Em Đã Là Thiên Thần - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Em Đã Là Thiên Thần


Chương 16


Sáng thứ 7, vẫn học bình thường. Ly có vẻ ái ngại khi gặp nó, nhưng vẫn không ai nói với ai điều gì. Buổi học đơn điệu như bao buổi học khác trôi qua. Chiều đó nó xin nghỉ làm để đi họp cán bộ toàn khoa. Buổi họp để thông qua kế hoạch giải bóng đá nữ của khoa. Lớp nó, nó với con bí thư đại diện. Từ năm nhất giờ họp chung với bí thư nó chưa đi lần nào.
Do nó ở kí túc nên đến sớm nhất, đang ngồi lơ ngơ nhìn ra cửa sổ thì có con bé nào đó cứ lấp ló, đi qua đi lại ngoài cửa, dáng người quen quen, khuôn mặt cũng quen. Sau mấy lần hụt thì nó cũng bắt được cái khuôn mặt đó, thì ra là con rắc rối kia. Mà nó làm gì đây nhỉ, họp chăng, không phải chứ.
Mọi người bắt đầu vào đông đủ, thấy con kia vẫn đứng ngoài, nghĩ bụng chắc nó đứng chơi, vô tình lạc đến đây thôi.
Đang chuẩn bị cuộc họp thì anh bí thư khoa gọi con kia.
– Nhi, vào họp chứ đứng gì đó nữa.
– Dạ – con bé lí nhí thưa, bước vào phòng, 2 ánh mắt bắt gặp, con kia nhìn nó 1 thoáng rồi ngại ngùng bước xuống phía dưới. Lúc em nó đi qua 1 đoạn, Nó quay xuống nhìn lại đúng lúc con bé nhìn Nó, Nó cười rồi quay lên, em nó cặm cụi đi xuống, khuôn mặt đầy xấu hổ. Kể cũng lạ, trái đất tròn, tưởng cùng trường ai ngờ nay cùng khoa, học dưới 1 khóa, lỡ gọi chị rồi từ này gọi luôn.
Buổi họp đó Nó được chọn vào thành viên ban tổ chức, cả năm cả tháng nó có biết đến mấy việc tổ chức này đâu. Giải diễn ra 2 tuần, nghĩa là trong 2 tuần đó nó sẽ phải nghỉ một số buổi.
Lúc ra về, Nó với con bé kia vô tình chạm mặt nhau ở cửa nữa, Nó đang vừa đi vừa bàn bạc với mấy người khác thì con kia ở sau đi nhanh qua. Không biết do vội quá hay xấu hổ với nó mà bước nhanh xuống mấy bậc thang, không may trẹo chân té ngã. Có lẽ đồng chí ta đau quá hay sao ấy, ngồi ôm chân suýt xoa.
– Úi..
Nó thấy thế chỉ buồn cười, vừa cười vừa tiến tới em nó.


– Làm gì mà hấp tấp thế chị – cái từ chị được Nó nhấn mạnh hơn. Lấy tay sờ cái cổ chân em nó coi có sao không, thấy thế em nó gạt tay Nó ra.
– Hờ hờ, sao không? – Nó vẫn nhẹ nhàng với cô bé đó. Cô bé đưa cặp mắt tròn xoe liếc nhìn nó.
– Cảm ơn, không sao, đỡ tui dậy cái còn ngồi đó nữa.
Nó nhẹ nhàng đỡ cô bé dậy, vừa đứng dậy cô bé đi ra phía nhà xe, không ngoảnh lại, nó cười lắc đầu rồi về lại ký túc xá.
Nó về ký túc thay cất cuốn sổ rồi lại chạy xe qua quán. Sáng giờ thằng làm ca sáng trực thay cho nó đến chiều rồi. Nó phải sang cho thằng kia về nghỉ nữa.
Vừa đến quán, tất bật vào thay đồ, chạy qua quầy nó chào anh quản lý tiếng tính vào trong luôn. Đang hối hả thì bị anh quản lý gọi lại.
– T đứng lại đó đã. – Nghe ổng gọi cấp bách thế nghĩ bụng nó làm gì sai rồi.
– Dạ.
– Con Lan đâu, thằng bảo vệ của mày tới rồi này. – con đứng quầy chọc Lan. Nó như hiểu ra vấn đề.
– Ôi, thôi, em vào thay đồ. Mệt quá.
– Dễ sợ chưa…. – con kia tiếp, nhưng nó đã chạy vào trong.
Vừa thay xong đồ quay ra thì gặp ngay con Lan đang bước vào, con này tính hiếp Nó à.
– Nè, chiều giờ ông chạy đâu thế.
– À, bận ở trường.
– Ờ ờ, tưởng…ờ, thôi ra đi.






Nó lạ lùng không hiểu thái độ con bé nữa. Kệ, ra làm việc đã.
Ra nhận bàn giao cái ghế với cái ô từ thằng làm ca sáng, nó hướng mặt ra đường tiếp chuỗi ngày tẻ nhạt. Trong quán ai đó đang mở bài Vầng trăng cô đơn, giai điệu bài hát cứ như ngầm dần vào nó làm tâm trạng nó chùng xuống, nó thả hồn theo bài hát, và con tim bắt đầu lại đau.
Đang đắm mình với nỗi đau thì đâu đó nghe cái cộc, và cái gì đó lao tới dừng trước mặt nó.
– Để chỗ nào đây. – Nó ngước lên ngạc nhiên, cái con này hôm nay không hành nó nữa à ta.
– Để đó dắt cho.
– Khỏi khỏi, đây nha – vừa nói con bé Nhi vừa chỉ vào chỗ cạnh xe đạp Nó.
– Ờ, chỗ nào rảnh thì để.
Nghe xong Nhi nhe vừa đủ 10 chiếc răng ra cười rồi chạy xe vào chỗ. Không biết tối nay nó có hành gì nữa không đây.
7h, Lan đưa ra cho nó đĩa cơm
– Nè, ăn cơm.
– Ờ, cảm ơn – Nhìn lên đĩa cơm nó có tận 2 miếng sườn to. Ngoảnh sang thấy Lan đang nhai nhỏm nhẻm. Nó hỏi.
– Hôm nay chị chủ tăng suất cơm cho tụi mình à?
– Không, vẫn vậy.
– Ờ, sao hôm nay thức ăn nhiều. – Nó ngạc nhiên
– Chắc ưu tiên bảo vệ đó.
– Ưu tiên gì chứ, sao cơm Lan ít thức ăn thế.
– Ít đâu, ăn đi.
Thấy thái độ Lan khác khác, nó cũng mơ màng nhưng thôi, ăn đã, đói meo rồi.
Đang phùng mồm cắn miếng sườn thì có khách tới, Lan đi vào trong, nó vội đặt đĩa cơm xuống dắt xe cho khách.
– Dạ, để xe em dắt anh ơi. – Nó chào khách khi chiếc thứ nhất vừa chạy tới, đang hì hục đẩy vào chỗ thì chiếc thứ 2 cũng đáp.





Xong xe thứ nhất, nó quay ra thì ngỡ ngàng..Thằng hôm kia và Ly. Thằng kia hằm hằm nhìn nó, Ly cũng tròn mắt nhìn nó.
– Dạ, anh chị cứ vào để xe em dắt cho ạ – Nó nhỏ nhẹ thưa với anh chằng kia, mặt không biến sắc, không nhìn Ly. Ly cũng im lặng cùng gã ta đi vào, nó cúi đầu dắt xe nhưng cũng kịp quay lại nhìn khi Ly đã đi. Ly đi đến chỗ cơm đang ăn dở của nó thì đứng lại nhìn 1 lúc rồi tiếp vào trong.
Cầm tiếp đĩa cơm ăn thấy mọi thứ thật trớ trêu. Ăn xong nó bình thản bước vào, băng qua quầy ba để cất đĩa cơm, lén nhìn Ly thấy Ly cũng không thoải mái gì, bắt gặp ánh mắt nhau rồi quay đi hướng khác.
Ngỡ rằng cuối tuần bình yên một chút…
Đang đi ra thì thằng đi cùng Ly ới anh Bình (anh quản lý).
– Anh Bình, cho em bầu đá.
Nó nghe giật mình, chẳng lẽ tụi này uống bầu đá thật, nó định giết Ly à.
– Với xem có ai tiếp rượu ra tiếp bọn em nhé anh. – Nó tiếp lời
– Để anh, đây có ai uống được đâu mà dám tiếp chú.
– Có đấy, cho thằng bảo vệ vào cùng đi anh.
– Thôi, để nó làm, anh ngồi cùng cho.
– Không được, anh chiều em đi, phải là nó.
Đúng lúc Nó vừa tới quầy, kéo vai anh Bình.
– Anh, để em cho, em uống không khá nhưng không sao đâu anh.
– Em cứ ra làm việc đi, để anh nói hộ cho.
– Không sao đâu anh
Nó không chờ anh Bình trả lời nữa, bước thẳng tới bàn thằng đó. Kéo ghế ngồi đối diện Ly.
– Rồi, tôi đây. Luôn đi – Nó quay sang gã kia nhìn thẳng vào mặt nói
– Haha, nhóc đừng vội. Để anh mày bảo luật đã.
– …. Tôi nghe đây.
– 2 người thôi đi, làm gì vậy – Ly bực tức nói can ngăn.
– Em ngồi yên, nó thách anh đấy – Thằng kia nói như mắng vào mặt Ly. Lạ thay Ly chẳng nói gì nữa.
Vừa lúc đó anh Bình cũng tới.
– Thôi, để hôm khách đi, hôm nay để chú ấy làm.
– Không được, nó thách thức em trước, hôm nay phải uống.
– Không sao đâu anh – Nó quay lại nói nhỏ nhẹ với anh Bình, chơi thì chơi, đời nó có cái đếch gì nữa đâu mà không chơi.
– Nếu mày gục trước, thanh toán tiền rượu, lạy tao 3 lạy, đừng để tao nhìn thấy mặt.
– Nếu ngược lại thì..
– Thì tùy mày..
– Rồi, rót đi thôi, anh chờ gì nữa.
Xung quanh mọi người đang tập trung vào đó. Cuộc chiến bắt đầu, cứ thế hết ly này qua ly khác. Thằng này uống cũng khá lắm, nó vẫn lo rằng với cái bụng này thì nó thua mất thôi. Mỗi lần nâng ly lên uống, nó nhìn thẳng vào mặt Ly, ném vào Ly cái nhìn khó hiểu, khó hiểu với thay đổi bất ngờ của Ly.
Đến bầu rượu thứ 4 thì bụng nó có dấu hiệu đau, buồn nôn, và…vừa uống thêm 1 ly nữa thì nó nôn tại bàn, nôn ra máu và gục xuống nền nhà. Một cảm giác đau rát ở bụng, chắc chắn nó lại tái phát rồi. (kể cũng may, mấy lần như thế nhưng sau 1 thời gian thì mình lại uống khá, khá hơn trước nữa, cái này nhờ nhân sâm ). Ly chạy tới chỗ nó, dìu nó gượng dậy.
– Anh Bình, gọi taxi, anh ấy xuất huyết dạ dày đó.
Cái cách anh Bình gọi taxi luống cuống cũng đủ thấy anh ấy lo thế nào. Bé Lan cũng tới cạnh nó, lấy khăn lau miệng cho nó. Một lúc sau nó ra taxi, xỉu…. Lúc mở mắt thì thấy đang nằm ở bệnh viện đa khoa đà nẵng. Tối thứ 7 yên bình của nó đây ư?
Gần trưa chủ nhật tỉnh dậy, trước mặt nó hội tụ gần như đầy đủ anh hùng hào kiệt tứ xứ về tiễn đưa Nó. Có anh Linh, có Th, có Lan, có Nhi, và tất nhiên là có cả Ly nữa. Ly và Th ngồi cạnh nó, còn mấy người kia chỉ được đứng ở hành lang. Nghe loáng thoáng anh Linh đang nói đùa cười ha hả với thằng Bình với 2 em kia.
– Thằng này cao số lắm, không chết đâu mà lo. – ổng nói đúng lúc nó mở mắt, nghe làm nó cũng buồn cười.
– Anh trù em đấy à anh Linh – Nó yếu ớt nói đùa lại anh Linh. Nghe nó nói mọi người đi vào, haizzz, phòng đã bí còn bu kín giướng nó nữa.
– Thằng này, tao tưởng mày đi làm. Cuối cùng lại vào đây à. Mà lần này tao đéo có tiền cho mày nằm viện đâu đó. – anh Linh tiếp tục đùa với nó. Câu nói đùa vô tư của anh làm Nó nhoẻn miệng cười, cố gượng dậy ngồi nói chuyện với mọi người nhưng cái bụng, vùng lưng đau ê ẩm, đau chảy nước mắt.
Mọi cười cũng cười theo, có lẽ trong lòng ai cũng thấy nhẹ nhõm. Đến nó cũng thấy nhẹ nhõm thì mọi người là tất nhiên rồi. Khẽ đưa mắt nhìn Ly, Ly đang ngồi nhìn vào T rym nó, mắt thâm quầng ửng đỏ. Chắc có lẽ đêm qua thức canh nó đây. Nhưng lúc này không hiểu sao nó không muốn nhìn Ly, không muốn nói với Ly chút gì cả.
– Giờ ổn rồi đấy, ai về nhà nấy được rồi. Mọi người về nghỉ đi, để anh em tụi tui ở lại cho – Anh Linh trấn an mọi người. Kể ra nó cũng dại, chỉ vì một chút sĩ diện mà phải khổ sở thế này. Như anh Linh nói đó, tiền nợ chưa trả được xu nào thì lại vướng phải nợ tiếp.
Mọi người bắt đầu ra về, còn anh Linh, Bình ở lại. Th cũng được cho về nghỉ, còn Ly, anh Linh bảo mãi mới chịu về. Khi về còn căn dặn anh Linh
– Đừng cho anh ấy uống rượu – bố cô, sao không cản từ sớm, nhìn tôi đau cô sướng lắm nhỉ. Mà tôi mức này rồi còn uống được nữa à cô. Nghĩ thế thôi chứ nó biết Ly đang rất khổ tâm, nhưng lúc này có lẽ lòng tự trọng của nó không cho phép nó gần hơn với Ly.
Đang hổn hển nói chuyện với anh Linh, thằng Bình thì y tá vào chuyền dịch, cái này nghe quen quá rồi. Trò chuyện với anh Linh một lúc nghe bảo lần này cũng nhẹ hơn. Nhanh nhanh ra còn đi làm mà trả nợ nữa.
– Sao chú nông cạn thế – Anh Linh bỗng hỏi nó.
– …
– Mới bị vẫn chưa trừa hả, hay chú muốn theo bồ chú.
– …..
– Chấp gì mấy thằng đó mà chú làm thế hả.
– ………..
– Mày ngu lắm.
Khi còn mình nó với anh Linh, anh đổi giọng thật sự, dạy nó như dạy 1 thằng em hư hỏng.
– Không phải tại T đâu anh, tại em hết… – từ từ đi vào ở cửa, có lẽ Ly đứng ngoài nghe hết rồi. Thấy Ly vào Nó quay mặt đi như không muốn nhìn thấy Ly nữa.
– Sao em chưa về? – Anh Linh hỏi Ly.
Ly không để ý lời anh Linh, tiến tới giường nó, ôm lấy nó mà khóc.
– T ơi, Ly xin lỗi, tất cả là do Ly. hu hu. – Cứ thế Ly ôm hẳn người nó mà khóc, nhưng nó vẫn mặc kệ. Nó không biết nó nghĩ gì nhưng lúc này nó không muốn nhìn Ly. Cô có biết cô ôm tôi thế đau lắm không,huhu.
– Thôi, em về đi, T đang đau em đừng ôm thế, không sao đâu – anh Linh nhẹ nhàng vỗ về Ly.
– Bình, đưa Ly xuống đi. – anh Linh quay sang thằng Bình.
– Dạ. – thằng Bình đáp.
Có lẽ anh Linh bắt thằng Bình đi theo để chắc chắn Ly sẽ về. Ly khuất dần, anh Linh quay sang nói nó.
– Mày sao thế, Ly có lỗi gì đâu mà mày làm thế?
– …không có gì đâu anh
– Tao nghe nó kể hết rồi. Do mày cả đấy chứ.
– Dạ…em mệt, em nghỉ tí.
– Ừ, ngủ đi. Tao đi ăn cơm đã. Tí tao lên.
anh Linh đi, Nó quay mặt nằm ngửa. Lòng đau, không hiểu sao đau thế, nước mắt ứa ra. Bao nhiêu thứ lại về, nhất là kỷ niệm về em. Nó biết, nó sai rất nhiều, nhưng nó bây giờ đâu cần gì nữa đâu. Thốc ngấm, nó chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy khoảng 4h chiều, anh Linh, Bình chẳng thấy đâu, thấy con bé Nhi đang ngồi một cục đó. Thấy mắt nó mở, con bé nhe răng ra cười. Lạ, bữa nay có vào thăm nó một mình cơ đấy.
– Tỉnh rồi à, ngủ yêu ghê cơ. – Tôi xin cô đấy, cô bị như tôi rồi nằm mà ngủ coi còn yêu nổi không.
– Chị cứ đùa. – Nó cũng nhếch răng mà đáp nó cái.
– Đừng gọi người ta chị nữa..
– Ờ ờ, gọi là gì?
– ….ừm…. em, hay là nhóc, hay là…
– Là bà chị. Haha – nó nói buồn cười quá, nó cười to, động đến bụng lại đau. Co rúm người lại
– Đang đau mà cứ… – vừa nói cô bé vừa đưa tay xoa xoa cái bụng Nó. Con này cũng tâm lý đó chứ nhỉ.
Đang cái cảnh khá hót đó thì anh Linh với cu Bình ở đâu vào.
– Chết cha, ra ngoài tí mà có người tranh thủ quá.
– .. – Nó cười, còn con bé Nhi quay lại nhìn anh Linh.
– À, lại là em à. sáng quên hỏi tên.
– Mày sướng lắm T ơi
– Em lo cho nó làm gì, nó chỉ tổ làm khổ người khác thôi, anh đây này em – anh Linh đùa với Nhi.
– Ui da, anh khỏe thế thì khi nào mới được chăm, phải là cái anh này thỉnh thoảng còn được chăm chứ anh.hè hè. – Nhi cũng móc không kém. Nó lại rắc rối nữa rồi.
– Haha, bọn mày hay lắm, cơ mà em có đối thủ đó nha.
– .. ai vậy anh?
– Biết rồi còn phải hỏi.
– À, cũng tạm cho là biết đi, cơ mà em chẳng sợ đâu.
Haizz, thật sự mệt với 2 con người này quá đi. Nó chẳng xen vào câu chuyện làm gì, nằm nhìn họ nói chuyện và cười, thằng Bình cũng thế.
Buổi chiều của nó kết thúc bằng chai dịch nữa, chuyền gì mà chuyền lắm thế không biết.
Có Nhi ở đó, anh Linh và Bình về tắm rửa, ăn cơm. Nhi cứ ngồi cạnh nó nói lung tung, nói chán lại ngoảnh ngược lên nhìn chai dịch đếm từng giọt. Haizzz, con này chuyên gia rắc rối đây mà…

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN