Tình Yêu Của Sói (Full)
Chương 19
Từ vụ hạ sát Kiệt không thành, Ngọ Đen luôn tìm cách để khử Phong. Chuyện này cứ làm gã đau đầu và tức tối. Nhưng tôi lại đau đầu hơn khi Ngọ Đen luôn tìm cách hạ sát Kiệt, nghĩ tới nghĩ lui không biết làm thế nào. Tôi đành phải tìm ông Sâm, người mà anh Phong luôn kể là kẻ tham vọng. Nghĩ là làm, tôi thay đồ rồi đi ra khỏi phòng trọ, hoảng hồn khi Kiệt đang đứng đó.
– Cậu… sao cậu biết tôi ở đây?
– Giác quan thứ chủ nhật ấy mà.
– Cậu về đi, tôi không muốn gặp cậu.
Tôi bỏ đi Kiệt kéo tay tôi lại.
– Cậu không nhớ tôi sao?
– Tại sao tôi phải nhớ con của kẻ thù mình?
– Nhưng tôi nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên. Cậu làm gì cũng được, có thể nào đừng rời xa khỏi tầm mắt tôi được không?
Tôi rút tay lại bỏ đi, không nói gì với hắn. Kiệt hét lên.
– Tại sao cậu lại như vậy? Tôi biết cậu yêu tôi mà, nếu không tại sao hôm đó cậu phái người bảo vệ tôi?
– Cái đó là tự mình tưởng tượng mà thôi, tôi không hề yêu cậu. Tôi làm cái đó cho cậu là vì cậu từng cứu tôi một mạng, nay tôi trả lại cậu, coi như chúng ta không ai nợ ai.
– Tôi không muốn như thế, tôi yêu cậu, rất yêu cậu. Dù cậu có trốn xuống địa phủ tôi cũng sẽ bám theo cậu.
Tôi vẫn bỏ đi, Kiệt tức tối đá vào thành tường phòng trọ.
Tôi về lại căn biệt thự cũ của mình, ngôi nhà mà giờ đây ông Sâm hoàn toàn nắm quyền quản lý. Khi thấy tôi, ông ta đã hết sức ngạc nhiên.
– Ồ, sao rồng đến nhà tôm thế này?
– Chú nói quá, cháu tìm chú là muốn nhờ chú giúp cháu.
– Giúp cô? Tôi làm gì có khả năng đó.
– Vậy tiếc quá, cháu cứ tưởng chú mới là người mưu lược, sau sẽ là vua một vùng chứ? Thôi cháu đi tìm Hắc Hổ ,chào chú cháu về.
Như bị khích tướng nên ông Sâm gọi tôi lại.
– Chờ đó, muốn tôi giúp việc gì?
– Nhờ chú tìm cách khử Ngọ Đen.
– Tại sao, chẳng phải Ngọ Đen rất tốt với cô sao?
– Hắn rất tốt nhưng cháu rất tiếc, hắn muốn giết người cháu yêu.
– Là ai?
– Anh… anh Phong ạ?
– Phong? Chẳng phải là…?
– Là sao chú?
– Thôi được, nếu ta giúp cháu thì ta được quyền lợi gì?
– Được quán karaoke và quán bar mà Ngọ Đen sở hữu, được một đứa trung thành là cháu..và xin đừng động vào người cháu yêu.
– Được, cái đó đơn giản mà.
– Và đừng bắt cháu giết người. Cháu sẽ luôn tìm mọi cách để chú có lợi thế cao nhất.
– Được, ta đồng ý. Vậy bàn kế hoạch đi.
– Vâng ạ.
Sau khi bàn kế hoạch xong, ông Sâm liền tìm đến Hắc Hổ để khơi màu cho việc khử Ngọ Đen.
– Sao rồi, việc tôi nói lúc trước chú tính đến đâu rồi?
– Tính toán hết rồi, chỉ còn đợi chú bàn thêm cho chắc chắn.
– Dễ mà… dễ mà… Cứ như này…như này… là được..
Hắc Hổ mắt sáng rực với ý kiến sáng suốt của ông Sâm.
– Hay… rất hay…
[…]
Vẫn như thường lệ,anh Duy đi làm còn chị Ngân ở nhà bán hàng. Chị và anh Duy ở đây, hàng xóm ai cũng thương, cũng quý. Lâu lâu họ lại mang cho cái bánh, con cá.
Bà bảy tay cầm cái chén đi từ đằng xa tới.
– Ngân, bán dì chai mắm con.
– Dạ, dì chờ con chút nha.
– Ừ, dì mới kho đó, lát hai vợ chồng ăn đi.
– Vâng, con cảm ơn dì.
Chị Ngân nhận lấy chén cá từ tay dì bảy, dì bảy được mệnh danh kho cá ngon nhất khu này mà.
– Dì ơi… mà sao cái mùi nó… nó… ọe ọe…
– Gì vậy trời, cá tui làm kỹ lắm chứ có tanh hôi gì đâu.
– Không.. không phải dì… con bị mấy bữa nay rồi.. cứ thấy mùi đồ ăn là khó chịu lắm… nôn hoài á…
– Trời, vậy mày có tin vui rồi đó, chúc mừng mày nghe con.
– Dì nói thật không dì?
– Tao có 5 đứa con rồi sao không chính xác được. Thôi đưa mắm đây tao về.
– Vâng… đây dì.
Chị Ngân cứ thấy thất thỏm lo âu, vừa mừng vừa lo. Đang chạy trốn thế này làm sao mà có con lúc này được đây? Nhưng đây lại là đứa con đầu tiên của chị Ngân và anh Duy.Biết phải làm sao cho phải đây.
– Ngân… Ngân… làm gì mà thẩn thờ vậy em?
– Hả, à không có gì, anh về rồi à?
– Um, anh về nãy giờ rồi. Ăn cơm thôi anh đói quá.
– Vâng, để em dọn cơm.
– Để anh.
Anh Duy lại mở lồng bàn ra, bao nhiêu món anh thích.
– Oa, đồ ăn ngon nhờ, có cả cá này.
– Bà Bảy mới cho anh ạ.
– Vậy à, ăn cơm thôi em.
– Vâng.
Chị Ngân muốn giấu lắm nhưng cái mùi cá kho đã phản lại chị rồi.
– Ọe… ọe…
– Ngân, sao vậy em. Khó chịu đâu à?
– Không.. không sao, chắc bệnh dạ dày thôi.
– Ừ, đừng làm anh lo, mai lấy nghệ uống đi nhé.
– Vâng anh.
[…]
Ngày lấy hàng cận kề, không hiểu sao Hắc Hổ lại lăn ra ốm. Ốm nặng lắm, không thể leo xuống giường. Vì lúc đầu bàn tính, cả Hắc Hổ và Ngọ Đen cùng đi lấy chuyến hàng này, cốt để thị uy sức mạnh cho đối tác nữa. Giờ nhìn Hắc Hổ nằm thế kia, lại còn ho sù sụ Ngọ Đen thấy nản lắm.
– Mốt phải đi lấy hàng rồi, chú thế này thì biết tính sao?
– Hụ..hụ… anh đi lấy đi, tôi cử thêm lính cho anh, đưa thằng phong theo hỗ trợ.
Nghe nhắc đến anh Phong, Ngọ Đen tạm hài lòng, vì nhân cơ hội này khử Phong luôn cho nhẹ tay. Lỡ có đánh nhau, tên bay đạn lạc, ai mà biết được.
Chúng tôi phải đi hai ngày mới đến được đây. Đây là một bến cảng nhỏ, hàng hóa được vận chuyển bằng tàu thủy để tránh việc đáng tiếc như lần trước.
Nhận hàng xong Ngọ Đen đi về, trên đường đi bất ngờ ra hiệu cho tôi khử anh Phong. Hai bên đánh nhau một trận nảy lửa, người bị thương, kẻ bị giết. Cuối cùng tôi và Ngọ Đen bị thất thế, bị bắt và trói ngay giữa đường đi về. Tầm 15 phút sau có chiếc xe khác chạy lên, 2 người bước ra khỏi xe là Hắc Hổ và ông Sâm. Ngọ Đen vô cùng bàn hoàng.
– Hai người… tại sao hai người…
Hắc Hổ cười khanh khách.
– Tại sao ư, tại vì tôi đi nhận hàng.
– Hàng, hàng gì ? Không phải là tôi mới nhận rồi sao?
Hắc Hổ mở chiếc túi mà lúc nhận hàng Ngọ Đen xem. Trong đó đúng là có súng thật, nhưng những chiếc còn lại chỉ là những cây gỗ khô khan mà thôi.
– Tại… tại… sao lại thế này?
Hắc Hổ nghiêm giọng.
– Tại vì một rừng không thể có hai hổ.
Nói rồi Hắc Hổ vào xe, còn ông Sâm ra lệnh.
– Mở trói.
Ngọ Đen vui mừng khi đoán được đó chỉ là trò đùa. Cho đến khi tên đàn em lại gần mở trói cho tôi. Ông Sâm lại vỗ vai tôi.
– Vất vả cho con rồi, còn lại tùy con xử lý.
– Dạ chú.
Ông Sâm leo lên xe rồi chiếc xe phóng đi mất. Ngay lúc này anh Phong cũng không thể cản được tôi, vì xung quanh toàn là bọn đàn em, nếu lộ ra anh ấy cũng khó bảo toàn tính mạng.
Tôi rút con dao bấm ra tiến lại gần chỗ Ngọ Đen, anh Phong có ý cản tôi.
– Em làm gì vậy?
– Làm việc cần làm.
– Đừng để cho bản thân mình hối hận, anh ra kia chờ em.
Anh Phong bỏ đi, tôi mới nhẹ nhàng lại hỏi hắn.
– Ngọ Đen à Ngọ Đen, ông có bất ngờ về món quà tôi tặng ông không?
– Mày… mày… đồ chó cái… đồ phản bội.
– Phản bội? Cũng không bằng loại cầm thú nhà ông?
Tôi lấy cái giẻ nhét vào miệng Ngọ Đen, không cho hắn nói được nữa.
– Ông có nhớ mười mấy năm trước, ông đã giết hại bao nhiêu người trong biệt thự Hữu Nhân như thế nào không?
Mắt hắn trợn tròn hết cỡ, như muốn nói gì đó.
– Ông Đạt chết rồi, tôi biết lý do vì sao bố tôi bị giết rồi và ai là người hạ lệnh. Giờ tôi cũng trân trọng thông báo cho ông biết, tôi là đứa con gái được mẹ cõng đi và chạy thoát. Ông có nhớ chị Ngân không, trong cái mà ông gọi là chuồng đĩ đó, chị ấy đã nuôi nấng tôi, bao bọc tôi. Chắc ông không thể ngờ là tôi còn sống và sờ sờ ngay trước mũi ông à?
Nước mắt tôi chảy ra, tôi lại yếu đuối rồi.
– Ông thấy không, ông có làm gì cũng không bằng trời tính. Giờ đây, tôi sẽ trả thù cho bố mẹ tôi, ông đâm họ bao nhiêu nhát, tôi bắt ông phải trả đủ.
Tôi lấy dao găm đâm vào 2 đùi hắn, hắn gục xuống, hắn muốn rống lên đau đớn nhưng không thể. Tôi muốn hắn trước khi chết phải cảm nhận được một chút nỗi đau của tôi. Rồi tôi lại lạnh lùng cầm dao ngồi xuống chỗ hắn.
– Xuống đó mà quỳ gối xin tha thứ của bố mẹ và anh hai tôi đi.
Phập…
Tôi run run cắm con dao ngay cổ hắn, máu phun ra phùn phụt. Đây đây là lần đầu tiên tôi giết người, cảm giác thật ghê sợ, nhưng tôi đã trả thù được cho nhà tôi rồi, cuối cùng cũng trả thù được rồi.
Tôi quay lại chỗ anh Phong sau khi chắc chắn hắn đã chết. Tay tôi run run, mặt tôi tái mét. Anh Phong nhẹ nhàng hỏi han.
– Sao vậy, sao thất thần vậy em?
– Không… không sao, về thôi?
[…]
– Hạ Yên.. Hạ Yên… mẹ đây con..
– Mẹ.. mẹ ơi… con trả thù được rồi, con giết được hắn rồi…
– Hạ Yên… bố mẹ giờ không bên con nữa. Bố mẹ chỉ mong con sống thật tốt, đừng mang thù hận nữa..
– Không… không thể tha thứ cho họ được…
– Hạ Yên… bố mẹ không oán hận nữa. Chỉ cần con thanh thản và hạnh phúc là bố mẹ yên lòng rồi..
– Mẹ.. bố.. đừng đi… đừng bỏ con… anh hai ơi… mọi người ơi..
Tôi giật mình tỉnh dậy, nước mắt nhòe mi, đây vẫn là căn phòng trọ của tôi. Tôi đưa bàn tay mình lên ngực, cố xoa dịu nỗi đau của con tim, hơi ấm mẹ cầm tay tôi như vương vấn mãi còn ấm lắm. Tôi ngồi một lúc cho tịnh tâm rồi qua gặp ông Sâm, ông ấy có việc gì đó muốn nói với tôi.
Cốc… cốc…
– Vào đi.
– Cháu chào chú, chú gọi cháu có gì không?
– Ngồi đi cháu.
– Vâng ạ.
– Sao hả lòng hả dạ chưa?
– Vụ gì ạ?
– Vụ Ngọ Đen ấy?
– Vâng, thỏa lòng chú ạ.
– Mày ra tay cũng hơi ác nhờ.
– Diệt cỏ tận gốc chứ không kẻ bị giết là mình thì sao.
Ông Sâm khá hài lòng về tôi, ông thích cách làm việc dứt khoác của tôi.
– Giờ mày làm việc cho chú, mày phải làm một việc.
– Việc gì ạ, trừ giết người là được.
– Những đứa làm cho chú có một kiểu chung, đó là đứa nào cũng phải dính vào ma túy. Kể cả mày, vì có như thế mới khó mà phản bội được chú.
– Ý chú là…?
Ông Sâm mở cái hộp trên bàn, trong đó có ống tiêm đã có sẵn nước gì trong đó.
– Tùy mày, có muốn làm cho chú hay không thôi.
Tên này đúng là gian manh xảo quyệt mà, nhưng nếu tôi không tiêm thì cũng khó mà sống được. Lỡ rồi, phóng lao phải theo lao, nếu không làm sao mà lật mặt lão được chứ. Tôi liền cầm lấy ống tiêm chích vào cánh tay, bơm hết.
– Được chưa hả chú.
– Tốt. Đây là thuốc còn lại. Khi đến cơn cứ mang ra tiêm.
– Vâng ạ.
– Vậy thôi, về đi. À , còn giấy tờ nữa, làm sao cho nó hợp pháp rồi đưa qua đây.
– Vâng chú, chào chú cháu về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!