Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Nhặt Được Một Chú Cún Con Mông Vểnh


Chương 14


Biên tập: Tinh Vũ

31

Tình cảnh này rất lúng túng, Tiểu Hạ cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi, so với Kim Mậu bị “bắt gian tại giường” thì còn khẩn trương thấp thỏm hơn gấp trăm lần, thế nhưng đương sự là Kim Mậu lại không có lấy một biểu cảm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

“Hề Nhạc, em ra ngoài trước đi, chuyện này lát nữa anh sẽ giải thích.”

Kim Hề Nhạc không đáp lại mà đi thẳng về phía trước, bước tới giường Kim Mậu.

Đột nhiên ầm ĩ một trận lớn như vậy, Đổng Khoa Diệp nhanh chóng tỉnh dậy, thấy hai tay mình chẳng những đang ôm Kim Mậu, hai chân cũng tách ra, một chân thì gác trên eo của anh, hai má Đổng Khoa Diệp nóng lên, nhất thời ngượng ngùng một lúc.

Nhưng lúc này cậu không rảnh để quan tâm những chuyện đó vì Kim Hề Nhạc đang nghiêm mặt hùng hổ đi về phía bọn họ.

Sợ Kim Mậu bị tổn thương, cho dù đang phát sốt nhưng cơ thể Đổng Khoa Diệp vẫn hình thành một phản xạ có điều kiện nhanh chóng phản ứng. Cậu vội vàng đẩy ngã Kim Mậu, ôm anh thật chặt bảo vệ anh dưới thân mình, còn mình thì đưa lưng về phía Kim Hề Nhạc.

Đáy mắt Kim Hề Nhạc hiện lên vẻ kinh ngạc…

Kim Mậu có lòng tốt cứu cậu, còn miễn phí bao ăn bao ở, thậm chí còn kiên nhẫn dạy dỗ cậu, phân lượng trong lòng Đổng Khoa Diệp vô cùng nặng. Mặc dù cậu gọi anh là “thầy” nhưng Kim Mậu đối với cậu mà nói, anh không chỉ là ân nhân cứu mạng, ân sư đáng kính, mà còn là chủ nhân vô cùng đáng tin.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Đổng Khoa Diệp liên tục giải thích, “Là lỗi của em, đều là lỗi của em! Việc này không có chút quan hệ nào đến thầy hết ạ!”

Kim Hề Nhạc dừng bước…

Cô cẩn thận đánh giá Đổng Khoa Diệp, im lặng một lúc lại trừng Kim Mậu, nói: “Đứa nhỏ nhỏ như vậy mà anh cũng nhẫn tâm xuống tay à, quả nhiên là… cẩu nam nhân!”

Đổng Khoa Diệp:???

Đổng Khoa Diệp:???

Tiểu Hạ:!!!

Kim Mậu: …

“Sao cậu ta lại gầy như vậy? Kim Mậu, anh không thể đút cậu ấy ăn nhiều chút à?”

“Có phải anh làm người ta bị thương không? Anh coi kìa! Sắc mặt đứa nhỏ tệ như vậy, bị dày vò đến bệnh rồi! Anh không thể nhẹ nhàng dịu dàng chút à?”

“Rốt cuộc anh nuôi trẻ con như thế nào vậy hả? Cẩu Mậu!”

Kim Hề Nhạc chỉ trích Kim Mậu từ trên xuống dưới, không khí càng lúc càng xấu hổ. Vẻ mặt Đổng Khoa Diệp đầy dấu chấm hỏi, căn bản chẳng hiểu gì cả, Tiểu Hạ lại nghẹn họng nhìn trân trối, về phần Kim Mậu…

Mày anh nhíu rất chặt, ánh mắt đột nhiên tối sầm, giọng nói cũng trầm xuống: “… Anh cũng biết, Hề Nhạc, Tiểu Hạ, hai người ra ngoài trước đi.”

“Dạ!”

Tiểu Hạ lập tức gật đầu, lôi kéo Kim Hề Nhạc vội vàng rời khỏi phòng.

32

Kim Mậu và Kim Hề Nhạc ra sân sau nói chuyện, Tiểu Hạ thì ở lại chăm sóc Đổng Khoa Diệp.

So với ngày hôm qua, bệnh tình của Đổng Khoa Diệp đã chuyển biến tốt hơn, cậu uống mấy ly nước ấm, uống thuốc xong thì nhiệt độ cơ thể từ từ khôi phục bình thường, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa.

“Tiểu Hạ, Kim tiểu thư cô ấy… cũng là họ ‘Kim’.”

“Tiểu Hạ, Kim tiểu thư cô ấy… cũng là họ ‘Kim’.”

“Đúng vậy, có điều cổ không có quan hệ huyết thống với anh Mậu.” Tiểu Hạ nói, hắn biết rất nhiều tin tức, hiểu biết về tình hình cũng tương đối tỉ mỉ.

“Bọn họ là thanh mai trúc mã quen nhau từ nhỏ, cũng ở gần nhau, tôi đoán mấy hộ gia đình xung quanh cũng toàn là họ ‘Kim’. Hơn nữa cha mẹ hai bên đều là bạn tốt của nhau nên hai nhà đã sớm xác định hôn ước từ trong bụng mẹ rồi.”

“Cậu đừng nhìn anh Mậu cô đơn lẻ bóng chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng ảnh ngầm lui tới với Kim tiểu thư rất thường xuyên, quan hệ giữa hai người khá tốt, kết hôn là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Sau khi nghe xong, Đổng Khoa Diệp nhẹ nhàng “À” một tiếng.

“Tiểu Đổng à, cậu đừng đau khổ làm chi, nhìn một chút là hiểu liền hà.” Tiểu Hạ an ủi, “Con người Kim tiểu thư không tệ lắm, phụ nữ mà đụng tới chuyện này tôi cứ tưởng cổ sẽ giận dữ lắm! Không ngờ cổ chẳng nặng lời với cậu câu nào, ngược lại mắng anh Mậu máu chó bay đầy đầu.”

Vừa nghĩ tới Kim Mậu, lòng Đổng Khoa Diệp chợt chua xót: “Em… có phải em lại gây phiền phức cho thầy không?”

Tiểu Hạ thở dài: “Haiz, quan hệ giữa cậu với anh Mậu dù sao cũng không thể công khai được! Đúng rồi Tiểu Đổng, cậu thật sự không có người thân ư? Rốt cuộc làm sao lại quen anh Mậu?”

“Em…” Đổng Khoa Diệp không biết trả lời như thế nào, ánh mắt cậu trốn trốn tránh tránh, sau lại ngậm miệng không lên tiếng.

Tiểu Hạ làm trợ lý nhiều năm, vô cùng biết điều còn giỏi nhìn mặt đoán ý. Lúc này hắn sờ sờ mũi, không tiếp tục truy hỏi nữa: “Tiểu Đổng, tóm lại cậu cứ nghỉ ngơi nhiều lên, giờ chăm sóc tốt cơ thể mới quan trọng. Hai ngày này Kim tiểu thư sẽ ở lại, anh Mậu chắc tạm thời không chạm vào cậu đâu, cậu cứ nghỉ ngơi một chút đi.”

“Chạm em?” Đổng Khoa Diệp nghe không hiểu, “Ý anh là thầy ôm em à?”

Tiểu Hạ: …

Đờ mờ! Thằng nhóc này nói chuyện vẫn trắng trợn như vậy!

“Khụ khụ! Kim tiểu thư vừa rồi chẳng phải đã nói cậu đang bị bệnh sao, bảo anh Mậu tiết chế một chút, sau này chính cậu cũng phải chú ý! Chuyện của cậu với ảnh nếu bị tuồng ra ngoài, bị truyền thông đại chúng biết thì con đường ngôi sao của anh Mậu tan tành mất.”

“Khụ khụ! Kim tiểu thư vừa rồi chẳng phải đã nói cậu đang bị bệnh sao, bảo anh Mậu tiết chế một chút, sau này chính cậu cũng phải chú ý! Chuyện của cậu với ảnh nếu bị tuồng ra ngoài, bị truyền thông đại chúng biết thì con đường ngôi sao của anh Mậu tan tành mất.”

Đổng Khoa Diệp vừa nghe thì trợn lớn hai mắt: “Nghiêm trọng đến vậy luôn ạ?”

“Ừ ừ, lúc trước cậu ngủ với anh Mậu thì phải nghĩ đến kết quả này rồi chứ, không thể mắc thêm sai lầm nữa.”

“Lúc trước?” Đổng Khoa Diệp nhớ lại những chuyện cũ, lúc cậu còn là Corgi chân ngắn nho nhỏ, buổi tối vì nhặt giùm Kim Mậu cái gối ôm bị rơi thì bị Kim Mậu kéo lên giường.

“Lúc trước em không cố ý, là thầy ôm em lên giường đó. Sau đó em sợ chọc thầy giận không muốn ôm em nữa.”

Tiểu Hạ: …

Anh Mậu à, anh là đồ cầm thú!

Bên kia, ở sân sau của khu biệt thự, Kim Hề Nhạc vòng quanh Kim Mậu ba vòng, dí sát vào anh ngửi đi ngửi lại mùi vị trên người: “Kim Mậu, cả người anh chỗ nào cũng có mùi của Corgi.”

Con ngươi của cô chuyển động không ngừng, cười nói: “Coi bộ em đoán đúng rồi! Tình huống của đứa bé kia giống y hệt chúng ta, thì ra cũng là…”

Kim Mậu cắt lời cô, nghiêm túc nói: “Hề Nhạc, chuyện của cậu ấy em đừng nói lung tung, phải giữ bí mật.”

Kim Hề Nhạc vỗ vai Kim Mậu: “Yên tâm đi mà! Em có chừng mực. Có điều đứa bé đó ngốc như vậy, chắc đến giờ vẫn chưa biết thân phận thật của anh đâu nhỉ.”

“Biết nhiều cũng không có lợi cho cậu ấy.”

Kim Hề Nhạc gật đầu, lại nhướng mày cười cười: “Kim Mậu, kỳ phát tình lần trước làm sao anh qua được? Chắc không phải dựa vào cậu ấy chứ, anh để cái thứ đó trong cơ thể cậu ấy à?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN