ABO - Độc chiếm
Chương 16: Trò đùa đắng cay.
Một thời gian trước,
Độc men theo hương thơm, ngấm từ từ, một hai ngày không thể nhận ra, đến khi đầu ngón chân tay đều đã tê dại,
Khánh Các trúng độc.
Lệnh ban ra, tra soát tất cả các đường đi của thức ăn , nước uống, vật dụng kỹ lưỡng đến từng khe hở , người làm mỗi một kẻ khiến nghi ngờ đều bị tra tấn đến không còn mạng.
Đều không thấy.
Bác sĩ cao cấp cũng không thể tìm ra nguyên nhân, chỉ có thể bài trừ những độc tố từng chút một, mỗi thứ đưa vào người Khánh Các đều có kẻ thế thân tiếp nhận trước, an toàn mới có thể sử dụng.
Nhưng, trọng điểm rằng cái tin Chủ quản Khánh Tộc bị trúng độc sẽ khiến cho biết bao nhiêu kẻ ngoài kia thừa nước lấn tới đây?
E rằng không đếm nổi,
Vì thế Khánh Các tuyệt nhiên không rời khỏi phòng kia nửa bước chứ đừng nhắc gì tới bệnh viện, tin tức phong tỏa tuyệt đối.
Phòng quá rộng, từng thiết bị y tế tối tân lặng lẽ được mang tới tận nhà.
Thế nên, hương thơm kia vẫn ngày một day dứt, nhàn nhạt mà cuốn lấy, bóc mẽ từng lớp da ăn , sâu từng thớ thịt, chôn vùi vào mỗi tế bào.
Khánh Các đã đến mức bước chân đều run. Kế hoạch của Triệu Nhã đáng lý có thể hoàn thành đến trọn vẹn.
Nhưng, một Alpha chủ quản Khánh Tộc làm sao có thể dễ dàng gục đổ như thế?!
Khánh Các quyết định chính mình móc nối tới những Giáo Sư đầu ngành nơi Viện Dược.
Kio được bí mật mời đến.
Dược điều chế tuy tỉ mỉ, Triệu Nhã lại quá am hiểu về hương thơm của từng loài hoa, men dựa vào đó phủ lên độc tố không dễ để nhận ra. Nhưng đem tất cả hiểu biết đó, so ra với một kẻ dày dặn kinh nghiệm như Kio, không qua mắt được.
Từng bó hoa thơm tra ngược lại đường đi,
Bánh xe đã bị xử lý khiến không thể trượt qua hố tuyết ngày ấy, ép buộc người phải lội xuống từng vệt sâu, chính là dấu vết men theo rõ ràng nhất, tóm gọn được thân phận đặc thù của Triệu Nhã.
Một giao hẹn được hình thành. Khánh Tộc và Giáo Sư Kio bắt tay nhau, chỉ cần hạ gục được Phùng Sâm, đối với ai cũng đều có lợi.
——-
Thuốc giải kia khó, lại không khó.
Một kẻ anh em cùng cha khác mẹ nữa của Khánh Tộc, thân phận thấp kém hơn, tủi nhục hơn. Thế mạng.
Máu rửa máu.
Mạng đổi mạng người.
Triệu Nhã nghe mỗi lời nhàn nhã thản nhiên kia bật ra từ khóe môi của một vị Giáo Sư đáng kính, đều thấy rùng mình.
Hóa ra, tay cậu đã thực sự nhuốm máu rồi. Là gián tiếp giết đi một người anh em nào khác nữa của Phùng Sâm ư?!
Trò đùa này cũng quá đắng cay rồi …
Phùng Sâm…
———-
Cạch .
Trong ngay căn phòng phủ hương thơm này,
Tiếng xích tay đóng kín, Chiếc đèn chụp sáng lóa chiếu rọi lên thân hình bị trói chặt trên mặt giường lớn.
Siết.
Tay chân đều bị cố định lại. Triệu Nhã vô lực giãy dụa.
Nơi ngực kia , chiếc áo dày mùa đông bị cắt mở, vứt xuống đất nham nhở.
– Các người làm gì?!
Kio một lời cũng không nói, ánh dao mổ sáng loáng, ánh lên khuôn mặt đã tái xanh vì lạnh, vì yếu ớt,
Kio móc từ trong túi áo ra một con chip nhỏ, hất hàm về phía tên vệ sĩ :
– Nhét giẻ .
Tên vệ sĩ cúi xuống, nhặt lên chính tấm áo kia nhồi đầy khoang miệng.
– A.. Ưm….
Lia lưỡi dao.
Kio tàn nhẫn xoẹt một đường mổ sống,
Mảnh vải nhét trên miệng cậu lập tức cắn chặt. Hốc mắt đỏ rực.
Là,
Không hề có lấy một mũi thuốc tê.
Là,
Chúng là để cho cậu khắc sâu nỗi đau rạch ra rách thịt này, ghi nhớ.
Sống dao lạnh nhạt lướt, da thịt một lúc vạt mở, đau đến xé gan .
Đau…
Đau quá…
Phùng Sâm… cứu em…
Phùng Sâm…
Máu, vương lấm tấm trải trên làn ga trắng tinh như bọt tuyết ngoài trời.
Một chip bom được khoét sâu gắn trong ổ ngực.
Kio kéo siết đường chỉ may. Triệu Nhã không kìm nổi cơn đau mổ sống kia, co giật người, những thớ thịt co cụm, đôi mắt vô hồn nhìn lên bóng đèn chụp , mờ đi.
Lời Kio trước khi phủ lên tấm chăn hờ tạm bợ, rõ từng chữ:
– Nên nhớ, ngay lồng ngực cậu hiện giờ, có bom.
– Chỉ cần cậu khai đúng như những gì chúng ta yêu cầu, nó sẽ vô hiệu hóa trong vòng 24 giờ.
– Còn nếu không – Khánh Các đứng bên cạnh. Nhếch môi rút ra một điều khiển nhỏ , lắc trên tay:
– Nổ – tan .
Triệu Nhã lịm đi.
Chúng , để cho cậu hai sự lựa chọn.
Hoặc, là chết.
Hoặc, là phản bội.
Phùng Sâm.
Đương nhiên là em biết, anh và Tiếu Giang không phải anh em ruột thịt.
Cũng đương nhiên, là em biết anh vốn không mang họ Phùng.
Và, cũng đương nhiên biết, em sống hay chết kia… vốn chẳng có chút giá trị nào với anh.
Nhưng, bảo em phản bội anh ư?, Phùng Sâm.
Còn có chuyện gì trên đời đáng nực cười hơn thế nữa đây?
=====
Chênh vênh ,
Lồng ngực đau, đau lắm.
Số phận bi thảm này… đau lắm.
Hóa ra, em lại hèn mọn đến thế, ngay cả thù cho cha mình cuối cùng cũng không trả được.
Anh… có thất vọng lắm không?
Tiếu Giang kia vui vẻ, hay cười, ồn ã.
Em… chỉ có thể giống cậu ta ở khuôn mặt mà thôi!
Nụ cười trên môi của em, đã tắt từ lâu rồi….
Phùng Sâm… Nếu như ngày hôm nay, kẻ bị xiềng xích tay chân, chịu từng cơn đau mổ sống này, là Tiếu Giang… Anh… liệu có đau lòng hay không?! .
Nước mắt vẽ vạt xuống trong cơn đau đến lịm người, chảy xuôi xuống nền ga nhàu nhĩ.
Là một kẻ Beta tầm thường, có lẽ… đừng nên có trái tim.
======
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây cao,
Người tỉnh rồi.
Quần áo cũng đã được đổi mới.
Kio đứng bên đầu giường, tiêm một mũi giảm đau thẳng lên sống cổ Triệu Nhã, khuôn mặt trung niên vài đường nếp nhăn cười ra ý:
– Suy nghĩ kỹ rồi?!
Triệu Nhã đón liều thuốc mạnh, siết tay:
– Tôi muốn hai mươi triệu bạch kim tiền mặt,
Kio rút ống tiêm rời khỏi :
– Được !
– Còn nữa, ngay sau khi khai xong, phải lập tức đưa điều khiển chip bom cho tôi.
Kio với lấy từ tay một tên vệ sĩ chiếc áo khoác vừa đưa tới, phủ lên vai Triệu Nhã:
– Không vấn đề gì!
– Mục tiêu của chúng ta chỉ là Phùng Sâm, chỉ cần hạ được hắn, đối với tự do của cậu chúng ta không quản.
Triệu Nhã gượng bước chân, chỉnh lại sống áo khoác:
– Đi thôi.
———–
Chín giờ sáng.
Người không thấy,
Ngọc Ý lập cập bước vào phòng:
– Giáo sư, em đã tìm hết một lượt dãy phòng thuốc rồi, nhưng… không thấy.
– Không thấy?!
– Vâng… không thấy!
Ngọc Ý vội vã bổ sung :
– Hay là… em ấy về thăm nhà?!
– Nhỡ đâu nhà em ấy có việc gì gấp ạ.
Khóe môi Phùng Sâm cong lên :
– Nhà?!
– Vâng…
Ngọc Ý không rõ hoàn cảnh của Triệu Nhã, nghĩ thế nào cũng chỉ ra được lý do như vậy mà tội nghiệp, ngày thường Triệu Nhã tới chậm vài phút còn không dám, nay… đã để Phùng Sâm chờ hơn ba tiếng đồng hồ, chính cô e rằng cũng không dám đoán cậu sẽ gặp phải cơn thịnh nộ điên cuồng gì nữa, lắp bắp:
– Giáo Sư… có thể nào… bỏ qua lần này được không?!
– Tay… cổ tay Triệu Nhã em ấy… cổ tay lần trước.. còn chưa lành..
Phùng Sâm nhíu mày:
– Cổ tay?!
– Cô còn thấy gì nữa?.
Ngọc Ý hơi lùi người lại , cố gắng :
– Thấy… thấy em ấy.. Hôm ấy tới sớm.. thấy em ấy… nôn ra máu.
– …..
Phùng Sâm im lặng. Ngọc Ý gom hết can đảm :
– Giáo sư… nói thế nào cậu ấy cũng bên anh bốn năm rồi… Cục đá ấp trong tay ngần ấy năm cũng phải ấm… Anh… thực sự nếu không thích, có thể đuổi việc cậu ấy đi…
Phùng Sâm vung tay, quyển sách dày trên bàn rơi phăng xuống đất:
– Việc đi hay ở của cậu ta, khi nào đến lượt cô quản rồi?!
– Cút!
Ngọc Ý giật mình sợ hãi, rời đi khỏi.
——-
Cổ tay?
Bị thương?
Nôn ra máu…
Rời đi khỏi…
Phùng Sâm đáy mắt nhạt gợn sóng, chiếc ly trong tay cách một tiếng, bể vụn.
Triệu Nhã!
Em dám rời đi khỏi?! . Tôi lập tức đem em xích lại dưới chân!
===========//===========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!