[VKook][Đam Mỹ] Chờ Anh Đến Ngày Mai - Chương 8 : 2U
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


[VKook][Đam Mỹ] Chờ Anh Đến Ngày Mai


Chương 8 : 2U


– “When it comes to you, comes to you…”

Cảm giác này là gì đây? Một cảm giác rất lạ, thật thoải mái và nhẹ nhõm. Thế là sao nhỉ? Một cảm giác tôi chưa bao giờ cảm nhận được khi hát, một cảm giác rất… Bình yên?

– Cậu….hát hay thật đấy, Jungkook. – anh ta mỉm cười.

– Cám ơn, anh cũng thế.

– Không ngờ cậu lại cúp tiết đấy. Tôi cứ nghĩ cậu là học sinh ngoan cơ.

– Nhưng tôi thấy cũng vui mà.

Tôi từ cấp 2 đã dăm ba lần cúp học rồi. Nhưng đây là lần đầu tôi cúp mà bị người khác tìm thấy. Vâng, mang tiếng là một học sinh khá giỏi nhưng tôi cũng hay cúp tiết lắm. Chắc là do tâm trạng tôi thất thường hoặc là do tôi ghét giáo viên bộ môn. Tôi cũng không rõ, nhưng được người khác tìm thấy kiểu thế này, tôi cảm thấy cũng khá thú vị đấy, nhỉ?

– Mà…cậu có vẻ không thích tôi nhỉ? Cậu tránh tôi cứ như tránh tà ấy. Mấy lời đồn đó đâu hoàn toàn đúng đâu.

– Tôi đoán…anh không đáng ghét cho lắm…

Cũng phải, tôi không thích anh ta một phần là do mấy cái lời đồn mà Jimin nói đến. Một phần là do anh ta quá uy lực chăng? A…tôi hiểu rồi, thì ra mọi người nhường đường cho anh ta lúc ở căn tin là vì sợ mấy cái tin đồn đó, xa lánh anh ta cũng là vì đống tin đồn đó chứ không chỉ vì anh ta là cháu của hiệu trưởng. Buồn thật, nhỉ?

– Anh có cảm thấy buồn vì mọi người xa lánh và sợ anh chỉ vì ba cái tin đồn nhảm nhí đó không?

– Buồn á? Tôi thậm chí từng bị trầm cảm cơ, nhưng may mà có Yoongi và Hoseok đã ở bên cạnh tôi, không thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào.

– Trầm cảm á? Bất ngờ thật.

– Haha đúng vậy. Nhưng chuyện đó đã từ 2 năm trước rồi. Mọi người xa lánh tôi sau cái tin đồn “ăn dép” đó, đến năm lớp 11 thì tách lớp. Lúc đó tôi gặp Yoongi và Hoseok, họ đã luôn ở bên tôi, khiến tôi trở nên bình thường trở lại. Tôi thật sự rất biết ơn họ.

Bất ngờ thật a~ một người như Taehyung đây đã từng bị trầm cảm. Cũng phải thôi, bị mọi người xa lánh và nói những điều không hay về mình thì không bị trầm cảm mới là lạ. Hoặc không thì ít nhất cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm lí.

– Anh cũng mạnh mẽ thật.

– Hả?

– Chịu đựng áp lực một mình như vậy hơn một năm. Nếu là tôi, tôi sẽ không thể ra ngoài được.

– Phải…cũng may tôi có âm nhạc, đó chính là động lực cho tôi, là thứ khiến tôi kết bạn được với Yoongi và Hoseok.

– Anh thích âm nhạc á?

– Yah, tôi thích hát. Yoongi thích rap và Hoseok thích nhảy. Còn cậu? Chắc là cậu cũng thích hát nhỉ?

– Như anh đã thấy đấy thôi. À phải, tại sao anh lại cúp?

– Vì tiết này của tôi là tiết Nhạc.

– Hả? Anh thích hát mà không thích tiết Nhạc à?

– Đúng hơn là tôi ghét giáo viên bộ môn. Học Nhạc của bà cô này chán lắm.

– À ra thế.

– Ừ. Thế còn cậu?

– Tiết này tiết tự học. Chán y anh vậy.

– Ừ.

– … – tôi im lặng.

– “…Nara na nara nan naraga, higher than higher than higher than the sky.”

Ngẫm một lúc, tôi hát…

– “If my wings could fly~~ jeomjeom mugeowojineun gonggireul ttulhgo nara. Nara na nara nan naraga, higher than higher than higher than the sky. Nara nan nara nan naraga..” – tôi ngẫm nghĩ. – Ayda….

– “Bulkge muldeun nalgaereul himkkeot.” – tôi còn mãi đang suy nghĩ lời tiếp theo thì anh ta cất tiếng.

– “Spread, spread, spread my wings. Lalalalala…”

– Uoa~~ hay thật ha.

Không kịp trả lời anh ta, tôi lôi vội cuốn sổ nhỏ bỏ trong túi quần. Cố gắng chép thật nhanh hai lời hát vừa rồi vào đó. Uoa~~ bài hát của tôi gần như hoàn thành rồi này. Sao lại ngẫu nhiên đến hoàn hảo thế nhỉ?

– Uoa~~ cám ơn anh. Nhờ anh cả đấy.

– A…ra là cậu sáng tác.

Vui quá, tôi chẳng cảm nhận được anh ta đứng gần mình như thế nào, đã thế còn rất cao. Ngước mặt về sau, tôi thấy anh ta cũng đang đối mặt tôi, nhìn xuống. Aa~~ gần quá. Cảm giác được khuôn mặt đỏ như gấc của mình, tôi né ra. Ayda, nhưng anh ta đã biết việc tôi sáng tác mất rồi.

– Cậu sao thế?

“Ding doong…ding doong…”

– Kh…không sao. – chết thật, mặt tôi đỏ quá rồi. – Thôi chào anh sau! Chuông reo rồi.

– Ju…Jungkook!

Ngại quá, tôi chạy xuống lớp. Tiếng chuông thật là vị cứu tin của cuộc đời tôi mà. Không có nó chắc tôi chết vì xấu hổ mất. Lúc nãy, thật là quá gần a~~

– Tỉnh! Tỉnh đi Jeon Jungkook! – vỗ mặt mình mấy cái, tôi chạy nhanh vào lớp.

…….

– Cậu quay lại rồi à? Sao…mặt cậu đỏ thế? Bệnh luôn rồi à?

– Hả? Ngày mai tôi kể cậu sau nhé! Tôi về trước đây.

Bị hỏi trúng tim đen, mặt tôi lại càng đỏ hơn. Nhanh soạn lại cặp rồi tôi bỏ lại Jimin chạy thật nhanh đi lấy xe. Không thì tôi lại phải “hẹn gặp lại” cái tên kia nữa. Ôi ngại quá đi mất. Tôi không dám gặp anh ta lúc này đâu a.

———-
To be continued…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN