Chiến loạn
Chương 2: Thật Muốn Có Một Ngày Bình Yên
Hoan Châu(2)
Phủ Thứ sử Đinh Công Trứ
Khi chim trên cành còn vừa ngáp vừa luyện thanh. Phía dưới sân tập phủ gia…
“Mẹ, như thế này, cũng thật, không nổi.” Giữa sân là một thiếu niên tuổi chừng mười ba đang mặt đỏ tai hồng, hai tay thẳng tắp gồng mình đứng trung bình tấn, hai bên là đôi thúng nặng trĩu.
Người phụ nữ bên cạnh ngửa lưng tựa bàn thong thả nhấp trà, gắng sức khuyên: “Bộ Lĩnh, bằng tuổi con mẹ đã múa nhuần nhuyễn kiếm như lụa, còn có thể cùng lúc bắn ba mũi tên trúng bia, rạng danh Đàm gia biết bao nhiêu. Con phải cố cố tập, sau này còn tránh bôi đen Đinh gia.”
Bộ Lĩnh phồng má “hự” một cái, ráng đưa cơ thể đang lảo đảo về tư thế chuẩn, mồ hôi đã ướt như tắm, mặt như khóc tang, những vẫn gắng sức hỏi một câu trong đứt quãng: “Bằng tuổi con, ông ngoại cũng bắt mẹ đứng tấn, với bên trái hai mươi cân(3) đậu xanh, bên phải hai mươi cân đậu đỏ, như vậy sao?”
Đàm thị phe phẩy cây quạt trong tay, hào hứng: “Đương nhiên, mẹ khi ấy chính là tự nguyện, tự giác thức dậy tự giác luyện tập, dần cũng thành quen. Đàm gia vô cùng tự hào.”
Bộ Lĩnh da mặt run rẩy, lầm bầm: “Mẹ chính là khi xưa hứng ngao du nổi lên bỏ nhà đi biệt tích hai năm, rồi sau đó nhất kiến chung tình với cha mà càm ràm ông ngoại hai năm đòi phải gả đi bằng được, như vậy cũng gọi là tự hào sao.”
Đàm thị luyện võ từ nhỏ, thính lực đương nhiên không tầm thường, nghe thấy thế vô cùng vui vẻ: “A, còn nói lại được hẳn sức vẫn tốt, thêm vài cân nha.”
Bộ Lĩnh trợn tròn, hốc mắt gần như nứt ra nhìn mẹ đổ thêm đậu thật, mỗi bên hẳn ba cân. Chân nó mới nãy còn run run giờ đã thật sự trụ không vững, khoảnh khắc tưởng như muốn buông tay nó đột nhiên tỉnh táo. Mẹ đem hai loại đậu xanh đỏ đến làm gì, đừng nói chờ nó buông tay đổ sõng soài rồi bắt nhặt từng loại nha. Ai nó cũng có thể từ chối nhưng mẹ thì tuyệt đối không. Bộ Lĩnh như được tát mạnh một cú, đề khí đứng lại thế tấn ban đầu, đến lúc một bên đậu đỏ một bên đậu xanh, còn mặt nó đã biến thành đậu đen thì sau lưng vang lên tiếng nói: “Mẹ, gắng sức vô ích, Bộ Lĩnh tập hoài cũng chỉ vậy thôi, sao bằng được con nhà người ta?”
Phía sau nó là thiếu nữ tuổi tầm mười bốn, khuôn trăng thanh tú lại mang vẻ hoạt bát tựa Đàm thị. Đàm thị nhìn con gái hỏi: “Quế Hương, có chuyện gì mới sao?”
Bình thường Quế Hương ngứa mắt nhất là nhìn em trai luyện quyền, con trai mà gầy như que củi một chút hấp dẫn cũng không, nên nếu vô tình thấy cũng đứng một lát chê õng eo rồi lượn đi, nay chủ động tìm đến đương nhiên có chuyện. Quế Hương chán chường liếc Bộ Lĩnh một cái rồi nói: “Con thấy có người từ La thành đến truyền tin, nghe đâu đêm mười bốn tháng này mời cha đến dự dạ yến.”
Đàm thị điềm nhiên hỏi: “Rồi cha nói sao?”
Quế Hương chỉ chỉ bụng: “Cha kêu mấy nay chỗ này không khoẻ, từ chối đi.”
Đàm thị hẳn nhiên biết con gái là xấu hổ nên không nói thẳng, chứ chồng bà đứng trước lính báo tin cũng không ngại nói toạt là bị tiêu chảy. Đàm thị đặt quạt xuống bàn, uống hết tách trà đang dở, nhìn Bộ Lĩnh ngầm ám chỉ “giữ nguyên tư thế” rồi hướng thư phòng mà đi.
Bộ Lĩnh đương nhiên không giữ nổi, mẹ vừa khuất sau hành lang là thả ngay thúng xuống, muốn uống nước mà tay run đến mức nhấc không lên. Quế Hương đi đến bàn tự rót mình một chén trà, nhấp một ngụm rồi cố tình thở dài thườn thượt: “Đại ca truyền tin đó, nhìn góc nào cũng thật bắt mắt. Khung cảnh mới vừa đẹp bao nhiêu, còn giờ thì…”
Bộ Lĩnh sau khi thành công dùng miệng tự rót mình chén trà, uống xong thả người xuống ghế, uể oải đáp: “Chị, nghe lén thì ráng giữ kẽ chút, đừng ai tới truyền tin cũng soi người ta chằm chằm.”
Quế Hương chống tay tựa cằm: “Còn không phải trong nhà có người thật sát phong cảnh, ta đành tìm quên nơi khác hay sao. Tập bao năm tay gầy vẫn cứ thật gầy, không to nổi bằng con chuột nhắt.”
Bộ Lĩnh dùng răng ngậm ly uống hết chỗ trà còn lại, hỏi: “Là ai phái người đến?”
Quế Hương gõ gõ bàn, mắt ngó xung quanh: “Nghe lén cũng thật khó khăn, công sức không nhỏ.”
Bộ Lĩnh nhướng mày, đây là ra điều kiện?! Bộ Lĩnh nằm bẹp xuống bàn, ngước mặt lên cười cười: “Phòng chị mấy tối nay có phải chuột viếng thăm, có cần người bắt phụ?”
Quế Hương ghét nhất là nét mặt tự đắc này của Bộ Lĩnh. Đúng là mấy tối nay phòng nàng xuất hiện tiếng chuột kêu làm sợ muốn chết, đến lúc ngón chân cảm giác như bị gặm thì gần như xỉu chết. Ngặt nỗi phòng nàng tính ra cũng là phòng tiểu thư, đám gia đinh đương nhiên không thể tuỳ tiện vào, còn đám nữ tì thì tay chân lóng ngóng, chỉ còn cách nhờ đứa em trai đáng ghét này của nàng. Quế Hương cụt hứng nói: “Là Dương Tiết độ sứ, được chưa!”
Bộ Lĩnh nghi hoặc: “Quái, Dương Tiết độ sứ cha giao hảo vô cùng tốt, sao lại không đi?”
Quế Hương bỉu môi: “Cái này phải hỏi thẳng cha chứ sao hỏi ta”, rồi như ngồi thêm với Bộ Lĩnh là chướng mắt thêm một chút, Quế Hương đứng dậy toan đi vào nhà, trước khi đi còn với miệng lại: “Nhớ hôm nay qua phòng bắt chuột.”
Bộ Lĩnh cười giảo hoạt: “Nhắc mới nhớ, trong phòng chị hôm trước em nghe thấy tiếng chuột kêu nên đã đặt bẫy, khắp phòng cũng gần chục cái. Chị về nhanh đi, có khi giờ đã được mấy đứa đến điểm danh bầu bạn.”
Quế Hương trợn mắt run run chỉ vào Bộ Lĩnh, không nói được gì chỉ biết gào lên một tiếng rồi chạy về phòng, trước khi biến mất còn ném lại một câu “tích đức chút đi Bộ Lĩnh” mới an lòng.
Bộ Lĩnh dựa hẳn người vào bàn, mắt nhìn tán cây rì rào phía trên, vẫn chưa đến giờ Thìn, không gian yên bình như vậy có phải tốt hơn không. Mỗi ngày giờ Mão đều bị mẹ dựng đầu dậy đứng trung bình tấn, lúc vui thì chỉ đứng không, lúc buồn vừa đứng vừa xách vài thứ chọc vui, như hôm nay thì chính là đậu. Tay nó buông lỏng cho tự phục hồi, tê rần vì mỏi, vừa nhức vừa đau. Bộ Lĩnh cứ vậy mà ngửa đầu nằm ngủ, cho đến khi nghe thấy tiếng “xào xào” bên cạnh. Cái tiếng này, vừa quen quen lại vừa không có cảm giác tốt, đến lúc cân não của nó định hình rõ đó là tiếng gì thì trước mặt thúng đậu đỏ đã bị đổ ra gần hết, bên trong thay vào là một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi đang thật hồn nhiên tung lên tung lên chơi với chỗ đậu còn lại.
Bộ Lĩnh muốn khóc mà không ra nước mắt, dùng đôi tay còn run run nhấc đứa bé lên đặt bên cạnh: “Tiểu quỷ, ra đây làm cái gì.”
Đứa trẻ tròn mắt lanh lợi nhìn Bộ Lĩnh: “Chị Quế Hương bồng Quế Linh ra đây, còn nói ngồi trong thúng đậu đỏ đếm đến một trăm sẽ mọc cánh bay được lên trời.”
Bộ Lĩnh chết lặng, cắn răng đi hốt đậu đang vươn vãi khắp sân, chưa được bao lâu lại nghe thêm chuỗi âm thanh “xào xào” bên cạnh, vừa than không tốt đã thấy thúng đậu xanh chung số phận đổ tràn khắp nền. Quế Linh cười hồn nhiên, tiếp tục: “Chị Quế Hương còn nói bên trong thúng đậu xanh giấu đồ ăn”. Nói rồi đứa trẻ ngó ngó trong thúng, ngây ngốc khi không có gì rồi thất vọng đi lại vào nhà, bỏ mặc hậu quả phía sau có người gom dùm.
Đuôi mắt Bộ Lĩnh giật giật, thả nắm đậu đang hốt trở lại đất. Nhắm mẹ còn lâu mới quay lại vội nhìn ngó xung quanh, thấy có cây chổi liền mạnh dạn quét thẳng toàn bộ đậu vào lại hai thúng, rồi trộn đáy lên đầu che giấu phần đậu lẫn lộn. Đúng lúc có một gia đinh vô tình ngang qua, nó ngoắc lại ra lệnh bưng thẳng xuống bếp rồi thản nhiên chui lỗ chó trốn ra bên ngoài.
Tối hôm đó trong phòng Quế Hương mở tiệc, tham dự là một cặp chuột, một cặp gián còn có đại gia đình ếch, cóc, ễnh ương. Bộ Lĩnh tối đó đóng kín cửa, nhét bông chặt tai ngủ ngon lành, mặc cho tiếng la hét ầm ĩ gà bay toán loạn phía bên kia. Sáng hôm sau, nó cũng ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng vì biết cửa đã bị khoá ngoài, hiệu lệnh cấm túc chính thức thi hành.
——————————–
(1) Năm 937
(2) Tương đương hai tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh ngày nay
(3) Theo thang đo Bắc triều thời bấy giờ, 2 cân = 1 ký lô thời nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!