ABO - Độc chiếm
Chương 5: Phermone
Phòng thuốc nơi vườn .
Triệu Nhã mệt mỏi mở mắt, chỉ cần hơi cử động một chút, nơi nào đó dù đã được bôi thuốc vẫn đau xót không thôi.
Thứ kia của Phùng Sâm rất lớn , nếu có gel bôi trơn thì miễn cưỡng một ngày là đỡ , nhưng hôm qua lại trực tiếp đi vào , e rằng không dễ gì khỏi ngay được.
Lần này lại thêm vết thương trên tay xử lý sơ sài, thân thể trần trụi cũng phải chịu gió lạnh quá lâu,
Khụ…
Triệu Nhã bật ho một tiếng khô khốc. Cậu đưa bàn tay lành lặn của mình áp lên trán. Nóng rực.
Sốt rồi.
Triệu Nhã cố gắng hít một hơi mạnh, dồn sức chống tay dựng lưng ngồi dậy.
Bốn năm qua, điểm năm giờ ba mươi phút sáng, đều đặn đến nỗi không còn cần đồng hồ báo thức nữa, cậu sẽ rời giường.
Phùng Sâm không bao giờ ăn bừa thức ăn bên ngoài gọi vào, đặc biệt là bữa sáng, vì thế dù mệt mỏi thế nào Triệu Nhã cũng chưa từng một ngày chậm trễ, sau đó là chính mình đứng chờ trước cửa phòng, sáu giờ ba mươi phút sẽ gõ cửa, dọn đồ ăn sáng trên chiếc bàn ăn nơi phòng riêng của Phùng Sâm.
Tất cả lặp lại như một thói quen cố định, những gì cần biết nên biết Triệu Nhã đều cũng đã khắc ghi trong lòng.
Nhưng, bước chân chống xuống giường hôm nay thật sự run rẩy, lách mình nghiêng người tránh nơi đau đớn lại càng làm lực chân thêm yếu đi nhiều.
Triệu Nhã vô lực, nằm trở lại giường, với tay lấy chút nước lạnh ngắt bên tủ, cố gắng uống một hơi dài hòng cho chính mình tỉnh táo,
Khụ…
Khụ…
Cơn ho dai dẳng khiến sắc mặt cậu gần như đỏ rực lên.
Triệu Nhã nhu hai bên thái dương một lúc vẫn không thể nào vực dậy cho nổi.
Cuối cùng, cũng chỉ đành gọi đi một cuộc điện thoại.
———
Phòng riêng,
Phùng Sâm từ trên giường bắt lấy một tờ báo sáng, nhìn một bàn thức ăn được cô người làm – Ngọc Ý cẩn thận chuẩn bị.
Nhíu mày.
Ngọc Ý cúi người hướng về phía anh:
– Giáo Sư, hôm nay Triệu Nhã không được khỏe lắm, nên… nên có nhờ tôi nấu giúp một bữa.
– Mấy lần trước Triệu Nhã nấu ăn, tôi đều có để ý qua, anh yên tâm..
Phùng Sâm đưa ánh mắt lạnh nhạt lên cắt ngang lời nói :
– Cho cậu ta năm phút.
Ngọc Ý sững người vài giây :
– Giáo sư… Triệu Nhã quả thật…
– Hửm?
Ngọc Ý không dám nói thêm một tiếng, vội vã đảo bước chân.
Mỗi một biệt thự đều có người giúp việc , họ được nhận tiền từ chính phủ, được mặc đồng phục riêng, ưu đãi rất tốt, và để tránh nhiễu loạn Alpha, họ bắt buộc phải là Beta.
Họ sống trong một dãy riêng dành cho người làm nơi phía sau Khu biệt lập này, hàng ngày lo việc dọn dẹp, đương nhiên, nếu như Alpha mà họ giúp việc không hài lòng, sẽ lập tức bị đuổi.
Ngọc Ý dù có thương Triệu Nhã thế nào đi chăng nữa, cũng không muốn chính mình bị đuổi ra đường.
Một công việc có mức lương tốt như ở đây, cô làm sao dám đánh cược?
——
Phùng Sâm chân dồn về phía cửa sổ,
Tấm rèm che vẫn còn vết nhăn của đêm qua không được vén hẳn lên, nhưng theo hai đầu ngón tay kẹp chặt vén mở.
Dưới đường kia, Triệu Nhã cố nén tiếng ho trong cổ họng, gương mặt đỏ ửng lên vì sốt, vì mệt, dẫu là không muốn cũng không còn cách nào khác mà hơi níu lấy tay Ngọc Ý xiêu vẹo dồn lên trên từng bước.
Phùng Sâm tính cách vô cùng khủng bố, nếu là nổi cơn thịnh nộ, chỉ gom lại khí tức Alpha ấy cũng đủ để siết nghẹt thở một kẻ Beta đang phát ốm như cậu. Cậu lại càng không thể nào vì mình khiến Ngọc Ý bị họa lây, nên dẫu có phải bò thì cũng không dám chần chừ thêm giây phút nào.
Một lát sau,
Triệu Nhã đứng gần nhưng lại là muốn tựa vào thành bàn mà trụ vững.
Đối diện với đôi mắt nhạt màu đang hướng về phía này, gập đầu :
– Xin lỗi anh, em không có ý lười biếng.. Chỉ là…
Phùng Sâm không hề trả lời, cũng như không hề để ý đến lời xin lỗi này
– Vậy… Em lập tức ra nấu ngay.
Triệu Nhã nén từng bước khó nhọc, thực sự muốn khuỵu xuống.
– Thân thiết với cô ta như vậy?!
– …..!
Triệu Nhã dừng bước chân, đôi mắt có chút khó hiểu, xoay người lại.
Phùng Sâm khoanh hai tay trước ngực :
– Sao?
Triệu Nhã theo phản xạ, nhỏ giọng :
– Em.. Em… em không có.
Phùng Sâm bước tới, đôi chân dài, từng thớ cơ rắn chắc như ẩn hiện dưới vạt áo ngủ , bắt chặt lấy cằm Triệu Nhã :
– Nói!
Triệu Nhã phát đau :
– Không…. Em…em chỉ là nhờ Ngọc Ý một chút!
Phùng Sâm nhả tay, hất một cái.
– Ngọc Ý?!
Cả người Triệu Nhã lảo đảo ngã ra sau, bàn tay băng sơ sài chống xuống đất lập tức bật máu.
Phùng Sâm hẹp đôi mi, khoát tay rời ra khỏi cửa:
– Còn một lần nữa,
– Cả cậu và cô ta liền cút khỏi đây.
Triệu Nhã đau đến mức tay đều run lên, vâng một tiếng.
Phùng Sâm không hề ngoảnh lại.
Rầm!
Cánh cửa đóng sầm trước mặt.
Khí tức Alpha dày đặc giận dữ bao trùm,
Ngọc Ý phía bên ngoài thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên , hít từng ngụm rất nhỏ.
Mãi cho đến khi mùi mật ong đã hoàn toàn tản mát, mới dám hé cánh cửa kia, bước vào phòng:
– Triệu Nhã, cậu có sao không?
Triệu Nhã không dám đưa tay để Ngọc Ý đỡ dậy, chỉ cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
– Em không sao…
Ngọc Ý lắc lắc đầu, ánh mắt một vẻ thương tiếc.
Nếu như Triệu Nhã là một Omega, có lẽ… sẽ không đến nỗi khốn khổ như bây giờ …
Triệu Nhã trong đầu lại chỉ mông lung mờ mịt, không biết… Giận đến như thế, sẽ đi đến mấy ngày không trở về đây?.
——–
Trên xe,
Bánh xe lăn mạnh , cuốn vào trong kính xe không đóng kia là từng làn gió đầu đông lạnh đến rợn người, thế nhưng vẫn không thể nào tản đi hết được hương mật ong quanh quẩn.
Omega đi đường còn phải dừng lại vì hương thơm quá độ mê người này, bàn tán vài câu.
Alpha càng cường đại, hương thơm càng nồng , phermone khi bung tỏa càng dày đặc, và dĩ nhiên, càng quyến rũ.
Beta dù không bị ảnh hưởng nhiều vậy mà còn không cưỡng nổi mà xao động .
Phùng Sâm để ý gì?
Mọi thứ chỉ là rác rưởi!
Vậy mà từng ngón tay lại siết chặt lấy vô lăng.
Đôi mày hằn thành một đường sâu giữa trán.
Tại sao… lại mất kiểm soát ?!
Tại sao lại vì một buổi sáng khi đôi mắt vừa hé mở không phải là bóng dáng yếu gầy đó mà cảm thấy trống rỗng như thế?
Tại sao lại vì một ả người hầu tên Ngọc Ý dìu đỡ cậu ta mà nổi giận?!
Phùng Sâm , Phùng Sâm!
Một cái tên Alpha đã được gắn huy hiệu trẻ nhất ở Bắc Đảo này, chỉ vì có như thế mà lại không thể kiểm soát phermone tức giận của chính mình bung tỏa!
Hương mật ong càng nồng, khí nghẹt lại bức một cung đường đi qua càng thêm chật chội, lại càng khó có thể mà tin tưởng!
Xao động!
Đáy mắt nhạt bỗng sững lại một giây!
Két!!!!!!!!!
Tiếng phanh gấp bánh xe cua khét lẹt.
Phùng Sâm trừng mắt nhìn lên khoảng không trước mặt.
Xao động ư?!
Không thể nào!
Rõ ràng đuôi mắt đó, có một nốt ruồi nhỏ!
Hắn căn bản không phải là Tiếu Giang!
Người mà anh tốn biết bao nhiêu công sức chế dược kia… Người mà anh khao khát đến điên cuồng kia… Chỉ có thể là Tiếu Giang!
=========//=========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!