Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!
Chương 30: Công Viên Giải Trí
-Hả? đi chơi? Anh không đi làm ư? – cô kéo ghế ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi
-Vậy anh hỏi em, sao em không đi học – anh nhăn mặt nói
-Anh khùng hả, uống thuốc chưa, chủ nhật mà đi học cái gì – cô vừa ăn vừa nói, không biết khuôn mặt anh đã đen xì
-Vậy chủ nhật mà đi làm cái gì – anh tức giận nói, cái cô này đã đãng trí mà còn chửi anh cỡ đó
-Ờ he, sorry quên – cô cười giảng hòa
-Em ở nhà, không đi chơi nữa – anh
-Anh định dẫn em đi đâu – cô
-Công viên giải trí – anh nói
-Á, em xin lỗi, đi nha cho em đi đi mà – cô nài nỉ
-Em mè nheo quá, được rồi đi – anh cười
-Yeah, công viên giải trí ơi, ta tới đây ha ha – cô nhảy tưng tưng như con nít, anh chỉ biết lắc đầu
*************************************************************
-Công viên giải trí HAPPY
-Cô với anh vừa bước vào lại là tâm điểm chú ý, hôm nay anh rất năng động trong chiếc áo thun trắng với quần da bò đen, áo khoác da màu đen bên ngoài, gương mặt lạnh lùng, cô mặc áo thun in hình Sơn Tùng M-tp với quần lửng màu đen, tóc buộc hờ, nhìn cô rất năng động và dễ thương……
-Anh chơi trò tàu lượn siêu tốc đi – cô thích thú kéo anh tới chỗ tàu lượn
-Nhà ma à – anh cãi
-Không, tàu lượn – cô
-Nhà ma – anh
-Tàu lượn – cô
-Nhà ma – anh
-Tàu lượn – cô
-……………………
-Tóm lại, chơi tàu lượn trước rồi tới nhà ma,, sau đó xem phim, tiếp đến về nhà ngủ ok – cô nói
-Cũng được – anh đút 2 tay vào túi quần
-Đi mua vé đi – cô nhăn mặt
-Ừ – anh đi
-4 vé nha – cô nói
-4 vé? – anh nhíu mày khó hiểu
-Cứ mua đi,, giải thích sau – cô nháy mắt tinh nghịch, anh cũng quay đi mua
-Nè – anh về, chìa ra 4 tấm vé
-Ờ, ngồi đi – cô chỉ về hàng ghế đá
-Sao không chơi – anh nhăn mặt
-Đợi người – cô nói
-Ai? – anh, cô định trả lời thì có 2 tiếng cắt ngang
-Hi, đợi lâu không – my đến cười tưoi
-Cũng lâu – cô cười
-Sao em rủ họ – anh nhăn mặt
-Đông đông cho vui – cô cười
-Sao vậy? không muốn bọn này đi chung à- kiệt trêu
-Nhiều chuyện, nói nữa tao đá mầy về bây giờ – anh trừng mắt
-Thôi thôi, đi nào – kiệt giảng hòa, ai chớ anh là làm thiệt à…. My khoác lên mình chiếc váy trắng đơn giản, tóc uốn ngang vai, kiệt cũng áo thun quần da bò…….
*********************************************************
-Ọe ọe…. – cô với my sau khi xuống tàu lượn thì chạy lại gốc cây nôn ói tùm lum, kiệt chạy đi mua 2 chai nước
-Nè uống đi – kiệt đưa cho my với cô
-Ưm…cảm ơn – cô khó nhọc nói
-Khỏe chưa – anh hỏi
-Ok rồi – cô cười
-Đã yếu còn ra gió – anh nói
-Muốn chết không – cô vơ nắm đấm
-Thôi, đi chơi trò tiếp theo đi – my cắt ngang
-Nhà ma thẳng tiến – kiệt nói
-Á sợ quá – cô bấu chặt cánh tay anh hét lên
-Bình tĩnh nào – anh ôm cô
-Á, huhu sợ – my nhào tới ôm kiệt khóc lóc sướt mướt
-Thôi thôi, sắp ra rồi – kiệt
-Sợ muốn chết – cô vuốt ngực thở phào
-Hức hức, ghê quá – my vẫn còn khóc
-Thôi nín nào, hết rồi – kiệt ôm
-Rồi cả bọn kéo chơi hết trò này tới trò khác, gần tối thấm mệt mới kéo nhau đi xem phim
*****************************************************************************************************************************************************
– Hix hix tội nghiệp nam chính với nữ chính quá – cô bước ra khỏi rạp chiếu phim, khóc sướt mướt
– Đúng rồi đó, yêu nhau thế mà cuối cùng không thành huhu – my cũng khóc
– Thôi đi 2 nàng, về thôi, tính đứng đó khóc hoài hả – kiệt lắc đầu ngao ngán, sướt mướt dữ thiệt
– Ờ về, trễ rồi – anh
– Ừ – cô
****************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************
-Anh – cô lên sân thượng, thấy anh đứng đó, gió thổi bay bay tóc, dáng vẻ vô cùng cô độc, liền ôm anh từ phía sau, bởi vì cô ghét thấy cái dáng vẻ cô đơn của anh
-Sao vậy – anh mỉm cười
-Em ghét – cô nói, giọng trầm xuống
-Ghét? – anh quay mặt qua khó hiểu hỏi
-Em ghét thấy anh đứng một mình như thế này, bởi vì nhìn vậy thấy anh rất cô đơn – cô nói
-Ngốc, có em rồi anh không cô đơn đâu – anh cười, ôm cô vào lòng
-Hì – cô cười hạnh phúc
-Em nè – anh
-Hử? – cô hơi nghiêng đầu hỏi
-Nếu mai này….. anh quên em thì em sẽ làm gì – anh
-Em sẽ làm cho anh nhớ lại em – cô cười
-Nếu như không thể làm anh nhớ lại được – anh cười
-Thì em sẽ làm anh yêu em một lần nữa– cô tinh nghịch nói
-Rồi nếu một ngày nào đó, anh đứng cô độc, em sẽ làm gì – anh
-Em sẽ ôm anh như lúc nãy – cô nói
-Anh yêu em – anh cười hạnh phúc
-Em cũng yêu anh – cô cười nói, rồi anh hôn cô….. trên bầu trời các vì sao như đang mỉm cười, chứng minh tình yêu và lời hứa đó của họ
-Người ta nói, không có gì là trọn vẹn, không có gì là mãi mãi…. Trước khi có bão tố, sóng gió nổi lên thì biển luôn yên bình……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!