ABO - Độc chiếm - Chương 4: Mua và bán.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
498


ABO - Độc chiếm


Chương 4: Mua và bán.



Chương 4: Mua và bán.

Hỗn độn trong khói thuốc, men rượu, mùi dâm dục, phermone phát tình, những Omega , những Beta nữ quá tuổi mở rộng chân đón từng cú thúc điên đảo , từng tờ tiền bạch kim như phát sáng gắn bên mép quần lót đã vạch rộng nham nhở.

Triệu Nhã bọc trong lớp quần áo cũ bị xô đẩy đi trong những tiếng rên rỉ phát ra từ những căn phòng của một hộp đêm xoàng xĩnh.

Một quả thận không đủ để đổi lấy tự do, lũ mọi rợ tàn bạo xích tay cậu kéo đến rao bán bán thân thể cậu.

Xoạc.

Quần áo bị xé rách, thanh niên mười chín tuổi gục đầu chấp nhận số phận để từng ánh mắt soi mói trên da thịt.

Có được gọi là may mắn hay không đây?!

Sau những ngày tháng dài đẵng đẵng chăm nom người mẹ bệnh tật cộng thêm một vết sẹo dài trên bụng , cậu gầy gò và rách rưới đến không muốn nhìn, và hơn hết, một Beta nam thực sự chẳng hấp dẫn gì cho cái việc làm tình kia.

Chủ hộp đêm thậm chí còn không thèm ra giá.

Lũ côn đồ tiếp tục vứt cậu ra ngoài công trường, ở đó, một kẻ sức khỏe tồi tệ như cậu có thể làm được gì đây?!

Phế vật!

Chúng điên lên với đống tiền không thể nào thu hồi, dồn tất cả vào những cú đánh chí mạng người trút giận,

Một trận,

Rồi hai trận,

Uống máu thay cơm.

Tự tử. Đúng, cậu muốn tự tử.

Một kẻ sống mà như đã chết, có ý nghĩa gì đây? Giọt nước mắt của sự khốn cùng lăn xuống, môi miệng khẽ gọi tên.

Cha, mẹ. Đón con đi cùng.

Thế mà, khi con dao nhọn muốn găm qua lồng ngực. Trời đổ tuyết đầu đông.

Những bông tuyết rơi qua cửa sổ hắt nhẹ lên nắm dao cầm, tan ra như nước mắt.

Nước mắt của những chuỗi ngày cơ cực đến mức không bật khóc ra được.

Chúng, bắt cậu chui qua háng từng kẻ từng kẻ.

Bò như một con chó , sủa như một con chó, ăn thức ăn của một con chó.

Không!

Cậu không thể chết như vậy được!

Cậu có thể chịu được ánh mắt khinh thường của Lanny, cậu cũng có thể chịu được nỗi nhục không bằng một con súc vật!

Nhưng, cái chết khuất tất của cha cậu, bi kịch mà cả gia đình cậu phải gánh chịu, một ngày chưa được sáng tỏ, ngày đó cậu không thể chết!

Đánh mãi rồi cũng chán tay,

Sỉ nhục mãi rồi cũng nhàm đòn,

Triệu Nhã nghiến răng chịu đựng hết tất thảy, ngoan ngoãn như một thứ phế vật thực sự, để rồi , trong một ngày chúng sơ xểnh , cậu rời khỏi nơi hoang tàn kia.

Hướng đến một nơi : Khu biệt lập.

———

Khu biệt lập này vốn dĩ là phạm vi tối cao của những Alpha quyền lực nhất Bắc đảo. An ninh nơi này cực kỳ siết chặt, mỗi Alpha được cấp nhà ở đây đều có huy hiệu riêng và được mang theo mình súng ngắn tối tân nhất, bất cứ kẻ nào xâm phạm đều có quyền bắn chết ngay tại chỗ mà không bị truy cứu.

Đương nhiên, cũng chính vì thế đây là nơi mà không một tên tội phạm nào muốn dính dáng tới. Nếu như bản thân Triệu Nhã muốn thoát khỏi mạng lưới của Kim Xuyến, cậu biết,

Bằng mọi giá phải tới được đây.

Thế nên, cậu cứ hướng nơi này mà chạy , để rồi đôi bàn chân trần rướm máu ngã gục bên thùng rác lớn , kéo theo vài ánh mắt sửng sốt .

Cả người cậu không một chỗ nào không còn vết thương,

Ấy thế nhưng lại thật quá tốt ! có thể động được tới sự thương xót hiếm có của mấy kẻ an ninh trông coi, họ khiêng cậu đi.

———

Phùng Sâm không phải người tốt.

Anh cũng chưa bao giờ tự gắn cho mình cái mác tốt đẹp để làm gì.

Vào cái ngày đầu đông của bốn năm trước ấy, tiếng chuông cửa vang lên.

Mấy kẻ bảo vệ khu biệt thự bối rối mang tới một kẻ nửa sống nửa chết hỏi anh có thể cứu hay không?

Một Alpha danh giá, một trong những người trẻ tuổi giỏi nhất Viện Dược,

Anh có thể quay lưng đi ngay lập tức mà không một kẻ nào dám nửa lời trách móc.

Thế nhưng, kẻ mà cả người đang đầy mùi máu tanh ấy, gương mặt trắng nhợt ấy, lại có thể giống Tiếu Giang đến vài phần?!

Anh mở rộng cánh cổng.

– Cứu.

=======

Nhớ,

Nhớ như in như khắc vào trong đầu,

Rằng ngày ấy khi tỉnh dậy lại từ vạt giường thơm tho trắng muốt, hình ảnh mà anh nhìn thấy sau suốt chuỗi ngày đắng chát kia, đẹp đẽ đến thế nào?.

Một Alpha cao thẳng như tượng vẽ, khí tức cực đại lại thản nhiên ngồi gác chéo một chân ngay tại bàn trà, hướng về phía cậu :

– Tỉnh?!

Triệu Nhã mất tới ba mươi giây mới có thể tiếp nhận được giọng nói trầm và đôi mắt nâu cực nhạt ấy, cổ họng nghẹn bứ ưm một tiếng .

Đến khi nhận ra tình cảnh của chính mình , liền gom hết chút sức tàn mà bò dậy khỏi giường, quỳ sụp xuống trước mặt Phùng Sâm.

Anh ta là Alpha của Khu biệt lập, Anh ta có những quyền hạn mà Kim Xuyến không thể động vào! Người này, là hi vọng của cậu, hi vọng duy nhất của cậu.

Ánh mắt đầy mong đợi ngước lên:

– Xin anh, xin anh hãy mua tôi.

– Tôi sẽ làm tất cả mọi thứ, làm tất cả mọi thứ.

Chân mày người kia hơi nhăn lại, nhưng đôi chân dài lại cứ để mặc cho Triệu Nhã bám tới ,

– Tất cả ?

Ngón tay Triệu Nhã bám thêm chắc:

– Tất cả, tất cả! Tôi sẽ làm chó của anh, không! Làm đồ vật của anh! Làm bất cứ thứ gì anh yêu cầu ,

– Xin anh… xin anh đừng trả tôi về chỗ bọn chúng.

Phùng Sâm câu khóe miệng, dùng mũi chân nâng lên gương mặt Triệu Nhã:

– Được.

——-

Nơi Bắc đảo này, việc những kẻ nghèo hèn tự bán mình là điều rất bình thường, Alpha bên ngoài có hai ba bốn cũng chẳng hiếm lạ, Alpha khu biệt lập này tuy ít hơn nhưng cũng không phải là không có.

Chính Phủ cũng công khai thừa nhận việc mua bán người thông qua những bản hợp đồng ” lao động đặc biệt ” . Nghe qua có vẻ lịch sự , kỳ thực ra cũng không khác gì một món hàng dùng tiền mua lấy.

Những kẻ đã ký qua bản lao động đặc biệt này, nói trắng ra sẽ mất đi toàn bộ quyền lợi của cuộc đời mình, chết hay sống cũng không ai quản tới nữa.

Triệu Nhã được mua bằng số tiền đủ để trả cho lũ côn đồ mọi rợ ngoài kia, cũng đồng nghĩa cuộc đời này của cậu , từ bốn năm trước chỉ thuộc về một mình Phùng Sâm mà thôi.

———–

Ai cho cậu được sống? Phùng Sâm.

Ai cho cậu được ăn no, được mặc những bộ đồ phẳng phiu nề nếp kia? Phùng Sâm.

Ai cho cậu – một kẻ beta thông thường vô dụng một chỗ đứng trong cái Bắc đảo nghiệt ngã tàn khốc này – Phùng Sâm.

Cái giá mà cậu phải trả, là dùng gương mặt này, màu tóc bắt buộc phải thay đổi này, cân nặng này, dáng người này, làm sao cho thật giống, thật giống, một người có cái tên Tiếu Giang.

Khi đó, cậu hàm ơn anh.

Và, bây giờ, là yêu anh.

Yêu anh, cho dù biết trái tim anh đương nhiên thuộc về người khác.

==========//========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN