ABO - Độc chiếm - Chương 3: Dưới ô cửa.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
510


ABO - Độc chiếm


Chương 3: Dưới ô cửa.



Truyện 14, Chương 3: Dưới ô cửa.

Phùng Sâm đứng trên cao, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, đôi mắt dõi theo thân ảnh kia, không vui , không buồn. Tâm tình chìm sâu như một hồ nước lặng khó lòng đoán biết.

Dưới ô cửa ,

Triệu Nhã khập khiễng vin vào bức tường hay chậu hoa, lan can, hay bất cứ thứ gì để có thể để có thể về lại phòng thuốc.

Gió rít từng cơn lạnh lẽo, sương phủ đầy trên mái tóc, sự đau đớn từ hậu huyệt vẫn còn vương vết máu khiến cho từng bước đều thật khó khăn, ánh đèn mờ trải hai bên đường càng làm cho hình bóng kia gầy nhỏ thêm đi.

Triệu Nhã run lẩy bẩy, hụt bước chân.

Phịch!

Ngã rồi.

Bàn tay Phùng Sâm trên này bất giác siết chặt bậu cửa.

Chiếc rèm ô cửa sổ bị vò nhăn nhúm trôi theo hương mật ong xao động, kéo xoẹt lại một đường khuất lấp.

Phùng Sâm cũng chẳng hiểu chính mình vì sao lại nhìn theo hướng người kia rời đi?

Hay là vì… vết máu sau cơn khoái cảm điên rồ kia trào ra nơi hậu huyệt thật quá đốt mắt nhìn.

——–

Dưới con đường lát từng viên đá lớn này,

Triệu Nhã cố gắng đứng dậy, bàn tay trầy một mảng da rách máu. Nhưng, không có bi ai, không có nước mắt khóc than hay buồn tủi .

Bởi lẽ, đã quá quen rồi,

Vẫn là như bao nhiêu lần trước đây, chỉ là như bao nhiêu lần trước đây. Thế thôi.

Dù cho cơn làm tình đó có điên đảo đến thế nào, dù cho có là ngất xỉu đến không vực dậy ngay được.

Thì , Triệu Nhã vẫn không được phép ở lại căn phòng ấy.

Biệt thự rất rộng.

Biệt thự dành cho một kẻ nghiên cứu dược như Phùng Sâm lại càng rộng.

Nơi vườn thuốc mẫu, có một vài căn phòng. Là nơi chứa thuốc, cũng chính là nơi Triệu Nhã ở lại, cách vài con đường rải đá không có mái che, mới có thể lên tới dãy phòng chính.

——–

Triệu Nhã chật vật tiến vào căn phòng nhỏ, vách tường che gió, làn hơi ấm bao phủ khiến thân thể cậu bớt run rẩy, đưa tay kéo hộc tủ, cầm ra một hộp thuốc màu xanh dương, lại vuốt ve lấy vài cái, nâng niu vô cùng mới nỡ quệt ra một chút thuốc mỡ lành lạnh.

Lọ thuốc này là do chính tay Phùng Sâm đưa cho cậu, nơi đáy hộp còn in một chữ S – là biểu thị của những loại thuốc và dược liệu mà Phùng Sâm độc lập sở hữu , đã được Chính Phủ công nhận. Giá bán ra, đều chỉ có thể nói là cắt cổ.

Một Alpha thông minh tài giỏi như thế…

Làm sao, có thể ước mơ đây?.

Nếu như, cậu là một Omega, thì ít nhất cũng còn có thể dùng hương thơm hay cơ thể mình, cầu níu.

Nếu như, cậu là một Beta, nhưng… là một Beta nữ , có thể nào hi vọng vẻ ngoài đẹp đẽ một chút, cầu níu.

Nhưng… cậu là một Beta nam. Chẳng có gì cả, không hương thơm, không sắc đẹp, không địa vị, không tiền bạc.

Thứ mà cậu có , chỉ là một tình yêu say đắm trong vô vọng.

Không, không đúng.

Cậu có gương mặt này, gương mặt giống Tiếu Giang sáu bảy phần,

Vì có nó, thế nên trong những lúc người kia muốn thỏa mãn dục vọng, mà thay thế, mà đón nhận.

Không sao cả.

Ai rồi sống mãi trong đau khổ, cũng sẽ quen.

Ai rồi làm một kẻ thế thân, rồi cũng sẽ quen.

Thậm chí có đôi khi còn huyễn hoặc mình, như thế đã là tốt lắm , hạnh phúc lắm.

Triệu Nhã áp hộp thuốc nhỏ lên má, có được nó, cũng coi như có được một phần quan tâm , dù chỉ là nhỏ nhoi đến tang thương,

Cuộn mình vào vành chăn cũ mà trước đây Phùng Sâm muốn vứt bỏ, Triệu Nhã hít một ngụm lớn, tự mình lẩm bẩm .

——-

Bề ngoài, cậu là trợ lý cho Phùng Sâm. Trên thực tế, đến một kẻ bồi giường cậu cũng không đủ tư cách.

Cậu chỉ là một kẻ được Phùng Sâm nhặt mạng mang về, là một vật sở hữu không hơn không kém.

——-

Bắc Đảo này , xuân hạ thu đông, bốn mùa chia ra gọn ghẽ, nối tiếp nhau bởi những cơn mưa trở mùa.

Bốn năm trước,

Trời đổi mùa sắp chuyển sang đông, một Triệu Nhã mười chín tuổi co ro nấp trong thùng rác bên cạnh lối vào khu biệt thự xa hoa này, trên người tràn đầy vết thương lớn nhỏ. Cậu đã làm sao quên đi vị tanh nồng của nước mắt trộn lẫn máu thấm đầy khóe miệng ,

Ngày hôm ấy, trời có mưa thì phải…

——–

Nơi cửa hàng hoa , có một đôi vợ chồng hạnh phúc. Cuộc sống trôi qua cũng như tám mươi phần trăm những Beta khác ngoài kia .

Không nổi trội, không hương thơm, không quá xuất sắc, nhưng cũng vì thế mà không phải trải qua những cơn phát tình khốn khổ như các Omega.

Cha cậu chuốt từng chiếc gai nhọn của đám hoa hồng, bó thành một giỏ, đưa cho cô gái đang đứng chờ :

“Lanny, của cháu đây “

Cô Gái tên Lanny đưa tay đón lấy, thế nhưng ánh mắt lại hướng về phía thanh niên vừa bước ra khỏi cửa.

Mẹ cậu mỉm cười :

“Triệu Nhã, con xách giỏ hoa cho Lanny đi “

Cậu xấu hổ hơn một Beta nam thông thường nhiều lắm. Vâng một tiếng nhưng chóp tai lại đỏ ửng.

Cha mẹ cậu cười rộ lên nhìn theo cậu con trai duy nhất.

Bản tính cậu ngày thường trầm ổn, thế nhưng nụ cười của cậu vô cùng rực rỡ, đẹp tựa như một đóa hướng dương nở rộ, hút ánh mắt nhìn. Lanny là một Beta nữ gốc Thái Lan cùng dãy phố nhỏ, làn da hơi ngăm, gia đình bậc trung, xét thế nào cũng là xứng .

Giỏ hoa nhỏ, đựng đầy trong tâm trí, hương thơm tự bản thân vui vẻ mà sinh ra.

Lúc ấy, cậu có rất nhiều bạn bè, lúc ấy , cậu nghĩ rằng ánh nắng mặt trời kia thật tươi đẹp. Lúc ấy, cậu còn nghĩ rằng cậu cũng sẽ say mê.

Thế nhưng cuộc sống ai biết trước được lối nào rẽ ngang, rẽ dọc?

Đau thương ập đến cùng một năm.

Cha cậu tai nạn đột ngột chết không nhắm mắt.

Mẹ cậu quá thương tâm lại sinh ra bạo bệnh.

Bất lực nhìn từng đường dây ống thở ngang dọc cuốn lấy người mẹ của mình, đau thương nào cho vừa đây?!.

” Triệu Nhã, đừng tốn tiền vô ích nữa”

Từ bỏ ư? . Từ bỏ tình mẫu tử dứt ruột cắt lòng này sao?

Cậu đương nhiên không đành lòng,

Nhà bán rồi, số tiền tiết kiệm suốt bấy nhiêu năm của một cửa hàng hoa nhỏ , cũng trôi đi ,

Cậu trở thành một con mồi ngon hấp dẫn lũ côn đồ cặn bã nhất của Bắc Đảo, – bang Kim Xuyến. Một bang gốc Hồng Kong cũ với những kẻ có thể dùng dao nhọn bằng cả hai tay, sống trên máu và nước mắt của những kẻ khốn cùng .

Cậu rõ ràng biết mình dính nợ , nhưng vẫn cuống cuồng vay tiền, nỗ lực tột cùng để cứu lấy từng hơi thở mỏng manh của mẹ mình, lãi trong lãi ngoài như một chiếc vòng thít chặt lấy cổ cậu, không một đường thở, không một lối thoát.

Cho đến cuối cùng, bà vẫn không thể ở lại bên cạnh cậu.

Chỉ còn lại một số nợ khổng lồ dội trên vai.

———

Lúc này, cậu nuối tiếc, cậu hối hận, cậu dày vò, cậu khổ sở.

Những kẻ sinh ra làm Alpha lại chỉ cần dùng tư cách của mình để đảm bảo. Kim Xuyến tuyệt đối không khó dễ, bởi lẽ chính phủ bảo vệ tầng lớp cao quý này, bất kỳ nơi nào cũng sẽ mở rộng cửa chào đón họ.

Vậy, lối đi nào cho một Beta tầm thường cô độc như cậu đây?.

Mười chín tuổi.

Cậu đem thân mình cắt bán đi một quả thận.

Đổi lấy tiền .

Nằm trên băng ca lạnh lẽo sơ sài, tiêm bừa một loại thuốc mê rẻ mạt, nghe đường dao kéo xé rách từng thớ da thớ thịt, cắt đi một phần thân thể của mình.

Còn ai để bám víu đây?

Không ai nhìn nhận một kẻ côi cút không tiền tài. Lại càng chẳng ai dám dính vào một kẻ là con nợ của Kim Xuyến.

Mười chín tuổi,

Cậu nhớ đến một người đã nói yêu mình.

Cô gái tên Lanny đó khinh thường nhìn cậu rệu rã một thân đứng trước cửa nhà, ném cho cậu vài ổ bánh mì và những đồng xu lẻ.

” Cút đi “

Vách tường dột nát, một kẻ tái xanh mặt với vết thương khâu còn chưa khô vẩy máu nhận lại một tin như sét đánh .

” Số tiền này chỉ đủ trả lãi ” .

Triệu Nhã giương đôi mắt mờ mịt nhìn lên kẻ côn đồ.

Như cũng mờ mịt nhìn lên số phận bi thương đang chờ đợi chính mình.

==========//==========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN