Hôn Em Đi !!! - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
218


Hôn Em Đi !!!


Chương 9


Bước vào quán, tiến về phía chiếc bàn số năm bên khung cửa sổ nhìn ra hướng Đông, Vinh vui vẻ nhìn An, nói:

-Hôm nay em lại chủ động muốn gặp anh sao?

An cười miễn cưỡng, gật gật đầu, chờ Vinh ngồi xuống ghế mới đáp lời:

-Em có việc muốn hỏi anh!

Vinh cười khoái trá. Từ trước tới nay An chưa bao giờ như vậy. Cô đang rất nghiêm túc, nụ cười mang theo sự lạnh nhạt, điều đó làm anh thấy vô cùng kích thích.

Là một người vui vẻ và phong nhã, để An không cảm thấy khó xử, Vinh gửi vào lời nói thái độ đùa giỡn:

-Nào! Luật sư An! Xin mời cô thẩm cung.

Chờ nhân viên phục vụ mang cà phê ra đặt xuống bàn rồi lui đi, An nói:

-Em muốn hỏi anh về chuyện của anh Đăng!

Linh cảm của Vinh thật không sai. Từ khi biết An và Đăng đã gặp lại nhau, anh đoán chắc sớm muộn gì ngày này cũng đến. Vinh không phải không biết người trong lòng An là ai, tuy nhiên với tính cách hài hước vốn có của mình, anh vẫn trêu chọc cô:

-Sao vậy? Đăng dấu diếm em chuyện gì sao?

Đưa ly cà phê lên miệng nhấp môi, An nói:

-Em muốn biết tất cả! Vì sao anh Đăng bỗng chốc thay đổi? Vì sao anh ấy ngày trước không từ đã biệt?

Ly cà phê đen trong tay An cũng như ánh mắt đen mong mỏi của cô khi nhìn vào anh, ngần ấy thứ đã đủ để Vinh biết có lẽ không nên che dấu cô điều gì nữa.

Cô kiên quyết và thẳng thắn, sự ngay thẳng ấy trong cả công việc lẫn tình yêu khiến Vinh không thể nào từ chối mong muốn của người con gái ấy được.

-Phải bắt đầu từ đâu nhỉ?-Vinh mỉm cười, nhìn sâu vào mắt An, câu chuyện anh kể với cô cũng có chiều sâu như thế. An tập trung theo mỗi cái nhếch môi của Vinh, thi thoảng trên mặt có một vài biểu cảm, cuối cùng, khi nghe anh kể xong câu chuyện, cô mới gộp tất cả thắc mắc bấy lâu lại bằng một câu hỏi:

-Vậy là anh Đăng làm tất cả chỉ vì em ư?

-Đúng vậy! Chỉ vì em.

Được sự giúp đỡ của luật sư Nam, vụ kiện mà An đang đảm đương đã có một kết quả êm đẹp như mong muốn.

Sau khi rời khỏi tòa, cô đến bên cạnh ông, bày tỏ thành ý:

-Chú Nam, cháu muốn mời chú dùng bữa!

-Ta tán thành!-Luật sư Nam cười giòn, vỗ vỗ tay vào vai An.-Thắng trận tất nhiên phải ăn mừng, nhưng ta muốn mời thêm khách được không?

-Được ạ!-An vui vẻ đồng ý, mặc dù có chút thắc mắc, nhưng cô nghĩ không tiện để hỏi, vì thế chỉ gật gật đầu.

Khi An và luật sư Nam ngồi vào bàn được một lúc thì vị khách quý của ông bước vào, trên tay cầm một bó hoa, thư thái tự tại, ung dung, trang phục lịch lãm, nhã nhặn, toàn thân toát lên vẻ ấn tượng khác thường.

Thấy luật sư Nam cười rạng rỡ đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu, An lịch sự đứng lên, quay người nhìn ra phía sau, trông thấy dung nhan của nam khách đang bước vào, khuôn mặt vô cùng sửng sốt. Hai tay cô chống trên bàn đang run run, đôi đồng tử mở to, miệng há hốc, lại quay sang nhìn luật sư Nam như yêu cầu lời giải thích, vậy nhưng những gì nhận được chỉ là một nụ cười đầy dụng ý của ông

Bỏ qua sự bất ngờ đang chưng diện trên gương mặt An, Đăng nhanh chóng tiến về bàn, cúi đầu kính cẩn chào luật sư Nam, nói:

-Đã lâu không gặp chú.

Luật sư Nam đứng lên vỗ vỗ vai Đăng, cười hêt sức rạng rỡ:

-Nào ! Ngồi xuống!-Một tay ông chỉ về phía An.-Giới thiệu với cháu, đây là Bùi Lạc An-nữ luật sư trẻ tài năng của văn phòng luật của chú.-Lại nhìn An, ông nói.-Còn đây là Đăng, cháu họ ta, đang là trưởng khoa khoa ngoại hô hấp, bệnh viện KP. Cháu biết nó chứ?

An miễn cưỡng gật đầu, hết nhìn luật sư Nam lại nhìn Đăng dò xét, thấy anh không quá bất ngờ, vì thế tâm trạng tự khắc căng thẳng hơn.

Đăng đưa bó hoa trên tay ra trước mặt An, nói:

-Luật sư An! Chúc mừng cô thắng kiện.

-Cảm ơn anh!-Đón lấy bó hoa trên tay Đăng, An khẽ trút cái thở dài, cơ mặt được kéo căng.-Một phần do sự giúp đỡ của anh, nếu không có anh tôi cũng khó có thể dành được chiến thắng này.

Ngồi xuống ghế, An dường như khóa chặt miệng mình trong khi luật sư Nam và Đăng đang nói chuyện rôm rả. Cô có cảm tưởng, nhân vật chính là cô từ lâu đã bị anh thay thế, thậm chí ngay cả luật sư Nam cũng vui vẻ tiếp tay cho anh.

Khi thức ăn được bưng ra, quá phấn kích, luật sư Nam thuận miệng:

-Bao giờ ta được uống rượu mừng của cháu?

Đăng cười khiêm tốn:

-Chắc phải chờ thêm một thời gian nữa, cháu bây giờ đâu đã có bạn gái?

Nhìn An, Đăng cười nhạt. Không hiểu sao nụ cười của anh khiến khuôn mặt cô đổi sắc, lại cặp mắt sâu hút kia chỉ gần như một hố đen vực thẳm không đáy.

An ăn lấy ăn để thức ăn trong bát, linh tính sau câu nói kia sắp có chuyện không hay, thì vừa lúc luật sư Nam hứng khởi đánh mắt sang cô, cười lớn:

-Lạc An, không phải cháu cũng từng bảo mình chưa có bạn trai sao? Nam thanh nữ tú gặp nhau, ta có nên phá lệ đổi nghề một lần không nhỉ?

Miếng thức ăn trong cổ họng An suýt nghẹn lại. Cô với tay lấy ly nước trên bàn nhấp một ngụm, cố hít thở thật sâu, nói gấp gáp:

-Cháu có bạn trai rồi ạ !

-Thật sao ?-Luật sư Nam bật cười sang sảng, quay sang phía Đăng tiếc nuối.-Ta thật không thể giúp cháu rồi.

Đăng cười lắc đầu, tỏ ý thông cảm với thành ý không thành của luật sư Nam, lại nhìn An hết sức dụng ý, nói :

-Không biết bạn trai của luật sư An là người như thế nào ?

Câu hỏi của Đăng rõ là muốn ép người. An không biết mình vừa buột miệng thốt ra lời vàng ý ngọc gì để rước họa vào thân như vậy ? Nhưng anh thì không chịu dời mắt khỏi cô, còn gõ gõ nhẹ từng ngón tay trên bàn tỏ ý chờ đợi.

Biết rằng Đăng không chịu bỏ cuộc, lại không thể bãng đi những lời vừa nói, An tâm sự rỉ rê :

-Bạn trai tôi chỉ là một chàng trai bình thường, anh ấy cũng không được tài giỏi như bác sĩ Đăng…-Đuối lời, An vội bẻ lái câu chuyện.-Đúng rồi, tôi rất thắc mắc chuyện này, tại sao một người tốt như anh lại chưa có bạn gái được nhỉ ?

-Em thấy tôi tốt sao ?-Đăng hỏi đầy kiêu hãnh.

-Tốt !

-Tốt như thế nào ?

-Việc này… !

Đăng cười dài :

-Thực ra cũng không hẳn là chưa có…chỉ là tôi đang chờ đợi cô ấy !

-Lần đầu tiên ta nghe thấy chuyện này.-Luật sư Nam cười lớn.-Bạn gái cháu đang đi du học ở nước ngoài sao ?

-Xa cuối chân trời, gần ngay trước mặt.-Đăng trả lời bâng quơ.

Bữa ăn của An diễn ra không được tự nhiên, trong khi cả Đăng và luật sư Nam bao giờ cũng trở thành người làm chủ câu chuyện. Để giảm bớt căng thẳng, An đứng lên xin phép vào nhà vệ sinh một lúc. Bên bàn ăn lúc này chỉ còn hai người đàn ông với nhau, tự khắc cách nói chuyện cũng thay đổi. Chờ An khuất hẳn, luật sư Nam bật cười :

-Cháu trai, rốt cuộc tới bao giờ ta mới được gọi con bé là cháu dâu ?

-Sẽ sớm thôi ạ !-Đăng cười đáp lễ, đưa mắt nhìn vào hướng có phòng WC chờ đợi, phỏng đoán được ở trong kia tâm trạng An đang thế nào, liền xin phép luật sư Nam rồi đứng lên đi vào trong.

Khi An vừa ra đến cửa thì Đăng đã có mặt ở đó. Anh tựa lưng vào tường, hai tay đặt trong túi quần thong thả, trông thấy cô, nét mắt biến tấu sinh động :

-Luật sư An ! Em muốn cho tôi một lời giải thích không ?

-Không !-An quay người, nhìn trả Đăng bằng đôi mắt nóng bỏng.

Đăng từ từ đứng thẳng người, rút tay ra khỏi túi quần, một tay mân mê cổ tay áo còn lại, cười cao ngạo:

-Em chắc không ?

-Chắc !-An đáp trả nhát gừng, đôi mắt vẫn không chịu dời khỏi mặt Đăng. Đối diện với ánh mắt ấy của cô, anh dường như có thể đọc thấu một sự cố chấp to bự.

An nhìn Đăng bằng ánh mắt dạt dào, chưa bao giờ cô giám nhìn thẳng vào mắt anh như lúc này, một ánh mắt chứa đựng sự nhớ nhung mãnh liệt.

Trước khi vào đây, Đăng cứ nghĩ khi đối diện với An, anh nhất định sẽ dành thế chủ động. Vậy nhưng dường như mọi sự đã thay đổi. Bây giờ, chính Đăng lại nhường quyền chủ động cho An, anh chỉ đứng bất động nhìn cô nhấc từng bước chân chậm rãi tiến lại chỗ mình.

An đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vạt áo trước ngực Đăng, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói :

-Bác sĩ Đăng, anh thực sự muốn biết về bạn trai của tôi ư ?

Gương mặt Đăng lạnh tanh, đáp trả cái nhìn và hành động của cô, anh chỉ khẽ nhếch môi :

-Thực sự rất muốn biết !

-Bạn trai tôi là người đã vì tôi mà làm rất nhiều thứ, anh ấy đã vì tôi mà thay đổi. Vì anh ấy, chưa bao giờ tôi cảm thấy cuộc sống lại may mắn như thế này. Vì anh ấy, tất cả những gì tôi có thật tử tế biết bao. Vì anh ấy, tôi dường như không thể có một xúc cảm với bất kì người đàn ông nào nữa.-An thoáng cười nửa miệng.-Anh nghĩ xem, bạn trai tôi thua kém anh ở chỗ nào ?

Đưa bàn tay luồn vào mái tóc An đang buông xõa làm dậy lên một mùi thơm nhẹ nhàng, Đăng cười xảo trá, nói :

-Bây giờ bạn trai em đang ở đâu ?

-Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.

-Tôi xin lỗi !-Một người phụ nữ đi tới cửa, trông thấy tư thế hết sức nhạy cảm của An và Đăng đang đứng đối diện nhau, ái ngại lên tiếng rồi vội vàng bỏ đi.

Đăng lại đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào má An âu yếm :

-Trông chúng ta giống một đôi tình nhân quá chăng ?

-Không phải sao ?-Cơ mặt An đem gom về đĩnh mũi, lắc lắc đầu nũng nịu.-Bác sĩ Đăng, tôi đang dấu diếm bạn trai để ngoại tình với anh đấy thôi ?

Đăng bật cười :

-Ngoại tình ? Em có muốn cùng tôi « nội tình » đường đường chính chính không ?

Hai má An nóng ran. Trời ơi! Một phút nông nổi, cô lại thốt ra lời vàng ý ngọc gì thế này?

An không biết được ánh mắt ngượng ngùng đang nhíu lại như vẻ buồn ngủ này lại cực kì hấp dẫn Đăng. Nó nóng bỏng và gợi tình biết bao. Một phút, Đăng không làm chủ được cảm xúc, đặt môi lên trán An rồi trượt xuống nhè nhẹ, tới tận đỉnh mũi, khi cô đang từ từ khép mi, hành động của anh lại dừng đột ngột. Anh nhìn cô hết sức không trong sáng, nói:

-Em muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi sao?

-Hả…?-An giật mình mở mắt, đôi đồng tử mở to.

Hai ngón tay của Đăng rê nhẹ bên má An, luồn theo từng gọn tóc xuống nâng cằm, nhìn cô bằng đôi mắt đầy tham vọng:

-Em muốn “nội tình” ngay bây giờ cùng tôi?

-Anh…!

Gò má An đã đỏ nay còn đỏ hơn, một màu đỏ hết sức tự nhiên, khác với màu đỏ của lớp phấn má mà cô thường dùng trang điểm.

An còn nhớ, hồi còn là sinh viên, bạn cô từng nói rằng: “Khi một bác sĩ nhìn vào ngực bạn, nghĩa là anh ta đang thăm khám sức khỏe trái tim bạn. Khi anh ta nhìn vào đầu bạn, nghĩa là anh ta đang tưởng tượng ra độ lớn của khối não trong đầu bạn. Hãy nhớ, khi một bác sĩ nhìn vào một bộ phận vùng ngoài cơ thể bạn, điều đó có nghĩa rằng anh ta cũng nhìn thấy cả những bộ phận nằm sâu bên trong.”

An chợt lạnh người. Nếu bác sĩ Đăng cũng làm được như vậy, thì lúc này đây, khi anh đang đổ ánh mắt xuống vạt áo dưới cổ cô, thì những thứ mà anh đang tưởng tượng ra là gì?

Đưa hai tay bắt chéo trước ngực, An hét toáng lên:

-Anh muốn gì?

-Tôi muốn em…

-Gì chứ?-An nổi nóng dùng tay đấm mạnh trước ngực Đăng, hai ánh mắt hạ bộ xuống sàn, da thịt nóng ran.

Đăng đưa tay nắm lấy hai cổ tay An thật chặt, cười khoái trá, nói đầy thỏa mãn:

-Tâm địa em thật đen tối! Tôi chưa nói xong. Tôi muốn em hãy ra ngoài cùng tôi. Chúng ta không thể cứ ở đây mãi như vậy, chú Nam chắc chắc đang rất lo lắng.

Kết thúc bữa ăn, khi An đi tới quầy thu ngân, thấy Đăng không một lời ngỏ ý muốn giúp cô thanh toán bữa ăn này, luật sư Nam không khỏi ngạc nhiên:

-Cháu làm vậy không sợ mất lòng người ta sao?

Đăng đáp lời hết sức tự tin:

-Chú Nam, thường thì để phụ nữ làm chủ kinh tế, không chỉ đàn ông có thể giữ họ, ngược lại chính họ cũng tự nguyện gìn giữ mình cho người đàn ông ấy. Cháu làm vậy chẳng qua để cô ấy biết, đối với cháu, cô ấy không chỉ là một người phụ nữ cháu yêu, mà còn là cuộc sống, là tương lai, là một nửa cuộc đời cháu. Chỉ có cô ấy, cháu mới có một gia đình riêng thực sự. Nếu cô ấy ngay cả việc tự quyết kinh tế cũng không thể, làm sao sau này có thể quản lí được chồng mình, giữ lửa cho gia đình hạnh phúc?

-Thâm thúy! Thâm thúy!-Luật sư Nam vô cùng khâm phục suy nghĩ của Đăng, hết lời tán dương.-Về khoản này ta nhất định sẽ học hỏi cháu. Từ nay mỗi khi hẹn hò với bà xã, ta nhất định sẽ để bà ấy là chủ chi, tuy nhiên ta cũng sẽ trao hết tất cả tàn sản của mình cho bà ấy, từ vật chất tới tinh thần.

Ra khỏi quán, luật sư Nam sau khi nhìn đồng hồ, nói:

-Bây giờ ta có chút việc riêng, cháu có thể giúp ta đưa luật sư An về được chứ?

-Luật sư An thấy thế nào?-Nhìn An, Đăng hỏi khách sáo.

An khé nguýt Đăng một cái, gật gật đầu đáp lời:

-Vậy phiền anh!

Đợi khi chiếc xe của luật sư Nam lăn bánh, An lại nguýt Đăng thêm một cái, nhưng lần này là công khai, sau đó trách vấn:

-Bây giờ tới lượt em hỏi anh, anh không muốn cho em một lời giải thích sao?

-Không!

-Vì sao?

-Trước nay anh chưa bao giờ muốn giải thích với người khác về việc mình làm, đặc biệt với em thì càng không. Đừng nghe anh nói, nếu tin anh, hãy chỉ cần nhìn vào những gì anh làm thôi. Vì em, dù phải làm nhiều hơn thế nữa, anh đều can tâm tình nguyện. Em tin anh chứ?

-Em tin!

-Vậy lên xe!-Đăng bật chìa khóa, bốn chiếc đèn nơi mũi xe sáng rực, nhìn An nói.-Anh đưa em về!

Ngồi bên Đăng, An cảm thấy bản thân đã may mắn biết bao vì có được tình yêu của một người ưu tú như anh. Trước nay cô cứ nghĩ, chỉ cần có được một công việc tử tế, một ngôi nhà tử tế, một chiếc xe tử tế,…và một người đàn ông tử tế nữa, cuộc sống của cô cũng sẽ tư tế. Thế nhưng, giây phút này cô nhận ra rằng, chỉ cần có một tình yêu tử tế, những thứ còn lại dù có không tử tế đi chăng nữa, cuộc sống của cô mới thực sự hạnh phúc. Tình yêu của Đăng dành cho An hoàn hảo tới mức dù cô không nhận thêm được thứ gì từ anh nữa, trái tim vẫn trở nên giàu có và đầy ắp.

Một người đàn ông có tốt thế nào, có thành đạt thế nào, có giàu có thế nào, dù bạn có được anh ta đi chăng nữa, nhưng nếu như anh ta không dành cho bạn một tình yêu tử tế, bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc.

Yêu một người cũng vậy, bạn càng rộng lượng bao nhiêu, tâm hồn bạn càng giàu có ngần ấy. Đừng chỉ nhìn vẻ bên ngoài bụi bặm mà cho rằng con người ấy có trái tim cằn cỗi. Đừng cho rằng con người ấy không có gì khi bắt gặp họ lang thang. Đừng nghĩ rằng trong cái đầu kia trống rỗng nếu bạn chưa bao giờ trông thấy họ suy nghĩ. Cuộc sống này vốn khác rất nhiều so với những gì ta tưởng. Nếu trái tim rung động vì một người, bạn nhất định phải yêu anh ta, đó là quy luật cuộc đời không bao giờ thay đổi.

Bây giờ, khi anh đã là một người đàn ông thành đạt và trưởng thành, khi anh đã có tất cả những gì cô cần, cô mới chợt nhận ra một điều, không phải cô mới bắt đầu yêu anh, mà thực ra cô đã yêu anh từ cách đây rất lâu, khi anh vẫn chưa có thứ gì.

Khi chiếc xe dừng trước cổng nhà, một tay An đặt lên khóa cửa, cô chưa vội bước xuống, chỉ nhìn Đăng, nói:

-Anh biết em nợ anh điều gì không?

-Một câu trả lời.

-Đúng vậy!-An bật cười, cùng Đăng nhìn về phía trước qua tấm kính xe trước mặt.-Ngày ấy anh hỏi em, password wifi ở quán cà phê Vị Ngọt có ý nghĩa gì? Thực ra, anh biết không, nó vốn chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là em từng có suy nghĩ rằng, sau này khi gặp người đàn ông em yêu, em nhất định sẽ nói với anh ấy những lời như vậy. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng anh là người đầu tiên em đã nói ba từ mà em đã suy nghĩ từ lâu. Anh là người đầu tiên, là người duy nhất, cũng là người em muốn được nói lại câu ấy một lần nữa. Hôn em đi!

Đăng đặt lên môi An một nụ hôn mãnh liệt. Tay anh luồn vào tóc cô, vuốt ve xuống vùng gáy, phả vào da thịt cô từng hơi thở nóng ran.

Tay cô đặt lên vai anh. Mười chiếc móng tưởng như đâm thủng chiếc áo sơ mi trên người, xuyên vào da thịt.

Hai đôi môi quấn quýt, say mê. Miệng anh tiết ra mùi bạc hà mạt lạnh hòa quyện với vị ngọt nồng nàn trong môi cô, chúng dường như đạt đến độ dính kết hoàn hảo.

Mắt cô vẫn nhắm nghiền như vậy, hai hàng mi bẻ ngược cong vút. Cô biết anh đang say sưa nhìn cô, ngắm từng sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang dính bết vào má.

Đăng dừng lại, trượt môi tới tai An thì thầm:

-Ai dạy em cách hôn này?

-Hả??-An trừng mắt ngạc nhiên. Làm sao Đăng có thể hỏi cô bằng chất giọng hung hãm và tham vọng như vậy chứ?

Vai An thoáng run nhẹ, hai tay cô dùng sức đặt lên ngực Đăng đẩy mạnh, sau khi đã xác lập một khoảng cách an toàn tầm mấy chục phân, cô bắt đầu thở gấp, nhìn Đăng, nói:

-Em sẽ kiện anh!

-Vì tội gì?-Đăng đưa tay vân nhẹ hai lọn tóc bên má An.

-Lừa đảo, ép bức, làm hại con gái nhà lành.-An nói thao thao bất tuyệt.

Đăng bật cười, kí nhẹ vào đầu An:

-Em là con gái nhà lành sao?

-Trước đây thì vậy…-An có vẻ xấu hổ, lời nói thiếu dứt khoát.

-Bây giờ thì sao ?-Đăng thích thú với việc dồn ép An tới chân tường.

An nói như hờn dỗi :

-Bây giờ hết rồi, vì anh nên hết rồi.

Dứt lời, An tự động ngả đầu vào ngực Đăng. Khuôn ngực vạm vỡ của anh dường như có thể ôm trọn cơ thể cô, bao bọc cô. Tay anh âu yếm vuốt ve mái tóc cô chầm chậm. Anh cảm thấy thật hạnh phúc. Hạnh phúc chính là như vậy, chỉ cần như vậy thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN