng ra mặt chị Ngân sẽ nhăn nhó như thế nào. Vì chị ấy bảo tiền làm được cứ tiể kiệm thôi, đừng phung phú.
Gần về đến nhà, anh Duy gặp bà Bảy liền cười rất tươi, chào hỏi kính trọng.
– Cháu chào bà Bảy.
– Ừa, Duy hả con. Sao rồi, mua thuốc bổ cho con Ngân uống chưa?
– Thuốc bổ, thuốc bổ gì hả bà?
– Cái thằng này, vợ mày có bầu thế kia mà sao không mua thuốc bổ hả?
– Bầu? Ngân có bầu?
– Chứ không lẽ tao?
– Ngân có bầu thật ạ?
– Chứ mày chưa biết gì hả con, thiệt tình.
– Biết, giờ con biết rồi. Ngân có bầu, con sắp được làm bố, vui quá. Con về đây.
Anh Duy hôn chụt lên má của bà Bảy rồi chạy nhanh về nhà. Bà Bảy nhìn anh cười nhẹ.
– Cái thằng, thiệt tình…
Căn nhà của anh hôm nay thật khác lạ, cửa đóng im ỉm, không như mọi khi. Anh Duy nghĩ chắc chị Ngân có bầu nên cảm thấy mệt.
Anh đẩy cửa đi vào, hốt hoảng gọi tên chị ấy.
– Ngân.. Ngân..
Chị Ngân bị trói tay chân ngồi bệt dưới nền,còn bị bịt cả miệng. Bên cạnh còn có 3 tên gian hồ hung bạo.
Tên đầu sỏ vứt điếu thuốc trên tay xuống nền đất lạnh lẽo rồi chà nát, nhìn đống tàn dưới đất chắc hắn đã đợi anh lâu rồi.
– Anh.. anh Trường…
– Sao, nhận ra người quen rồi hả mày? Trốn cũng kỹ quá làm tụi tao tìm cực khổ lắm biết không hả?
– Anh Trường, xin anh nể tình mà tha cho Ngân, bắt em thôi được không anh?
– Bắt mày thì có tác dụng gì, bắt con Ngân ít ra còn bán được qua động quỷ.
Anh Duy liền quỳ xuống van xin lạy lục.
– Xin anh… anh tha cho Ngân đi anh… em xin anh mà…
– Tha này, tha này…
Tên Trường liền đánh đập tới tấp vào người vào mặt anh Duy, anh đau lắm nhưng không dám phản đòn. Chị Ngân xót anh, nước mắt cứ chảy ra mà đâu có hò hét kêu gào gì được chứ.
Đánh đã rồi tên Trường ra lệnh.
– Mang hết đi.
Anh Duy và chị Ngân bị lôi đi, hàng xóm ai cũng nhìn nhưng không giúp được gì. Có người thương cảm, có người không thích lại đặt ra nhiều điều xấu xa.
[…]
Nhìn ống kim trên bàn mà hãi, mỗi ngày tôi đều phải chích nó, không phải một mà nhiều lần. Giờ nhìn mình trong gương thật ghê tởm, tiều tụy xanh xao. Nhưng nhờ vậy mà ông Sâm tin tưởng tôi hơn, coi tôi là cánh tay phải, đi phi vụ gì cũng đưa tôi theo. Nay tôi không còn ở chỗ cũ nữa, ông Sâm đưa tôi đến nơi khác khang trang hơn, gần chỗ ông ấy hơn. Đang trong cơn phê pha thì tiếng chuông cửa kêu, tôi cố lết lại cửa nhìn ra ngoài. Là Kiệt, sao hắn lại tìm được đến đây chứ, tôi ngồi bệch xuống cửa gần đó, không mở. Hắn hét lên trong loa.
– Nga, mở cửa đi Nga, tôi biết cậu ở trong đó mà.
Tôi im lặng, liều thuốc vừa rồi không khiến tôi khá hơn chút nào hết. Kiệt vẫn hét ngoài đó.
– Mở cửa đi, nếu cậu không mở tôi sẽ hét mãi ngoài này thôi.
Tôi vẫn im lặng.
– Tôi biết cậu rất là ghét và căm phẫn tôi, nhưng tôi không thể nào quên cậu được. Trái tim khi đã đưa ai vào mà muốn đưa họ ra thật là khó. Cho dù cậu không tha thứ, hay cậu cứ giả vờ yêu tôi đi rồi cậu hành hạ tôi kiểu gì cũng được. Tôi cam tâm tình nguyện mà…
Tôi vẫn im lặng, hắn gọi mãi một lúc lâu cũng không ai mở cửa cũng ngồi bệt xuống bên ngoài.
– Nga à… tôi biết cậu yêu tôi mà…
Tôi khóc, hắn thật là ngốc quá, khùng quá. Ai lại đi năn nỉ kẻ thù để được hành hạ chứ. Tôi gạt nước mắt, đứng lên mở cửa cho hắn. Thấy tôi hắn mừng ra mặt.
– Nga, cuối cùng cậu cũng chịu gặp tôi.
– Sao cậu bám tôi dai như đĩa vậy? Làm ơn cút ra khỏi cuộc đời tôi đi.
– Tôi cũng muốn lắm,nhưng không được.
Hắn nhanh tay kéo tôi vào lòng, ôm chặt lại. Tôi cố gắng đẩy hắn ra.
– Cậu điên à.
– Cho tôi ôm một chút đi, thấy cậu bình yên thế này tôi thấy thật an lòng.
– Khi nào cậu mới thôi không làm phiền tôi?
Tôi kéo áo cánh tay ra, đưa cho hắn xem những vết tiêm trên cánh tay mình.
– Cậu nhìn đi, bây giờ tôi là một con nghiện đó, cậu có muốn dính vào tôi nữa không?
Sắc mặt Kiệt bàng hoàng, hắn nắm lấy cánh tay tôi.
– Cậu.. sao cậu lại ra nông nổi này..
– Không sao cả, tôi thích. Giờ cậu hiểu bản chất của tôi rồi đấy, tránh xa tôi ra.
Tôi đi vào đóng cửa lại, còn hắn ngồi đó một lúc mới đi.
[…]
Hôm nay ông Sâm lại đưa tôi đi đến chỗ một căn nhà gỗ cũ kỹ hoang vắng.
Vào trong đó tôi thấy anh Duy người be bét máu, còn chị Ngân cũng bị đánh đập không thương tiếc. Thấy chúng tôi đến tên Trường liền cúi chào.
– Anh…
– Ừ, bắt rồi hả?
– Vâng. Giờ xử lý thế nào anh.
– Bán con kia đi, được bao nhiêu cho tụi bây, còn thằng kia đã không trung thành thì phế nó, cho nó đi ăn mày.
– Vâng anh.
Nói rồi ông Sâm quay lưng đi, tôi thật không nỡ nhìn bọn họ bị như vậy.
– Khoan.
– Có chuyện gì?
– Xin chú tha cho họ, họ là ân nhân của cháu.
– Ân nhân?
– Lúc nhỏ đã được chị ấy cưu mang, xin chú tha cho họ.
– Nếu cháu đã lên tiếng thì tùy cháu. Chú về trước.
– Vâng, cháu cảm ơn chú.
Ông Sâm và bọn đàn em bỏ đi, tôi chạy ngay lại mở trói cho họ. Và họ vẫn chưa nhận ra tôi là ai.
– Chị Ngân, là em đây, Nga đây.
– Nga…?
– Em đây, lúc trước đã nhờ chị cưu mang ấy.
Nhận ra người quen, chị ấy liền ôm lấy tôi mừng mừng tủi tủi.
– Nga… là em sao, sao em lại ở đây?
– Chuyện dài lắm, từ từ em kể. Mà sao anh chị lại rơi vào tay bọn nó vậy?
– Chuyện dài lắm từ từ chị kể.
Tôi đưa họ về nơi tôi ở. Đây là căn nhà cấp 4, nhưng cũng khá cao cấp, có hẳn 2 phòng ngủ riêng biệt. Mọi thứ đều tiện nghi, hiện đại.
– Anh chị tạm thời ở đây đi.
– Ừ cảm ơn em.
Chúng tôi cùng nhau hàn huyên tâm sự, hàn huyên những sự kiện lúc xa nhau. Nhưng vẫn không nói cho chị Ngân biết lý do tôi làm việc này. Đêm đó, lần đầu tiên sau bao sóng gió chị Ngân được hạnh phúc trọn ven nằm trong vòng tay anh Duy mà không lo lắng. Anh Duy vuốt tóc chị ấy, giọng nhẹ nhàng.
– Em định giấu anh đến khi nào?
– Giấu, giấu gì hả anh?
– Chuyện con chúng ta chứ gì?
– Anh… sao anh biết được?
– Nếu bà Bảy không nói thì em định giấu anh đến bao giờ?
– Em không định giấu, nhưng sợ anh lại lo nên em cứ từ từ.
– Giờ sóng gió qua rồi, em đừng lo nữa. Có anh luôn bên em đây.
– Vâng anh.
Họ ở đây hơn tuần thì tôi để họ đi, không quên đưa cho họ 20 triệu tiền tôi để dành được.
– Anh chị bỏ xứ này đi thật xa đi, đừng ở đây nữa.
– Nhưng chị không thể nhận tiền của em được.
– Anh chị nhận đi cho em vui, dù sao em cũng sẽ không có cơ hội dùng tiền này đâu.
– Nói gì mà như trăn trối vậy em, đừng làm chị sợ.
– Ý là em không dùng tiền nhiều nên anh chị cứ cầm đi, may khi xưa nhờ anh chị, không thì em cũng không biết sẽ ra sao nữa.
– Đừng nói vậy mà em.
– Anh chị đi giữ gìn sức khỏe nha, hi vọng được gặp lại hai người.
– Nhất định sẽ gặp lại mà, cứ giữ liên lạc với nhau em nhé.
– Vâng, em biết rồi.
Tôi tiễn họ một đoạn rồi về, chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng mà thôi.
[…]
Muốn loại ông Sâm ,nhất định phải có sơ hở gì mới được. Nhưng nếu tôi chết thì ai sẽ là người tố cáo ông ta đây. Tôi lấy hết can đảm, tin tưởng anh Phong một lần.
Tôi đứng đợi anh ấy chỗ đoạn sông vắng người qua lại, để tránh hết mọi tai mắt rình mò.
– Nga, em hẹn anh ra đây có việc gì không?
– À, có chút việc ấy mà.
– Hẳn là việc quan trọng?
– Đúng vậy.
– Em cứ nói, anh nghe đây.
– Vụ án giết cả nhà, thiêu rụi biệt thự của mười mấy năm trước anh có biết.
– Có, đó là vụ thảm sát nhà anh trai ông Sâm.
– Đúng vậy, và người còn sống duy nhất chính là em, di ảnh đứa con gái mà anh thấy trên bàn thờ đó là em.
Anh Phong hết sức ngạc nhiên.
– Sao… sao lại có chuyện đó được?
– Vậy mà có đó. Ông Đạt đã ra lệnh giết bố em, chính Ngọ Đen ra tay tàn độc. Cái thẻ nhớ đã nói lên tất cả.
– Thẻ nhớ? Anh không hiểu?
– Cái thẻ nhớ bố em quay được cảnh làm ăn của ông Đạt và ai đó mang đồ cảnh sát? Thậm chí bố em còn quay được cả ông chú chết tiệt của em nữa.
– Vậy cái thẻ nhớ đó ở đâu?
– Trong phòng của Tuấn Kiệt, em trai chị Phương Anh, phía sau cái tủ áo quần.
– À, thì ra nơi nguy hiểm đó lại là nơi an toàn.
– Xin anh, nếu em chết, hãy vạch mặt hắn và rửa oan cho bố mẹ em.
– Được, anh hứa, chỉ mong em hết sức cẩn thận.
– Em cảm ơn.
[…]
Ông Sâm bây giờ đứng ngang ngửa với Hắc Hổ, ông ta thao túng được tất cả của Kiệt và vô tư điều động gái cũng như hàng trắng vào những tụ điểm ăn chơi này. Tôi thử liều bằng cách của mình xem sao?
– Chú, bây giờ mọi thứ tốt đẹp thế này, chú chấp nhận san sẽ với Hắc Hổ sao?
Ông Sâm cũng khá đề phòng, sợ mắc lỗi mà ông bày ra lắm.
– Thì kệ đi, có sao đâu nào?
Thấy thái độ của ông ấy, ắt hẳn đã có sự đề phòng cao.
– Vậy ạ, sợ hắn làm với chú như với Ngọ Đen thôi.
Hắn cũng có để ý đến lời nói của tôi, hắn biết là vụ khử Ngọ Đen tôi không biết gì. Nhưng hắn cũng sợ, Hắc Hổ cũng tham vọng không kém dễ có ngày sẽ xử hắn thôi.
[…]
Nghe lời tôi, anh Phong đến nhà tìm chị Phương Anh. Được anh Phong tìm chị ấy mừng rơn, chị ấy nghĩ không bỏ công suốt thời gian qua chị ấy đeo bám, cuối cùng cũng đã có kết quả.
– Anh Phong…
Chị Phương Anh định vui vẻ ôm lấy anh Phong, nhưng chị ấy lại vờ nghiêm lại.
– Anh đến đây làm gì?
– Anh tìm em, muốn hỏi thăm em một chút thôi.
– Có gì mà hỏi, không có anh tôi vẫn khỏe thôi.
– À, vậy.. vậy thôi anh về.
Chị Phương Anh vội vàng níu anh Phong lại.
– Khoan… đến rồi thì ngồi chơi một lát.
– À, ừ…
Anh Phong bỗng choáng váng, muốn ngã nháo nhào.
– Anh Phong… anh Phong anh bị sao vậy?
– Tự dưng anh chóng mặt quá, anh lên phòng nằm một lát được không?
– Vâng, để em dìu anh lên.
Chị Phương Anh dìu anh Phong lên phòng rồi ngồi bên cạnh lo lắng. Anh Phong nhẹ nhàng nói với chị ấy.
– Làm cho anh cốc nước cam được không, anh mệt quá.
– Vâng, vâng…
Chị Phương Anh cuống cuồng đi xuống bếp còn anh Phong thì lẻn vào phòng Kiệt, lấy đi cái thẻ nhớ. Chưa đầy 5 phút sau anh Phong đã đi xuống nhà, chị Phương Anh lo lắng.
– Ơ, anh đã khỏe đâu mà đi vậy?
– Anh khỏe rồi, cám ơn em.
– Anh.. uống miếng nước đã.
Tiện thể đang khát nên anh Phong bưng lấy ly cam uống một hơi, khỏi phụ công chị Phương Anh đã làm.
Đêm tối chiếc ô tô đậu sẵn ngay đoạn đường vắng, chiếc mô tô quen thuộc của anh Phong chạy đến và anh ấy đi vào trong xe, nới có người đang đợi anh.
– Tìm tôi có việc gì không?
Anh Phong đưa cái thẻ nhớ cho người đó.
– Chắc ông cần cái này?
– Đây là gì?
– Đoạn clip của mười mấy năm trước quay được ông Đạt, ông Sơn và cả ông nữa. Nga đưa cho tôi.
Ông Sâm cầm cái thẻ cười hềnh hệch.
– Cảm ơn cậu, đây là số tiền mà cậu yêu cầu. Tiếp tục điều tra kẻ hở của Hắc Hổ cho tôi
Ông Sâm đưa cho anh Phong một cái xấp tiền, anh Phong cầm lấy rồi bỏ đi. Ông cầm cái thẻ và cười tà ác.
– Cháu gái à, cuối cùng thì ta đã tìm được cháu rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!