Boss đen tối, đừng chạy!
Chương 39
Chú Hải thấy thế vẫn khoằm mặt xuống,” Không chỉ hôm nay, chú phát hiện đã hơn một tuần nay, cháu cứ bất giác nhìn sang chú, có vấn đề gì không?”
{{{(>_
Nặc Nặc à, bây giờ phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ hỏi thẳng: Chú có nói chuyện thư tình của cháu cho người khác biết không?
Nặc Nặc nghiến răng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú Hải, vô vẫn run rẩy lắc đầu,” Không có gì ạ”
Đôi mắt sau cặp kính của chú Hải lấp lánh, bình thản, “Có phải là vì lời đồn trong công ty gần đây?”
Nặc Nặc nghe thấy thế thì ngẩng phắt đầu lên khoát tay liên tục,” Không phải ạ không phải ạ ! Tuy gần đây cháu rất khổ sở vì tin đồn trong công ty, cũng có người nói… nói, là do chú Hải tung tin. Nhưng cháu tuyệt đối không tin, chú Hải là người thế nào, cháu biết rõ mà…”
Nặc Nặc vừa nói vừa nổi da gà toàn thân, Hứa Nặc, bạn có thể giả tạo hơn tí nữa không?=_=
Thở một hơi, thỏ trắng tiếp tục,” Chú Hải cứ yên tâm, cháu sẽ không tin lời họ nói…”
Chưa nói dứt, chú Hải đã đánh phủ đầu ngay, trầm tĩnh lắc đầu, “Không, cháu có thể tin. Những chuyện đó thực sự là do chú nói ra đấy”.
“…”
Trong tích tắc, Nặc Nặc cứng đờ người trên ghế, cúp điện!!!
Buổi tối, Tiêu Đại boss tiếp đãi khách hàng, Nặc Nặc ở nhà buồn chán nên cùng cô bạn thân là Tô Tố kết đội lại, chơi ”Hoàng Diễm”. Kết quả vì Nặc Nặc sai lầm, đội ngũ các game thủ trung bình cấp sáu mươi suýt bị tiêu diệt bởi phụ bản game cấp sáu.
Hơn nữa bi kịch nhất là, Nặc Nặc còn nhặt nhầm trang bị.
Thì ra, hệ thống game “Hoàng Diễm” quy định, mấy người cùng hợp đồng, nếu nhặt được trang bị hoặc vật liệu cao cấp, hệ thống sẽ tự động sinh ra ba lựa chọn: nhu cầu/phân phối/ từ bỏ. “Nhu cầu” tức là bản thân rất có nhu cầu với thứ đó, rất tham lam… “Phân phối” tứ là phụ thuộc hệ thống phân phát cho mình thứ gì thì dùng thứ đó, còn “từ bỏ” không nói cũng biết, tức là mình không cần thứ này.
Nặc Nặc và Tô Tố đã qua cấp nhặt những loại trang bị đó từ lâu, nhưng khi hai người rảnh rỗi buồn chán quá, lại tập hợp hai game thủ cấp sáu mươi. Một game thủ nào đó lúc vào phụ bản game đã nói rõ, mình vào đây là vì trang bị. Kết quả bi kịch Nặc Nặc lơ đãng thế nào mà sau khi đánh xong Đại boss, ấn nhầm nút và đã nhặt luôn trang bị.>O
Đội nhóm Yêu Yêu Trà:……
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt:.
Đội nhóm Gấu cà phê: Khỉ thật, cậu cấp 85 mà còn đòi trang bị cấp 60 của bọn này?
Đội nhóm Nặc Nặc vô vị: (toát mồ hôi) Xin lỗi, xin lỗi, tớ ấn nhầm nút, tớ chuyển cho cậu được không?
Đội nhóm Yêu Yêu Trà:……
Đội nhóm Gấu cà phê: Khỉ thật, bà mẹ tôi ơi, cậu chơi tôi đấy hả? Cậu đừng bảo tôi là cấp 80 mà không biết chuyện đồ đã vào túi thì không bao giờ lấy ra được nhé.
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Bạn gì đó ơi, thật ra ngoài gõ dấu ba chấm, có thể nói gì đó mà.
Đội nhóm Gấu cà phê: Tao XX mày XX, mày đi chết đi XX!!!
Hệ thống: Gấu cà phê đã bị đá ra khỏi đội, Yêu Yêu Trà bị đá ra khỏi đội.
Nặc Nặc hơi chớp mắt, đã thấy trong rừng lá phong tuyệt mỹ, chỉ còn lại mình và Tố Tố, đương nhiên, còn có thi thể tuyệt mỹ của Đại boss.
Đội nhóm Nặc Nặc vô vị:Ủa? Hai người kia đâu?
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Bị tớ đá đi rồi, tớ sợ càng mắng thì càng khó nghe, nhưng Nặc Nặc à, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế hả?
Đội nhóm Nặc Nặc vô vị: Hu hu, xin lỗi mà, tớ có hơi lơ đãng.>_
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Gì chứ, bây giờ có phải cậu đã quá ỷ lại vào Boss đại nhân nhà cậu rồi không? Anh ấy không online thì cậu hoàn toàn mất hồn!
Nặc Nặc định gõ lời xin lỗi, thấy Tố Tố nói thế thì ngón tay vốn đang lướt như bay trên bàn phím bỗng khựng lại, cô khẽ thở dài.
Không phải thế…
Điều khiến cô mất hồn thực sự, không phải vì Tiêu Đại boss không online, mà tại ban ngày trong phòng họp, những lời chú Hải đã nói…
Nặc Nặc túm tóc, vướng mắc ing~
Chú Hải thẳng thắn thừ nhận tội lỗi rồi, không đợi Nặc Nặc phản ứng đã nhếch môi, hỏi liên tục,”Như thế đã không chịu nổi rồi à?”
“Ồ?” Chú Hải có ý gì?
Chú Hải không hề kiêng kỵ,” Hứa Nặc, nghe nói lúc đầu Tiêu tổng bảo cháu rời công ty, cháu đã lấy việc từ hôn ra làm điều kiện mà cự tuyệt”
Nặc Nặc cắn môi, trái tim bé nhỏ đập thình thịch. Chuyện mình bị Đại boss đuổi khỏi Kiêu Dực, chắc các lãnh đạo cấp cao đều biết? Nhưng vì ngại thần uy của Tiêu Đại boss nên có lẽ những người dám chất vấn thẳng thắn tại sao chuyện đuổi việc ấy lại qua đi trong thầm lặng cũng chỉ có chú Hải mà thôi.
“Dạ” Nặc Nặc hít thật sâu, nói,” Công việc là công việc, tình càm là tình cảm. Cháu thích công việc này, có thể vẫn được đảm nhận nó, ở lại đây thì không có gì sai chứ ạ?”
“Đương nhiên không sai, nhưng cháu suy nghĩ quá nông cạn. Hôm nay chỉ một bức thư tình đơn giản thế thôi mà đã khiến công ty bàn tán không ngớt, sau này cháu ở đây, những lời đồn như thế sẽ càng nhiều hơn”.
“Cháu có nghĩ là sau này ở công ty phải sống thế nào với đồng nghiệp không? Cấp trên vì thân phận đặc biệt của cháu mà rất nhiều nhiệm vụ không thể truyền đạt lại, thậm chí khi cháu làm gì sai cũng bắt buộc phải suy xét xem nên khéo léo nói thế nào, như vậy sẽ giảm hiệu suất công việc. Vì cháu là phu nhân tổng giám đốc tương lai, đồng nghiệp sẽ xa cách cháu. Thêm nữa, cháu và Tiêu tổng ngày nào cũng ra vào cùng nhau, chắc chắn sẽ còn bị nói dài dài…”
Dừng một lúc, chú Hải đẩy gọng kính,” Chuyện lần này có phải cháu luôn tự an ủi rằng chỉ cần đồng nghiệp có chủ đề mới sẽ quên cháu ngay? Không, chú có thể nói rằng, họ sẽ mãi mãi nhớ đến cháu, ma chủ đề sau này, chắc cũng chỉ xoay quanh cháu và Tiêu tổng thôi, chẳng hạn… hai người buổi trưa làm gì trong văn phòng , cháu thấy thế nào?
…….
Ngón tay Nặc Nặc bay nhảy, kể tóm tắt lại cho Tố Tố nghe, sau đó đánh câu cuối có ý thăm dò, “Chuyện này cậu nghĩ sao?”
Cái gọi là người trong cuộc thì tối mà kẻ đứng ngoài thì sáng, Nặc Nặc hiện giờ, thực sự đã có phần không phân biệt rõ đúng sai rồi.
Một mặt thực sự không nỡ xa các đồng nghiệp và công việc này, mặt khác thỏ trắng bắt đầu lung lay ý chí, cảm thấy chú Hải nói rất có lý. Thực sự, hình như chỉ cần một ngày mình còn ở đây, công ty sẽ vẫn đồn đại, hơn nưã từ khi bắt đầu quan hệ với Tiêu Đại boss, sắc mặt ông chú dung tục cũng càng ngày khó coi.
Trước kia ông ta luôn chỉ trỏ sai khiến mình, càm thấy chỗ nào sai thì chỉ thẳng ra, nhưng giờ lại ngại, cứ muốn tìm cách diễn đạt khéo léo, lời nói đầu của ông ta Nặc Nặc đã thuộc làu làu,” Suy nghĩ này rât tốt rất có sáng tạo, nhưng…”
Nặc Nặc thừa nhận, ông chú dung tục bị xử lý, cá nhân cô rất khoái trá, nhưng công bằng thì cô cũng hiểu cứ thế này cũng không nên. Lãnh đạo không chỉ huy được thuộc cấp, thì kết quả sẽ là thuộc cấp đắc chí, hiệu suất làm việc giảm hẳn, đồng nghiệp khác cũng sẽ khó chịu vì sự bất công ấy.
Mà quan trọng nhất là, bây giờ chẳng ai buôn chuyện với cô nưã!
Trước kia, Nặc Nặc rãnh rỗi hay chạy đến tầng ba “buôn” chuyện với các cô nàng phòng mỹ thuật, nào là quản sự phòng nào có gì mờ ám với ai đó, rồi ai thích được nịnh nọt, ai vào được công ty nhờ quan hệ, các loại tin đồn v.v… những vấn đề có lợi cho việc tiêu hóa cơm trưa biết bao, bây giỡ đã mất hết cả.
Tuy chưa đến mức mọi người phải tránh né cô như trốn dịch bệnh, nhưng cô thực sự cảm nhận được sự thay đổi của họ, thậm chí đang nghe rõ từ xa tiếng cười đùa của phòng mỹ thuật, nhưng khi cô đến gần thì mọi người đều cấm khẩu. Cảm giác ấy rất không tốt, nên dần dần, Nặc Nặc cũng không mấy khi đến phòng mỹ thuật nữa.
Nặc Nặc thở dài, than vãn mọi chuyện cho Tố Tố nghe, bên kia im lặng một lúc rồi bắt đầu có ý kiến.
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Cưng, thực sự ấy, tớ luôn thấy cậu không thích hợp với Kiêu Dực lắm.
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Trước kia vì cậu quá kiên trì, thậm chí từ bỏ cơ hội kết hôn để giữ công việc này, tớ cũng không tiện nói. Nếu giờ cậu đã sáng mắt ra rồi thì tớ nói vậy, cậu cũng nên lo nghĩ cho boss đại nhân nhà cậu rồi đấy.
Đội nhóm Nặc Nặc vô vị: Lo nghĩ cho anh ấy? Là sao?
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Haizz… Cậu đúng là ngốc quá, thử nghĩ đến tớ và ông quỷ nhà tớ đi, chúng tớ chẳng phải là ví dụ tốt nhất à?
Tố Tố và anh chàng lầm lỳ của cô nàng vốn cũng là đồng nghiệp. Khác nhau là, công ty của Tố Tố là một viện thẩm mỹ chuyên phục vụ giới nữ, 90 phần trăm là nhân viên nữ. Hai người sau khi có quan hệ, vì chồng Tố Tố luôn đùa cợt với các đồng nghiệp nữ trong công ty mà hai vợ chồng cứ cãi nhau, ghen tuông suốt ngày.
Cuối cùng, đã đến mức cãi nhau vô cớ, chỉ cần chồng cô nàng nói chuyện với đồng nghiệp nữ là cô về nhà làm ầm lên. Bạn bè đôi bên cũng khuyên nhủ mãi, có điều Tố Tố lại tỏ vẻ: thực ra mình cũng hiểu mình vô lý, nhưng nếu chồng mình nói cười với những cô gái khác trước mặt mình mà mình không có cảm giác, thì chứng tỏ mình không yêu anh ta nữa.
Rốt cuộc, sự việc đã đặt dấu chấm mỹ mãn bằng việc Tố Tố xin nghỉ việc. Bây giờ hai người làm hai nơi, tật ghen tuông của Tố Tố cũng bớt dần, cô tự châm biếm mình là “không thấy thì không phiền”
Phía bên kia, Tố Tố lại gõ một câu.
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Tỉnh cảm là ích kỉ, nếu là cậu, thấy Tiêu Đại boss cười đùa với nữ đồng nghiệp, cậu cũng sẽ không chịu nổi.
Một câu đã thức tỉnh con người.
Thỏ trắng chợt tỉnh ngộ, Tiêu Đại boss hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh đau khổ khó khăn biết bao, giờ phút này cũng phải chịu đựng cảnh bạn gái làm việc giữa một bầy sói dữ, hơn nữa đôi lúc còn có người đùa bỡn lẫn dạy hư cô. Hừm… nếu đổi lại là cô cũng sẽ không chịu nổi.
Nặc Nặc co nắm tay, nhưng vẫn cố kiên trì.
Đội nhóm Nặc Nặc vô vị: Nhưng, công việc tốt thế mà rồi từ bỏ, tớ vẫn thấy không cam tâm.
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Haizz, thế mới bảo phụ nữ đang yêu thì không đầu óc mà.Boss đại nhân nhà cậu chỉ nói cậu thôi việc, có bảo không cho cậu tìm việc khác đâu?
Đội nhóm Tố Tố ăn thịt: Tớ thấy anh ấy cũng thoáng đấy chứ, cậu cứ nói với anh ấy, chắc chắn sẽ cho cậu tìn việc khác làm mà.
Đội nhóm Nặc Nặc vô vị: Nhưng tìm đâu ra một công việc phúc lợi tốt, tiền lương khá, không khí làm việc thoải mái như thế chứ?
Nặc Nặc vừa nói xong, hệ thống “đing” một tiếng, thông báo:
Hệ thống: Các vị game thủ chú ý,”Hoàng Diễm 2” chuẩn bị đi vào khai thác, hiện giờ chúng tôi rất mong các bạn có tâm huyết hãy gia nhập đội ngũ chúng tôi, cụ thể xin xem trên diễn đàn trang chủ.
Tố Tố cười gian,”Công việc đó chẳng đã đến rồi sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!