ABO - Độc chiếm
Chương 9 : Kế hoạch trả thù.
Trên dãy phố,
Cậu thanh niên nép mình vào bức tường bám một tầng rêu lạnh ngả màu cũ nát, ôm trong tay chiếc túi xách ấp ủ một chai rượu như quý như giá, chờ đợi.
Ánh mắt gần như rực sáng lên khi thoáng thấy bóng người đàn ông nọ bước qua, bước chân vội vàng đảo tới.
– Bịch.
Thanh niên chao đảo lùi lại.
Người đàn ông vẫn đang mang trong mình chút men rượu, ợ lên một tiếng muốn mắng chửi, nhưng mùi thơm từ rượu trên chiếc túi xách của cậu thanh niên lập tức cuốn hút gã.
Đúng là, những kẻ nghiện thì chẳng thể nào nói không với thứ mình chìm đắm,
Tên đàn ông lập tức dừng bước chân, hất mặt về phía cậu:
– Ê, nhóc! Có hàng bán?
Cậu nhóc hơn hai mươi tuổi kéo chiếc chăn phủ kín đầu vương đầy bông tuyết, để lộ ra dưới mi mắt một nốt ruồi nhỏ. Khẽ giọng:
– Không , không… không có.
Gã đàn ông sấn tới:
– Rượu? Uống dở?
– ….
– Bao nhiêu?
Cậu than niên ngập ngừng một lúc mới dám ra giá:
– Hai trăm bạch kim.
– Đưa xem thử.
Tên đàn ông hung hăng giật chai rượu từ khe hở của chiếc túi, vừa qua liền biết đây là loại rượu đắt tiền , thậm chí còn có vẻ quý , đã bị uống mất một ít.
Nhìn vẻ mặt non choẹt cùng giọng nói run run khi phát ra số tiền liền đoán biết được con mồi này quá béo :
– Trộm được ?
Cậu thanh niên liếm liếm khóe môi, càng nép mình sâu hơn vào lưng tường, gật nhẹ:
– Của cha cháu.
Tên đàn ông cười rộ lên, tay vặn ngay nắp chai, dốc lên miệng một hơi:
– Ta phải thử rồi mới trả giá được.
– Kia…
Thanh niên như không phản ứng kịp với động tác nhanh chóng của tên sâu rượu, vậy nhưng khi từng nhịp yết hầu kia chuyển động, đuôi mắt kia lại cong lên.
Mất bao nhiêu công sức tiền bạc không ai tiếp, rồi cũng phải nhờ lén một cái huy hiệu chữ S kia mới có thể tra ra được lai lịch của tên này sau ngày hết án .
Một ngụm rượu, đều là một ngụm độc dược cực cao,
Thanh niên cười nhẹ, dồn sức theo con đường mòn đã vạch sẵn kéo kẻ vừa gục, rời đi khỏi.
———–
Một khu hoang tàn, ngôi nhà đổ nát.
Triệu Nhã cười lạnh nhìn người đàn ông đang sùi trào bọt mép , cả cơ thể co giật cố sức với tay bám lên gấu quần cậu:
– Thuốc giải…
– Mau cho tôi … thuốc giải..
Lời nói ngắt quãng không tròn vành, đổi lại một nhát dao găm thẳng lên từng thớ đùi nứt toác:
– Nói!
– Bí mật về vụ tai nạn bốn năm trước!
Máu phun ra đẫm cổ tay , thấm bện lên vệt tay áo, tên đàn ông rú lên một tiếng , cơn đau làm thứ thuốc độc quằn quại kia tỉnh lại vài phần:
– Tai nạn! Thực sự chỉ là tai nạn!
Triệu Nhã cười lên một tiếng khô khốc, lắc lư nơi cổ tay, , thứ thuốc đỏ rực sóng sánh trong chai như vẽ ra một màu chỉ là máu của bốn năm trước đây,
Rót xuống
– Xèo xèo!
– Gư….
Thuốc vẩy đến đâu, da thịt bỏng cháy hoại tử đến đó
Cậu ngồi phịch xuống, tóm lấy cổ họng của tên tài xế kia . Thứ nước đỏ sóng sánh kề ngay bên môi ép mở:
– Sống, hay là chết?!
Tên tài xế đã đến giới hạn, gật đầu làm hiệu.
———
Kẻ đang lịm dần đi dưới chân cậu, chính là tên tài xế đã nhận tội ngộ sát cha cậu năm ấy. Hắn chỉ bị phạt tù có ba năm, trở về lại có thể sống nhởn nhơ như thế!
Còn cha cậu, bi kịch của cả gia đình cậu gánh chịu, đến suốt đời này có khi nào dám quên đi?.
Ai quên được cái ngày bị kẻ thốt ra lời yêu thương mình ném vào mặt từng xu tiền nhàu nát!
Nào ai quên được cái ngày đầu gối sứt ra vì quỳ bò qua từng háng kẻ côn đồ?
Cũng không ai hiểu nỗi đau của cậu khi nằm trên tấm băng ca bẩn thỉu bán đi một phần cơ thể của chính mình.
Cũng không ai hiểu được, ngày đôi bàn tay chôn cất người mẹ khốn cùng kia, chỉ là một nơi tạm bợ.
———
Cha cậu được kết luận là chết do mất máu quá nhiều từ vụ đụng xe.
Nhưng, ông chết không nhắm mắt. Vết cắt trên cổ kia vừa sâu , vừa dài , hoàn toàn không ăn khớp gì với những vết thương va chạm tràn đầy cơ thể. Một kẻ không mù đều có thể thấy là do dao cứa nhiều nhát mà ra.
Vậy mà lại chẳng một ai quan tâm đến.
Vụ án nhanh chóng được khép lại, sự thỉnh cầu và đôi chân mòn mỏi của một người phụ nữ beta không quyền không thế như mẹ cậu đây, hay là một tên sinh viên ốm yếu như cậu.
Đổi lại được cái gì?!
Pháp luật không bảo vệ họ.
Chính phủ làm ngơ họ.
Triệu Nhã bật cười lên thành tiếng chua xót giữa từng đám tuyết bay thốc qua mái nhà dột nát .
Một đôi khi, cậu thật hận, vì sao mình sinh ra không phải là một Alpha danh danh giá giá?
=========
Vài hôm sau, Khánh Gia.
Sớm tinh mơ, biệt thự vài ngàn mét vuông,
Lạnh.
Đông đến tê cứng từng khớp tay, có một kẻ khom người cúi chào tên gác cổng, tươi cười nịnh nọt.
Tên gác cổng gật đầu, cánh cổng phụ mở ra rồi cũng nhanh chóng đóng vào.
Thanh niên ăn mặc bình thường, quần áo bình thường, trên chiếc xe bán tải mang theo một bầy hoa cỏ tươi mới được phủ kỹ men theo lối chỉ mà đậu ven tới cạnh dãy nhà của người làm.
Thanh niên hơi gầy , đưa tay dỡ từng bó hoa lớn thật cẩn thận, khóe môi mỉm cười, nốt ruồi hơi đáy mắt lại lạnh nhạt hướng đến cánh cửa chính của Khánh Gia.
Nơi này, chính là nơi mà bố cậu bốn năm về trước đã bỏ mạng.
Lý do ư?
Tên tài xế ngụy tạo hiện trường tai nạn giờ đây nhiễm độc sống không bằng chết cuối cùng cũng đã phải khai ra.
Alpha được miễn toàn bộ học phí. Mỗi một cánh cửa đại học đều mở rộng mà chào đón bước chân của họ.
Omega lại nhận được trợ cấp của chính phủ.
Beta thì không.
Cha cậu vì muốn lo được học phí cho những năm Đại Học còn lại của cậu, liền đút lót cho tên quản gia tham tiền hám lợi của Khánh Gia, nhận về một cái hợp đồng giao hoa tươi cho khu biệt thự này.
Vậy mà, ngay ngày đầu tiên bước chân tới đây, ông đã không thể nào trở về nữa.
Ông, có lẽ vì chưa quen thuộc đường đi mà lạc vào nơi không nên đến, để rồi nghe phải một bí mật nào đó.
Tên tài xế không biết nên cũng không thể nói cho anh biết bí mật đó là gì dù cho đến khi chiếc lưỡi của hắn chỉ còn một nửa.
Thế nhưng kẻ đã cứa đứt cổ cha anh, kết liễu đi mạng sống của cha anh, hắn biết.
Khánh Các.
——-
Triệu Nhã nhìn từng đóa hoa xinh đẹp được đưa vào khu phục vụ phía sau, cậu thay đám người hầu nơi này chải chuốt và cắm vào trong từng bình hoa để chuyển đi khắp các phòng.
Đầu ngón tay cứa phải gai nhọn kia siết chặt.
Bí mật của các ngươi kinh khủng đến thế nào?
Để mạng cha ta, mạng mẹ ta, rồi cả một phần thân thể của ta còn chưa đủ?!
Khánh Các.
Thù này không trả.
Triệu Nhã năm ấy còn cố sống để làm gì?!
Thù này không trả,
Triệu Nhã năm nay… một kẻ thế thân đau thương thảm hại nhất… sống… để làm gì?
——–
Triệu Nhã tươi tắn mỉm cười, kéo lại một cô người hầu trẻ tuổi, nháy mắt một cái dúi vào tay cô một thỏi socola , ghé tai rì rầm hỏi :
– Bình hoa nào của phòng ngủ Chủ Tộc vậy?
Cô người hầu huých tay xấu hổ đẩy người ra, nhìn thỏi socola đắt đỏ kia :
– Anh hỏi làm gì ?
Triệu Nhã cười cười:
– Thật muốn lấy lòng một chút, hi vọng còn có thể giao hoa lâu dài ở đây.
Cô người hầu dường như hiểu rõ, hoa thơm, hoa đẹp mà lấy lòng được Chủ Tộc thì đương nhiên có cửa kiếm tiền lâu dài, lướt váy qua một bình hoa còn đang trống, dùng đầu thanh socola gõ nhẹ lên ra ý.
Triệu Nhã cúi đầu thay cho lời cảm ơn,
Bình hoa cắm xong. Vẩy lên chút kim tuyến lấp lánh đã được trộn sẵn cùng mê hương, cuốn kẻ lướt qua đều phải chú ý .
Thứ hương nhè nhẹ , lại ăn sâu vào từng tế bào da thịt của những kẻ đều đặn ngửi thấy.
Khánh Các.
Cha ta chết ở nơi này.
Ngươi, cũng phải chết , ở nơi này.
============//============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!