Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 13
Tối hôm ấy, tôi nấu nướng với tâm trạng treo ngược cành cây, thành ra món thì mặn, món thì nhạt, có món còn bị cháy khét lẹt. Khi Quân trở về, thấy tôi vẫn còn loay hoay trong bếp với đống nồi niêu xoong chảo đen xì thì mặt mày không khỏi trở nên xám xịt.
Anh đứng khoanh tay, tựa vào cửa bếp, lạnh lùng lên tiếng:
“Cô muốn gì?”
“Nấu canh cá ạ”. Tôi vừa cật lực lau chùi chiếc chảo chống dính, vừa thản nhiên trả lời.
Quân thấy tôi trả lời hờ hững phớt lờ như vậy thì không khỏi nổi điên, ngữ điệu có hơi khó chịu, nói lớn:
“Tôi hỏi cô muốn gì?”
Lúc này, tôi mới giật bắn mình, tâm trạng lơ lửng ban nãy rút cục cũng chịu hạ cánh an toàn, quay về với cơ thể. Tôi run run nói:
“Xin lỗi…tại vì…hôm qua….à không. Tôi…”
Tôi không biết giải thích như thế nào để anh hiểu là mình không cố tình đến công ty anh mà không báo trước, cho nên cứ đứng bần thần ngắc ngứ mãi mà không nói được một câu hoàn chỉnh.
Quân vẫn thản nhiên dựa vào cửa, ánh mắt cứ chăm chú nhìn tôi, biểu tình chờ đợi tôi nói tiếp.
Tôi yên lặng suy nghĩ một lúc, sau đó mới lí nhí mở miệng:
“Thật xin lỗi. Tôi không cố ý… Thật đấy”
“Cô đã điều tra ra được gì về tôi?”
“Không có gì ạ. Hợp đồng lần này anh Dương vô tình chỉ định tôi tham gia, không phải là tôi cố ý…Xin lỗi anh”
“Vô tình?”
“Vâng ạ”
“Anh ta không biết cô đã kết hôn?”
“Vâng, không biết ạ”
Nghe tôi nói vậy, anh im lặng không nói thêm gì, chỉ có ánh mắt sắc bén cứ chằm chằm nhìn biểu hiện trên gương mặt tôi. Vài phút sau, anh mới chầm chậm lên tiếng:
“Hai người có quan hệ gì?”
Nếu như không có chuyện chiều nay, nhất định tôi sẽ nói: Không có quan hệ gì, chỉ đơn thuần là cấp trên, cấp dưới.
Thế nhưng hôm nay Dương lại nói muốn theo đuổi tôi mất rồi, bây giờ tôi biết phải trả lời thế nào đây?
“Tôi…”
Tôi cứ lặp lại mấy lần từ “Tôi” cho đến khi Quân không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Anh lãnh đạm đi lại, chống một tay lên tường, ép tôi lọt thỏm vào giữa lòng anh và bức tường trong bếp, sau đó lạnh lùng nói:
“Cô nghe cho rõ đây, cô đã được gả vào nhà này, là phụ nữ đã kết hôn. Nếu cô dám tơ tưởng đến người đàn ông khác…”
Không hiểu sao khi nghe đến đó, đột nhiên những uất ức trong lòng tôi kể từ đêm tân hôn nghe những tiếng rên rỉ hoan lạc của anh và Vân Mộc Kiều, rồi chuyến trăng mật của ba người, còn cả hai cái tát ở Kyoto mà cô nhân tình tốt đẹp của anh đã tặng cho tôi….làm máu trong người tôi lập tức sôi lên.
Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng quá đáng. Tôi và Dương không có gì cả. Tôi không như anh, đêm tân hôn còn đem nhân tình về trụy lạc”
“Cô ghen?”
“Tôi việc gì phải ghen?”
Tôi vừa nói xong câu này, đột nhiên anh nâng cằm tôi lên, hung hăng đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Cái này là búa tạ 10000kg mới đúng. Đầu tôi nổ ầm một tiếng, trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng, tâm trạng quay như chong chóng. Vì tư thế đứng như thế này, lại thêm bàn tay mạnh mẽ của anh cứ giữ cứng lấy cằm tôi, hại tôi muốn bỏ chạy hay quay đầu tránh đi bờ môi của anh cũng không thể tránh được.
Ở Kyoto, tôi đã ngửi thấy mùi hương này trong giấc mơ một lần. Đến hôm nay lúc anh hôn tôi, tôi mới cảm nhận được rằng: hóa ra mùi hương này mới đúng là mùi hương chân thực, thơm ngát, dễ chịu hơn trong giấc mơ cả trăm lần. Bờ môi anh rất ấm, tuy cách hôn mang theo sự bá đạo cuồng nhiệt, nhưng dư vị môi lưỡi lại rất thanh ngọt, quyến luyến, còn có chút si mê.
Đây là lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm trên đời, tôi hôn một người. Trước đây khi xem phim đến những cảnh hôn nhau thế này, tôi cảm thấy rất ngượng. Thế nhưng không hiểu sao khi chính mình được một người đàn ông cực phẩm như vậy hôn, tôi lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng vô cùng hạnh phúc.
Hóa ra, hôn môi lại ngọt như vậy. Ngọt đến mức ngất ngây!!!
Lúc đầu, tôi cắn chặt răng kiên quyết từ chối nụ hôn của anh, sau cùng lại vô thức đáp trả anh lúc nào không biết. Dần dần, đầu óc chân tay không nghe tôi điều khiển nữa, cả người tôi mềm nhũn vô lực, cứ mặc kệ anh dày vò cánh môi mình đến đau nhói.
Đây là tổng giám đốc quyền uy ban sáng đó sao? Là người lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững với tôi đó sao? Là người đàn ông ưu tú luôn ngồi trầm tư an tĩnh đó sao? Mới chỉ sáng nay thôi, tôi còn nghĩ là anh hấp dẫn đến mức có thể giết người không dao…Vậy mà bây giờ con người xuất sắc ấy lại hôn tôi!!!
Tôi như bị rút hết sức lực, lưng tựa vào tường, hai cánh tay vòng lấy cổ anh, bờ môi hơi hé ra, để đầu lưỡi anh mặc sức khua khoắng.
Giây phút ấy, tôi đã quên mất Vân Mộc Kiều, quên mất đêm tân hôn, quên mất hai cái tát ở Kyoto…Tôi điên rồi!!!
Đúng lúc lý trí của tôi tan rã không còn lại lấy một mẩu thì bờ môi dưới của tôi đột nhiên đau nhói. Mất đến mười giây để định thần lại, tôi mới phát hiện ra Quân vừa cắn môi mình.
Anh buông môi tôi ra, ngẩng đầu lên, đưa tay lau lau khóe miệng, lạnh nhạt nói:
“Cô còn nói không ghen?”
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ xuống đất mà chết quách cho xong. Vài giây trước vừa mạnh mồm nói “việc gì phải ghen”, vài giây sau đã nhiệt tình hôn đáp trả người ta, chỉ thiếu điều muốn cùng anh trầm luân mà thôi. Vậy mà nói là không ghen.
Anh nhếch môi mỉm cười một cái, điệu bộ vừa là khinh bỉ, vừa không giống như khinh bỉ, lạnh lùng quay đi.
Trước khi ra khỏi phòng bếp, anh còn buông cho tôi một câu không đầu không cuối:
“Cô nên biết một điều: Tôi có đủ khả năng để mua cả công ty Kim Dương”
Sau khi anh đi rồi, tôi vẫn đứng ngây ngốc một chỗ, bờ môi vẫn đau nhức nhối. Tại sao anh có thể mang nhân tình về tận nhà, còn tôi chỉ là một mối quan hệ bình thường với người khác giới cũng không được? Tại sao lại hôn tôi? Tại sao lại đe dọa tôi? Ý của anh là gì?
Tôi thần người suy nghĩ rất lâu, sau đó mới hiểu ra rằng: Quân tuy không yêu thương gì mình nhưng dù gì tôi cũng là được gia đình anh mua về, lại kết hôn hợp pháp với anh, thêm vào đó đàn ông là giống loài có bản tính sở hữu cực kỳ cao…cho nên anh mới ép tôi bằng được về Diên Kính, khiến tôi phải tránh xa Dương. Dù cho có phải mua cả công ty tôi về hay ép Dương phá sản, anh cũng đều có đủ bản lĩnh để có thể làm được.
Tôi thở dài một hơi, chán nản ngồi bệt xuống nền gạch. Tôi thật sự rất muốn ở lại cùng Dương, rất muốn cùng anh vui vẻ làm việc giống như những ngày tháng trước kia… nhưng có lẽ bây giờ đã không thể nữa.
Một phần, bởi vì từ sau chuyện sáng nay làm cho tôi cảm thấy rất khó xử với Dương. Một phần vì Quân kiên quyết ép tôi phải từ bỏ công ty…Thế nên, có lẽ để tốt cho tất cả, tôi sẽ phải lựa chọn đến công ty Diên Kính làm việc.
Tôi bất lực giơ tay đỡ trán, thôi thì đến đâu, hay đến đó vậy!!!
***
Sáng hôm sau, vẫn tám giờ sáng, chúng tôi đã có mặt tại phòng họp của công ty Diên Kính.
Lần này Quân không những đến muộn vài phút như hôm qua mà chúng tôi còn phải chờ đợi đúng một tiếng đồng hồ thì anh mới xuất hiện. Khi tôi đã uống hết ba ly trà Ô Long, vừa rót sang ly thứ tư thì cửa phòng đột ngột bị đẩy ra, tiếp theo đó là bóng dáng cao lớn của anh lãnh đạm bước vào.
“Chào tổng giám đốc”
“Chào tổng giám đốc”.
Mọi người đồng thời đứng dậy, lịch sự chào anh. Quân chỉ gật đầu một cái rồi đi thẳng đến vị trí ở trung tâm phòng họp của mình, ngồi xuống.
Tôi bất lực cảm thán trong lòng: Mới chỉ đêm qua, anh là đồ cầm thú cưỡng hôn tôi, đến sáng hôm nay, lại trở về nguyên trạng là một tổng giám đốc vô cùng uy quyền rồi. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.
“Giám đốc Dương, anh đã có quyết định của mình rồi chứ? Hợp đồng lần này, bây giờ thành bại thế nào, đều nằm trong tay anh cả”. Giám đốc kinh doanh tựa lưng vào ghế bọc da cao cấp, điềm đạm nói.
“Cảm ơn, tôi đã có quyết định rồi”.
“Vậy ý của anh thế nào?”
Nói xong câu này, hình như còn nhớ ra điều gì, cho nên giám đốc kinh doanh của Diên Kính còn bổ sung thêm:
“À, khoan hãy hỏi ý giám đốc Dương thế nào. Chúng ta hỏi ý của cô An trước đã, có phải không?”. Dứt lời, ông ta quay sang tôi, hỏi: “Cô An, ý của cô thế nào? Có muốn đến công ty chúng tôi làm trợ lý trong vòng hai năm không?”
Dương vừa mở miệng nói: “Cô ấy…” thì tôi đã vội vàng ngắt lời: “Tôi đồng ý”
Nghe xong câu này, tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn tôi, ngay cả Dương cũng kinh ngạc quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
Tôi cố gắng bỏ qua biểu tình của anh, bình thản nói: “Tôi đến làm trợ lý cho Diên Kính hai năm, trong hai năm nay vẫn là người của Kim Dương, vừa có thể ký được hợp đồng thuận lợi, vừa có cơ hội được học hỏi kinh nghiệm. Không phải quá tốt sao?”.
Tôi ngừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Trước khi đến đây, công ty chúng tôi đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi. Giám đốc Dương của chúng tôi hoàn toàn đồng ý với điều kiện của công ty Diên Kính”.
Nói xong, tôi không dám quay sang nhìn Dương, mặc dù có thể cảm nhận được biểu tình của anh bây giờ có lẽ ngạc nhiên đến mức tột độ. Rõ ràng mới cách đây hai tiếng, Dương vẫn nói sẽ từ bỏ hợp đồng này…vậy mà bây giờ tôi lại lật ngược tình thế nhanh còn hơn lật sách, không ngạc nhiên mới lạ.
Quân ngồi yên lặng nãy giờ nghe chúng tôi nói chuyện, đột nhiên lên tiếng:
“Được. Quyết định vậy đi”.
Đúng lúc này, đột nhiên tôi thấy bàn tay của mình trở nên đau nhói. Khi nhìn xuống mới thấy Dương đang nắm lấy cổ tay tôi, tuy có lẽ anh không hề cố ý làm tôi đau nhưng bàn tay không tự chủ được, dùng lực rất mạnh.
Anh hạ giọng nói khẽ: “An An, em làm gì vậy?”
“Em chỉ làm trợ lý cho người ta hai năm thôi. Em vẫn là nhân viên của công ty mà”
“Em không được như vậy”
Lúc ấy thật sự tôi không hề nghĩ gì, chỉ lặng lẽ đưa bàn tay còn lại của mình, khẽ nắm lấy tay anh, mặc dù chỉ là một cái nắm tay đơn thuần để động viên bạn bè thôi, không ngờ hành động đó lại lọt vào mắt Quân.
“Dương, hãy nghe em, có được không?”
Vừa dứt câu, giọng nói lạnh lẽo như vừa vọng từ mười tám tầng địa ngục của nhân vật quan trọng nào đó truyền đến:
“Mang bút lại đây”
Tôi vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra mặt mày ai kia trở nên khó coi vô cùng, điều quan trọng nhất là chiếc bút của anh vẫn đang trên tay mà. Đột nhiên bảo thư ký mang bút tới làm gì?
Thư ký của anh có vẻ cũng nhìn thấy bút trên tay anh như vậy, tuy nhiên lại không có gan nói, cho nên đành lấy bút của mình, run run đưa đến cho anh.
Tôi thấy vậy cũng lẳng lặng cầm hợp đồng mình đã soạn sẵn lên, chậm rãi đi về phía anh, đặt xuống trước mặt:
“Tổng giám đốc, đây là hợp đồng của chúng tôi, chắc anh đã xem qua”.
Quân nhận lấy hợp đồng, đưa lên ngang tầm mắt. Anh chậm rãi đọc một lát, sau đó chấp bút, ký xuống.
Đàn ông cực phẩm đúng là đàn ông cực phẩm, đến từng điệu bộ nhíu mày cũng vô cùng quyến rũ, ngay cả những nét bút dần hiện ra dưới những ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh cũng cực kỳ mạnh mẽ dứt khoát. Không hiểu sao lúc đó, bất giác tôi lại len lén nhìn đến bờ môi anh.
Môi anh rất đẹp, bờ môi mỏng tượng trưng cho sự bạc tình….thế nhưng, nụ hôn hôm qua của anh lại rất ấm, rất êm dịu. Tôi không tin, người có bờ môi ấm nóng như vậy lại bạc tình…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!