ABO - Độc chiếm - Chương 2: Giống đến bảy phần (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
736


ABO - Độc chiếm


Chương 2: Giống đến bảy phần (H)



Truyện 14, chương 2: Giống đến bảy phần (H)

Phùng Sâm đảo bước ra lan can, nghiêng người tựa.

Khu biệt lập này là của Chính Phủ xây dựng riêng , gồm ba mươi căn biệt thự diện tích rộng vô cùng, tất cả từ viên đá lót đến từng chiếc bóng đèn đều thoát ra vẻ xa xỉ của những Alpha cao cấp nhất.

Nếu như không phải Phùng Sâm năm ấy được phong hàm Giáo Sư chính là người trẻ nhất ở Bắc Đảo được thăng đến hàm này, thì bán cả Phùng Gia đi cũng không có đủ tư cách nhận lấy một căn.

Đốt một điếu thuốc. Mông lung nhìn làn khói tản đầy trong không khí, suy tư.

Cuộc đời này có những điều người ta biết rõ ràng là sai lầm, thế nhưng vẫn không có cách nào dừng lại .

Tiếu Giang, nụ cười của em, ánh mắt của em, thân thể của em, anh đã định sẵn bằng mọi giá đều phải có được.

———-

Nửa điếu thuốc tàn, tiếng gõ nơi cửa phòng vang lên. Phùng Sâm cất giọng :

– Vào đi.

Một thân hình mảnh nhẹ lách người qua cánh cửa gỗ dày, tiến đến, mái tóc vẫn còn lấm tấm sương đêm cúi đầu:

– Anh… gọi em?.

Phùng Sâm nhả làn khói thuốc, lơ đãng nhìn lại:

– Ngẩng mặt lên.

Người thanh niên liếm qua khóe môi bị gió tạt khô mới dám vâng lời ngẩng mặt.

Phùng Sâm hít vào một hơi dài,

Khuôn mặt này, so với Tiếu Giang giống đến bảy phần. Ngay cả màu tóc cũng đã được nhuộm đi . Điều khác biệt rõ rệt nhất, chính là dưới đuôi mắt thanh niên có một nốt ruồi nhỏ.

Phùng Sâm một tay kẹp điếu thuốc, một tay vươn ra đỡ lấy cằm Triệu Nhã, hơi xoay, Triệu Nhã nương theo hướng cũng nghiêng khuôn mặt mình, tùy ý Phùng Sâm nhìn tới.

– Cởi.

Một chữ bật nhả, ánh mắt cũng chẳng hề có một tia dao động nào,

Triệu Nhã mím môi rất nhỏ, gương mặt cứng nhắc nhìn lướt xung quanh, đây… là ban công. Thế nhưng Phùng Sâm từ trước tới nay vốn dĩ thích là sẽ làm, ban công , bể bơi, hay thậm chí là ngay cả ở văn phòng riêng, cậu cũng chưa từng dám từ chối, tay lướt lên khuy áo đầu tiên, cởi bỏ.

Phermone Alpha theo từng vạt áo mở toang, nhàn nhạt lan tỏa.

Đương nhiên là chậm rãi, đương nhiên chỉ nhàn nhạt như thế thôi.

Bởi lẽ, cậu là Beta.

Beta thì làm gì có hương thơm quyến rũ nào? . Đến ngay cả nửa phần trăm tương thích, cậu cũng đừng hòng có được, chỉ là khiến cho thứ côn thịt mạnh mẽ kia của Phùng Sâm cương lên, cũng đã là một việc đáng mừng.

Chiếc áo sơ mi cùng lớp áo khoác ngoài hỗn độn rơi xuống dưới chân.

Phùng Sâm nhìn đầu ngực nhỏ lạnh run lên bởi từng cơn gió đêm lùa qua ban công , đôi mày khẽ nhíu lại :

– Được hay không được ?

Triệu Nhã lập tức thoát nốt chiếc quần trên người , gật đầu khẳng định :

– Được…

Thân hình mảnh dẻ trần trụi run rẩy tự mình đưa từng ngón tay lách vào nơi hậu huyệt thăm mở,

Phùng Sâm hất hàm về phía tay bám của lan can,

– Gác chân lên.

Triệu Nhã sững lại vài giây, sự xấu hổ lan tràn khiến đôi môi kia muốn từ chối. Nhưng chỉ một cái búng tay lên đầu tàn thuốc của Phùng Sâm cũng đủ biến nó thành một tiếng vâng miễn cưỡng.

Đưa một cẳng chân gác tựa lên đường song lan can , côn thịt nhỏ trước mặt vì lạnh , vì xấu hổ mà ủ rũ bám lên bờ mu ôm lấy đường cỏ mảnh.

Triệu Nhã đưa hai ngón tay lên bờ hậu huyệt, lách vào, ngón tay vừa căng bung nới rộng, lập tức phải hít lên đau đớn.

Hậu huyệt của Beta nam không giống như Omega nam , không thể tự sản ra nước dâm bôi trơn, lại càng không thể nào giãn nở mạnh mẽ được, cổ tử cung ẩn sâu trong hậu huyệt cũng đã bị thoái hóa gần như không còn dấu vết, vì thế để tiếp nhận thứ côn thịt dọa người của một Alpha thành thục, nếu không được chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ e không có cách nào chịu đựng.

Ngón tay thứ ba lách tới, da thịt đều đã tái nhợt đi vì lạnh , hương mật ong mới bắt đầu bện tới.

Tham lam hít lấy một ngụm lại một ngụm , mê mẩn muốn đưa thứ Phermone vừa bao quanh kia nhồi đầy nơi hậu huyệt .

Lại như vậy sao?

Mỗi một lần thấy được mùi mật ong nhuốm đầy tình dục này, chính cậu đều cảm giác như mình bị thôi miên rồi.

Nơi lỗ nhỏ, dịch ruột theo sự mê mẩn của từng tơ phermone tan trong không khí mà bám dính lên đầu ngón tay, chảy một giọt rơi xuống khuôn đùi trắng nõn.

Phùng Sâm dời đôi mắt quét qua từng biểu cảm đã muốn động tình kia, nhếch miệng cười .

Một đầu tay vẫn kẹp điếu thuốc đốt dở, một tay bắt chờm lấy eo Triệu Nhã, kéo người ấn xuống :

– Mút đi,

Triệu Nhã quỳ xuống, đôi bàn tay có phần xanh xao đưa lên với kéo , côn thịt to lớn bật ra khỏi , đầu đỉnh nấm vương chút dịch trong suốt nhỏ ra, đều được đầu lưỡi nhỏ liếm láp sạch sẽ, đôi khóe môi thận trọng ngậm lấy, đưa thêm sâu.

Ưm.

Đầu khấc vừa được bọc trọn trong khuôn miệng nhỏ nhắn kia, đầu lọc thuốc trong miệng Phùng Sâm cũng phải nghiến sâu một đường.

Tuy rằng không cách nào ngậm hết được cả côn thịt dài , nhưng đầu lưỡi cố gắng lách theo từng thớ gân nổi rõ, lại hút lấy thật sâu, ve vãn từ đỉnh đầu nấm đến khe nhỏ , buông miệng hôn lên gốc kết , mút mát tới hai hòn ngọc bên dưới, ngón tay ra sức khều miết , nặng có nhẹ có, biểu cảm cực kỳ lấy lòng.

Rất vừa ý.

Phùng Sâm nhả đầu lọc đã bị cắn nát, đốt thêm một điếu thuốc, ưỡn người tựa ra lan can, đương nhiên thừa hưởng sự phục vụ này, dộng tới.

Triệu Nhã ngay lập tức bị sặc, nhưng không hề có một chút ý thức phản kháng nào , nước bọt rơi đầy khóe miệng theo từng cú đẩy hông sâu tới họng,

Dục vọng của Alpha là một thứ đáng sợ, mùi mật ong quyện đặc đã hoàn toàn không thể thỏa mãn chỉ với khuôn miệng bị dày vò sưng đỏ kia , khàn khàn giọng:

– Mở rộng chân .

Triệu Nhã hiểu, cố gắng gạt đi cơn ho xé họng, bò dậy hướng lan can, vịn tay bám chắc, cong cánh đùi, hậu huyệt lập tức phơi bày,

Phùng Sâm không nói một lời, cũng không quan tâm đến việc nơi kia có đủ rộng đủ trơn hay không, rít thêm một hơi thuốc, kề sát côn thịt chính mình.

Đâm tới.

Phốc.

Ưm…. Ưm…

Đau, đau đến nỗi gương mặt của Triệu Nhã phút chốc trắng bệch, đầu ngón tay siết chặt lên lan can sắt , thế nhưng nửa lời cũng không dám nói ra.

Phùng Sâm ghét kẻ lắm lời, một lần trước đây vì rách toạc chảy máu mà không nhịn nổi rên đau một tiếng , vậy mà Phùng Sâm lập tức khinh bỉ rời đi khỏi.

Triệu Nhã không muốn.

Hương mật ong này ngửi thế nào vẫn không đủ, níu thế nào cũng không đủ, phermone cường đại của một Alpha mạnh mẽ, quyến luyến thế nào cũng cảm thấy thèm khát thiếu hụt,

Hèn mọn thì sao?

Chỉ cần.. chỉ cần vì mình mà Phùng Sâm có thể động tình.

Đau đến nỗi bờ môi cắn đến rớm máu ,

Cậu cũng chịu.

Thế nhưng hôm nay hoàn toàn không dùng tới bôi trơn. Phùng Sâm dù có dùng sức như muốn xé hỏng , từng nếp gấp nơi hậu huyệt kia đều đã giãn đến căng bóng vẫn không thể nào ra vào thuận lợi, côn thịt sưng trướng bị siết đến nghẹn,

Phùng Sâm nhả một đường khói thuốc , cau mày :

– Quá chật.

Triệu Nhã vội vàng mở rộng chân thêm nữa, ngắt quãng nói:

– Phùng… Phùng Sâm.. Xin anh,

– Em… Em còn có thể.

Ba!

Côn thịt vừa rút ra khỏi hậu huyệt đỏ bừng, đập lên một bên mông Triệu Nhã vảy ra chút nước, Triệu Nhã mím chặt môi, sự trống rỗng nơi kia vốn dĩ làm sao so được với sự trống rỗng trong lòng này?

Cậu không phải Omega. Hậu huyệt của cậu cũng không thể nào gợi tình hay biết đón nhận như Omega được.

Triệu Nhã đưa ba rồi cả bốn ngón tay nhỏ lồng vào vách huyệt, nghiến răng xé mở, vội vã chính mình đón lấy côn thịt kia đặt lại nơi hậu huyệt đã vương tơ máu, kéo người ra ý tiến vào.

Phốc.

Phùng Sâm đâm thêm một lần, rồi lại một lần, quả nhiên đã có thể ra vào dễ chịu hơn, sự sảng khoái khiến bàn tay cũng có phần ham muốn, luồn về phía trước ngực nơi đầu vú kia véo nhẹ.

Triệu Nhã rên bật một tiếng, nơi đầu ngực như vừa dính phải mật ong sánh đặc, theo sự bỡn cợt xoay vòng mà dựng trướng , cơn đau phút chốc như tan đi mấy phần,

Từng cú thúc lộng vẫn điên cuồng dội đến, kéo đôi đầu vú nhỏ như muốn nứt ra.

A….

Tàn thuốc ấm nóng rơi xuống lưng trần, vẽ ra từng mảng đỏ nhẹ pha trên nền da trắng xanh xao, gợi tình đến đỉnh điểm.

Cú thúc thêm mạnh , hậu huyệt không dám siết,

Sự sung sướng trộn lẫn lấy cơn đau nhói khiến cho tâm tình một mảnh rối loạn bàng hoàng,

Triệu Nhã tay bám chắc lan can, nơi bắp đùi, máu trộn lẫn dịch kia, nhờ nhợt chảy.

Hơi thở nóng rực phả lên tai, đầu lưỡi mút thành từng vệt đỏ thẫm trên gáy nhỏ,

Phùng Sâm chìm đậm vào dục vọng, đầu thuốc đã nhả vứt từ khi nào, thả cho đôi tay với trên đầu vú kia mà mân mê sờ nhéo, lại nơi côn thịt nhỏ vuốt ra hàng chục hàng trăm cái sóc đẩy,

– Ư…

– Đừng…

– Xin đừng… sờ nơi ấy …

Triệu Nhã quéo hết thân người, ghim cũng không ghim cho nổi, bắn tràn xuống nền lan can,

– A…..

– Ra… mất…ưm…

Phùng Sâm tai không nghe tới, mặc sức dộng từng cú nặng nề, ép người muốn ngã dúi về phía trước, nơi gắn kết, bọt trắng nhơ nhớp bám đầy gốc kết.

Phun tràn.

Gốc kết phồng mở ôm chặt như dính vào làm một.

Ưm..

Triệu Nhã vang tiếng thét nhỏ, cơ bụng nóng ran, luồng tinh dịch nồng đậm nhiều đến mức nhô ra một vầng , côn thịt nhỏ chịu sức ép quá mạnh không nhịn nổi mà bắn trào ra thêm chút dịch .

Đau đến như thế, lại, hạnh phúc đến như thế.

Triệu Nhã một giây cả hậu huyệt kia được bờ kết phồng mở bao bọc, còn cứ nghĩ rằng nỗi đau khi xé mở kia thật xứng đáng.

Được người ôm lấy trong tay, được quyện trong hương thơm sánh đặc của hương mật ong ngọt dịu,.

Chẳng qua là, hạnh phúc này vốn dĩ chỉ là hưởng thừa của kẻ khác.

Côn thịt chôn trong thân mình , giật từng hồi mạnh mẽ.

Người, có lẽ lại muốn gọi ra một cái tên khác …

=========//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN