ABO - Độc chiếm - Chương 13 : Minh Điệp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
449


ABO - Độc chiếm


Chương 13 : Minh Điệp



Chương 13 : Minh Điệp

Giảng đường

Tiếu Giang nhìn chằm chằm sang chỗ trống bên cạnh,

Minh Điệp không đi học?!!!

Omega dù có uống thuốc đều đặn, khi đến chính kỳ phát tình vẫn được khuyến khích nghỉ ngơi ở nhà, bởi thế chẳng mấy ai ngạc nhiên khi hôm nay lớp học thiếu đi một Minh Điệp , vài lời bàn tán nhỏ giọng có, lớn giọng cũng có.

< Omega xinh đẹp như vậy, đương nhiên kỳ phát tình cũng sẽ rất ” dữ dội ” đi?

Không biết Minh Điệp đã có đối tượng chưa nhỉ?

Chậc, chắc chắn là phải có rồi! .Chỉ sợ ngay từ khi phân hóa xong đã có Alpha đến tận cửa nhà ,

Hôm trước tôi còn thấy mấy tên Alpha trường bên lảng vảng chỗ ký túc dành cho Omega, nghe nói đều là tìm Minh Điệp.

Không biết giờ này liệu có đang… ha ha… không biết tên Alpha nào may mắn đây.

Ha ha, thực sự Omega nam càng ngày càng ít đấy , không biết… có giống như nữ không nhỉ? , đẹp như thế, tao cũng muốn thử. “

Tiếu Giang nghe không lọt tai!

Lời nào nghe cũng không lọt, đứng phắt dậy.

Bụp!

Tên Beta phát ngôn ra câu cuối cùng ăn nguyên cả quyển sách dày cộp táng lên đầu, trơ mắt nhìn lên .

Á!

Bụp!

Lại táng thêm một phát,

Bụp!

Đến phát thứ ba liên tiếp , cả gáy sách nặng trĩu đều đã đem mái đầu kia làm cho rối bù lên mới có vài người kịp phản ứng mà kéo người Tiếu Giang lại.

– Ây ây, có gì từ từ nói!

Tiếu Giang lông mày chau thành một đống, chỉ tay:

– Mày muốn thử ai?!

– Tao cảnh cáo mày!

– Dám nhắc tới Minh Điệp bằng cái giọng đó, tao sẽ cắt chim mày ướp muối!

– …!!!!!

Tên beta nuốt nước bọt ừng ực.

Không phải chứ?!

Tên Tiếu Giang này rõ ràng chỉ là một Omega xoàng xĩnh! . Vì cái gì mà khi đôi mắt đó gằn lên dữ dội, lại như là có chút khí tức … Alpha!

Điên rồi ! Thật đúng là cái thứ Omega không thể gả.

Tiếu Giang nói xong , dứt khoát kéo chiếc túi xách, dằn chút bút vở trên bàn vào, khệnh khạng rời khỏi, va ngay vào vai vị giáo viên trẻ vừa bước vào:

– Vào tiết mới rồi , em còn đi đâu.

Tiếu Giang khịt mũi vô cùng thô thiển , đi không quay đầu:

– Em phát tình. Nghỉ.

– ???!!!

Vị giáo viên đứng sững ở trước cửa lớp, mắt hơi trợn lên, một lúc mới tiêu hóa được lời nói ban nãy.

Cái gì ?

==========

Tiếu Giang thích mô tô.

Chiếc xe đời mới lướt gầm lạng lách vòng qua những chiếc xe ô tô chậm rãi trên đường trơn tuyết.

Vài câu nói vừa vô tình lại như vừa gãi ra từng mảng ngứa ngáy trong lòng cậu.

Khó chịu quá…

Rù…

Tiếu Giang vặn tay ga,

Chiếc xe phóng vù đi, gió hai bên tai ù ạt lạnh ngắt ,

Minh Điệp là Omega.

Là Omega.

Minh Điệp sẽ có Alpha ? Sẽ … cùng với một Alpha…làm chuyện kia.

Vậy thì bản thân … bản thân phải làm sao ?!

Sao nữa…ngực lại đau như vậy chứ?…

Không muốn…

Không muốn…

Minh Điệp à…

———-

Minh Gia bề thế không quá lớn, chỉ là một xưởng buôn thông thường, vì thế điều kiện để cho Minh Điệp có một căn nhà ngay trung tâm Bắc Đảo này, là không thể.

Hơn nữa, dù có xinh đẹp bao nhiêu, cố gắng như thế nào, Minh Điệp vẫn chỉ là một Omega, việc học đến Đại Học cũng đã là sự nhân nhượng của đôi cha mẹ có tới sáu người con.

Minh Điệp là con thứ hai.

——-

Minh Điệp được trợ cấp nơi ở, là một phòng thuộc dãy ký túc đã sờn cũ, phân khu dành riêng cho Omega.

Nơi này đương nhiên Alpha không thể tùy tiện ra vào, thậm chí rào chắn xung quanh đều cách rộng các tòa nhà tới ba mươi mét, bởi lẽ kỳ phát tình của Omega thường có chu kỳ và có thể kiểm soát nhờ thuốc ức chế, nhưng Phermone vốn là bản năng, khó đoán định, một khi mùi hương trong cơn kích tình đã bung tỏa nồng nhiệt , kể cả Beta cũng ít nhiều đều chịu ảnh hưởng.

Minh Điệp gỡ một viên thuốc ức chế khỏi vỉ, nuốt xuống.

Xinh đẹp quá cũng là một loại phiền phức, những tên Alpha mới thành niên liên tục tìm kiếm cậu, tỏa ra đủ thứ mùi dẫn dụ khiêu khích, chỉ cần sơ xảy, ai biết trước được sẽ có việc gì xảy ra kia chứ?,

Minh Điệp run rẩy ngồi xuống bàn, khuôn mặt ngày thường lạnh nhạt nay phiếm hồng lại cũng không giấu được nét lo lắng, kéo ra trong ngăn tủ vài thứ đồ hỗ trợ.

Thuốc ức chế đặc biệt, còn có cả dương vật giả, hai ba kích cỡ.

Má thêm hồng.

Dù có kiêu căng lạnh nhạt thế nào thì đây cũng là kỳ phát tình đầu tiên của cậu, nhận ra là bởi quá đêm qua dâm thủy ướt hết một mảnh, cả người bỗng như phát sốt.

Những thứ này, khi xác nhận là một Omega, cậu đã sớm biết

Chỉ có một điều duy nhất khó lý giải, đó là , vì sao… kẻ mà cậu mơ thấy trong giấc mơ đêm qua, lại là … hắn ta?,

Dù hắn có ngông cuồng , dù hắn chẳng có một vẻ ngoài gì của Omega, nhưng đến cho cùng… giữa hai Omega vẫn là điều nực cười không thể.

Minh Điệp hơi vén vạt áo khoác.

Nóng.

Tất cả gian phòng chỉ có một chiếc máy sưởi , cũng đã tắt rồi. Đáng lý phải là lạnh đến tê cóng, vậy mà một hai giọt mồ hôi lại trườn qua da thịt thấm qua lớp áo lót mỏng bên trong, dựng sưng hai hạt anh đào trước ngực.

Thuốc ức chế khi nãy chỉ có thể kìm nén hương giấy thơm bùng lên rạo rực, chứ không thể hoàn toàn ngăn được thứ men tình lan tỏa,

Hậu huyệt không nghe lời, mấp máy rồi, dưới quần kia, đã ẩm ướt một mảnh, da thịt ngứa ngáy, đầu vú nhỏ cọ qua khe áo không đủ, muốn người bỡn cợt.

Minh Điệp mím chặt môi,

Thuốc tiêm đặc biệt kia không có lợi cho thân thể của Omega, nếu không phải trường hợp khẩn cấp thì Omega chỉ còn cách chịu đựng từng đợt dày vò, bất đắc dĩ sẽ dùng những thứ đồ chơi lạnh ngắt kia bớt đi thống khổ.

Minh Điệp hít một ngụm hương giấy thơm của chính mình, thứ phermone khêu gợi ấy ngửi sâu lại khiến nơi hậu huyệt nhỏ thêm chút nước.

Cậu dằn tay xuống giường, co người lại, quấn bện lấy một góc chăn…

Ha…

Nóng quá…

Khó chịu ….

——–

Tiếng đập cửa .

Tiếu Giang vội vã như muốn đập ra hai lỗ thủng trên tấm cửa mỏng , lấy thân phận Omega dán lên mặt lão bảo vệ , trót lọt chạy lên tới đây, lại nghe một mùi hương giấy thơm quyến luyến đến nóng bỏng cả hô hấp…

– Minh Điệp!

– Minh Điệp!

Minh Điệp cấu một vệt lên mu bàn tay xinh đẹp, cắn chặt hàm răng lên góc gối đẫm hương thơm, vớt lại chút lý trí thanh tỉnh .

Là tên ngu ngốc đó!

Hắn… tới đây làm gì?!

Minh Điệp cựa người, muốn trực tiếp bỏ qua.

Cậu hoàn toàn không muốn bất cứ ai nhìn thấy bản thân ở trong tình cảnh như thế này. Xoay lưng.

Thế nhưng bên ngoài, Tiếu Giang nhất định đập đến muốn hỏng cánh cửa thì thôi.

Phòng cũng đã sờn cũ, ngay cả cánh cửa cũng không phải loại dày dặn gì.

Hơi thở dốc ồ ồ, hương café nghẹn lại đầy ngực, bức bối không tả…

Tiếu Giang dùng sức.

Rầm!

Cánh cửa bị đẩy hỏng , kẽo kẹt nghiêng hẳn sang một bên.

Minh Điệp bị dọa, từ trên giường nhìn tới:

– Cậu ?!

Tiếu Giang hơi chút bối rối nhìn cánh cửa, nhưng sau đó lập tức lách người đi vào, dựng hờ lại.

Thơm quá… mùi hương này… sao lại như vậy…

Lạ quá… cơ thể mình….

Cơ thể mình…

Chao đảo.

Tách,

Hương café nhen nhóm theo một dòng máu, nhỏ qua sống mũi Tiếu Giang.

Minh Điệp lắp bắp không thành câu:

– Kia….

===========//===============

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN