[VKook][Đam Mỹ] Chờ Anh Đến Ngày Mai
Chương 11 : 널 좋아해
– Chết tiệt. – tôi nói thầm.
– Gì cơ?
– À không, không có gì cả.
– Thật hả?
– Không.
– Vậy là gì?
– Tai anh thính như tai chó.
Vừa nói xong tôi chạy nhanh xuống nhà. Không thì lại bị anh ta bắt nạt, chi bằng chạy là thượng sách. Đúng là vậy mà, tai anh ta thính y hệt như tai của con Lu nhà kế bên. Lầm bầm tí thôi mà cũng nghe được.
– Cậu… – anh ta chưa kịp nói, tôi đã chạy đi. Thoáng, anh có nở nụ cười.
– Chào buổi sáng, bác Minsoo. – tôi cười.
– Ừ, cám ơn cháu.
Đoạn tôi không để ý, có ai đó đã đứng lù lù phía sau.
– Bác Choiwon à, con dẫn Jungkook đi ăn sáng được chứ?
– À được được. Vậy mẹ với bác Minsoo đi chơi nha, 2 đứa ở nhà nhé.
– Ơ nè mẹ. – tôi phản ứng.
– Đi thôi, Jungkook.
Chưa hoàn thành được câu văn của mình, Taehyung đã kéo tôi đi nhanh, may là tôi nhanh tay vớ kịp đùm chìa khoá trên bàn không thì chắc tôi với anh ta ở ngoài luôn mất. Mẹ đại nhân hôm nay lại có bạn bỏ rơi tôi nữa rồi. Thôi thì đành đi với tên này vậy. Lâu lâu có dịp đi chơi cũng vui.
– À, Jungkook nè, cậu muốn ăn gì?
– Tôi muốn uống sữa chuối. – tôi vừa suy nghĩ đến nên buộc miệng nói ra.
– Gì cơ? – anh ta ngớ người ra.
– Chết. – tôi vội lấy tay che miệng. – Không có, không có gì cả. Mình đi cửa hàng tiện lợi thôi.
Tôi một mạch đi trước không để cho anh ta hỏi thêm. Chết thật! Tôi cứ như tên dở người ấy, đã vậy còn ngu nữa. Chẳng qua đó là thói quen xấu của tôi, sáng ra rất hay uống sữa chuối. Đã vậy còn nói thẳng với anh ta nữa. Anh ta sẽ nghĩ mày trẻ con đến mức nào đây hả Jungkook?
– Nè, cậu ngại hả Jungkook? – đoạn anh ta chạy nhanh theo tôi.
– Kh…không có. – miệng nói không, nhưng mặt tôi lại đỏ ửng lên.
– Mặt cậu đỏ lên kìa. – anh ta cười. – Đáng yêu thật.
– À…tại…nóng quá ấy. Nhưng mà sau đó, anh…nói gì cơ?
Vế đầu tôi còn nghe được là anh ta nói mặt tôi đỏ lên, nhưng vế sau anh ta nói nhỏ quá. Gặp tôi đang ngại nữa nên thật sự nghe không rõ. Trong một khắc, tôi thấy anh ta khẽ mỉm cười.
– Sao anh lại cười?
– Tôi á? Vì tai của ai đó không thính như tai chó nên không nghe được. Lêu lêu, cậu không nghe được thì thôi.
Và Kim Taehyung đang trong một tư thế đi trước, xoay nửa người lại, một tay đút túi áo khoác, một tay kéo phần da ở mắt xuống, một miệng lè lưỡi ý chỉ “lêu lêu” cái đứa đứng phía sau không có tai thính như chó như hắn. Ớ, là chọc tôi đấy à? Tôi chạy lại, có ý đi trước.
– Thôi tôi đi trước, người không chấp chóooooo. – tôi cố tình kéo dài từ cuối cùng. Và chạy đi.
– Cậu chết chắc với tôi đó nha.
Anh ta chạy lại, một tay ôm cổ tôi, một tay xoáy xoáy vào đầu tôi. Hai đứa vừa chạy vừa cười haha mặc kệ mọi người xung quanh. Nhưng tôi lại không thấy ghét, ngược lại thấy có chút vui vui.
———-
– Ayda không giỡn với cậu nữa, đến giờ ăn sáng rồi.
– Vậy cơ á?
– Ừ, vậy đó. – anh ta cười.
Vòng vo nãy giờ, tôi và anh ta mới lết chân đến được cửa hàng tiện lợi. Tôi thấy nó xa khiếp ấy. Nếu đi xe đạp thì không xa lắm, nhưng đi bộ thì mất 10 phút đồng hồ. Tôi được tập thể dục buổi sáng luôn rồi này chứ ít gì. Lượn vài vòng để lấy vài cái cơm nắm và một phần kimbap, như một thói quen, tôi sang khu sữa để lấy một hộp sữa chuối.
– A! Jungkook. Cậu ăn gì thế? Tôi ăn mì tương đen, bánh gạo cay và chai coca. – anh ta đi lại.
– Tôi á? Một phần kimbap, một cơm nắm vị cá ngừ, một cơm nắm tempura và một hộp…sữa chuối. – tôi tự hỏi chính mình, cũng chẳng biết tại sao lại lấy sữa chuối.
– Haha, rốt cuộc vẫn là sữa chuối. – anh ta cười lớn. – Cậu đáng yêu thật haha.
Tôi lại ngớ người ra lần nữa, trong đầu tôi định nói gì đó nhưng lại thôi. Taehyung cười thật sự đẹp trai quá, anh ta cứ như nam thần trong các câu chuyện ngôn tình bước ra vậy.
Ánh mắt Taehyung hơi nhắm lại trông rất đáng yêu, dù là cười hở lợi nhưng cũng rất duyên, làm lộ ra hàm răng trắng và đều tăm tắp của anh ta. Phần điểm nhấn vẫn là chút nắng tỏa đều trên mái tóc cũng vàng nốt của anh. Aydada, cái vẻ đẹp này của Kim Taehyung thật là có sức hút a~~
– Nè, Jungkook! Tính tiền mau lên.
– Hả? À ừ. – mãi ngắm nhìn vẻ đẹp đó, tôi quên mất mình đã tới khuông tính tiền.
Chọn một bàn bên ngoài cửa hàng, tôi và anh ta bắt đầu khui bữa sáng. Mùi đồ ăn bốc lên nghi ngút giữa tiết trời hơi se lạnh vào buổi sáng, điểm thêm một chút ánh vàng cho bầu không khí ấm áp thêm.
Tôi bắt đầu gỡ cơm ra, cắn một miếng ngay đầu, nóng hổi trên đầu lưỡi. Ayda thật là đã quá đi a~ Bỗng anh chàng ngồi đối diện tôi không nói không rằng, lấy chiếc điện thoại chụp choẹt cái gì đó ngay lúc tôi không để ý.
– Ey Jungkook. – anh ta chìa trước mặt tôi tấm ảnh trong điện thoại. – Đáng yêu quá ta! – đó là hình tôi đang ngồi ăn ngon lành cái cơm nắm vị cá ngừ với đôi mắt nhắm được một nửa.
– Anh được lắm, chụp dìm cơ đấy. – tôi vẫn cứ thế nhai nhai làm ra vẻ thách thức.
– Dìm á? Đâu có, trông cũng được mà.
Anh ta lướt sang một tấm khác đưa cho tôi. Tấm ảnh phản chiếu hình ảnh một cậu trai đang cầm miếng cơm nắm bị cắn mất phần đầu trên tay, ánh mắt hướng sang nơi khác ngoài camera, miệng hơi mở phả ra một chút khói vào sáng sớm vì món đồ ăn trên tay cậu vẫn còn khá nóng. Nhưng điểm nhấn thật sự vẫn là nắng, làm cho tóc của cậu trai hơi ánh vàng. Đẹp quá a~ Taehyung chụp cho tôi tấm này thật đẹp quá.
– Ya~ anh gửi qua cho tôi tấm này được không? – tôi đưa điện thoại ra.
– Haha đẹp mà thấy chưa. Tôi sẽ gửi cho cậu qua instagram nha.
– Okay. À mà, anh chụp không? Tôi chụp cho, tài photograph của tôi cũng không tồi đâu.
– Tí nữa ha, tôi còn dắt cậu đi nữa mà.
– Chúng ta đi đâu thế?
– Cậu muốn ngắm hoa anh đào không?
– Hoa anh đào á? Đi chứ. – không để ý, tôi cười theo một cách rất hăng.
– Vậy ăn xong rồi chúng ta đi. – vẫn là nụ cười tuyệt đẹp ấy của anh.
———-
Hiện tại, chúng tôi đang đi bộ vào công viên Yeouido, nơi những hàng hoa anh đào nở rộ một cách đẹp đẽ vào mùa xuân.
– Đây là lần đầu tiên, tôi đi ngắm hoa anh đào ở Seoul. – tôi vừa cười vừa nhìn theo bóng của mình dưới đất.
– Thế à? Ra lần đầu tiên này của cậu là đi cùng với tôi.
– Phước ba đời đó nha. – tôi trêu anh ta.
– Vậy ó hỏ, phước ba đời vậy phải chụp lại mới đúng chứ. – vừa nói xong, anh ta lại lôi chiếc điện thoại ra chụp choẹt vài tấm. Ngày hôm nay chắc chắn hình sẽ rất nhiều đây.
Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường trong công viên, nó không đông như tôi nghĩ, thay vào đó thoáng đãng hơn nhiều. Với cả lại là sáng sớm nên chắc chắn sẽ rất ít ai đến đây.
Khung cảnh ở đây thật là mộng mơ quá a~ Mọi thứ như tràn ngập trong sắc hồng của hoa anh đào. Giữa Seoul xô bồ lại có một thế giới màu hồng như thế này thật kì diệu quá đi thôi.
– Jungkook này, chụp hình dùm tôi được không? – anh ta quay sang cười.
– Tất nhiên rồi.
Nhìn vào camera, tôi có cảm giác Taehyung cực kì nổi bật trong một ngày hoa như thế này. Anh ta mặc một cái áo hoodie màu xanh rêu phối áo cổ lọ, quần kaki bình thường thôi cũng đủ làm nổi bật cái dáng vóc như người mẫu của anh.
Mái tóc vàng dưới ánh nắng, phía sau còn là một background tràn ngập màu hồng của hoa anh đào. Anh ta lại còn cười tươi rói như trẻ con được kẹo khiến nhiều cô gái chàng trai đi ngang phải ngoái lại nhìn vẻ đẹp như mộng của anh. Đây chắc chắn sẽ là một bức ảnh cực kì đẹp cho xem.
“Click”
– Tạo kiểu khác đi. – tôi liên tục xoay nhiều góc máy để có thể chụp được những tấm ảnh đẹp nhất cho anh ta. – 2,3. 2,4. 2,2. Uoa~ đẹp quá luôn nè!
– Tôi đẹp hay cái gì đẹp? – anh ta cười nhếch lên với ý trêu chọc.
– Tất nhiên là tôi chụp đẹp rồi. – không để anh ta nói, tôi đi trước. Nói gì thì nói tôi phải tranh thủ đi ngắm hoa mới được.
———
Tôi và Taehyung đi khắp công viên để ngắm hoa nhưng chủ yếu chụp ảnh vẫn là chính. Sau đó chúng tôi còn đi ăn ở nhà hàng gần đó, lại đi lòng vòng nhiều nơi. Chốc thoáng cũng hết nửa ngày rồi. Thôi thì tôi và Taehyung về nhà vậy.
Nhưng chợt nhớ ra là hồi nãy mẹ có nhắn tin cho tôi nói rằng sẽ đi về trễ nên là tối nay cả hai chúng tôi phải tự xử cho bữa tối. Chính về thế chúng tôi quyết định đi siêu thị. Vừa đi chúng tôi vừa hát với nhau như cái cách thường ngày…
– “Bomi geureokedo jonnya meongcheongideura? Beotkkochi geureokedo yeppeudi babodeura?”
– “Gyeolguk kkonnipeun tteoreojiji ninedo tteoreojyeora, mongttang manghaera manghaera.”
– Uoa~ hay quá a~ – tôi cảm thán.
– Bài này là “what the spring??” của 10cm đúng không?
– Nó đó. Hát với anh đúng là thoải mái thật a~~ – tôi cười.
Không biết là câu nói của tôi rất dễ hiểu lầm, tôi cứ thế đi trước, bỏ lại anh ta phía sau với hàng ngàn suy nghĩ trong đầu. Chợt, nhìn thấy một ban nhạc ở phía trước. Tôi quay lại ngoắt anh ta.
– Nè nè, có ban nhạc kìa. Nhanh lên!
– Ừ, tôi đến ngay. – dường như đã dừng việc suy nghĩ, anh ta chạy lại cùng tôi.
– “Neol joahae, really really really really, nae mameul mideojweo oh wah~ really really really really~ Neol joahae, really really really really, nae mameul badajweo oh wah~ really really really really, neon na eottae…”
*WOAAAAAAAAA*
– Đi thôi, hết rồi. – tôi hất vai Taehyung ý kêu đi thôi.
– Neol joahae. – anh ta cất lời nhẹ tênh làm tôi ngớ cả người ra.
– Sao chứ?
– “Really really really really, nae mameul mideojweo oh wah~ really really really really, neon na eottae.” – anh ta hát hết khúc sau. – tôi hát thôi mà, ngớ người ra làm gì? – sau đó cười ra vẻ trêu chọc.
– Anh là đồ điên Kim Taehyung!
– Haha, đi mua đồ ăn nhanh nào, tôi đói rồi. – anh ta bá cổ tôi và đến cửa hàng tiện lợi….
———-
To be continued…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!