Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 12
Tôi vốn biết mọi chuyện thường không hề dễ dàng, đặc biệt là đối với việc ký kết một hợp đồng lớn cùng một công ty lớn như vậy lại càng gian nan hơn nữa. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao khi anh đưa ra điều kiện, bất giác tôi lại cảm thấy cực kỳ chột dạ.
Với kinh nghiệm nhiều năm của mình, Dương chỉ lịch sự mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Tổng giám đốc cứ nói”
“Lần này lượng thiết bị nhập rất lớn, thêm vào đó trước đây chúng tôi chỉ dùng thiết bị nhập ngoại, bởi vậy sẽ phát sinh các vấn đề khi bắt đầu đưa vào sử dụng và vận hành. Cho nên tôi cần một trợ lý”
“Ý của anh là cố vấn thiết bị?”
“Có thể tạm gọi như vậy”
Dương suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Được”. Sau đó quay sang phía trưởng phòng Kỹ thuật ngồi bên cạnh tôi: “Đây là trưởng phòng Kỹ thuật của công ty tôi, anh ấy là người đã có kinh nghiệm nhiều năm, có thể đảm nhiệm được vị trí đó, ý của anh thế nào?”
Quân nhìn theo phía tay của Dương vài giây, sau đó lại dời ánh mắt đến vị trí của tôi, thản nhiên nói:
“Cô ấy thích hợp hơn”
Ôi mẹ ơi. Đầu tôi tưởng như vừa bị ai giáng cho một cái búa tạ 1000kg, xung quanh nổ đầy đom đóm, đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn. Cái gì mà thích hợp hơn, cái gì mà cố vấn thiết bị, đây là lấy việc công trả thù tư mới đúng, huhuhu.
Dương có vẻ không bất ngờ trước điều kiện như vậy của anh, cho nên chỉ bình tĩnh trả lời:
“Xin lỗi, tôi nghĩ nếu xét về kinh nghiệm vận hành thiết bị thì trưởng phòng kỹ thuật vẫn phù hợp hơn với vị trí này hơn”
“Cái tôi cần chính là năng lực”.
Có dùng ngón chân để nghĩ thì cũng có thể hiểu được rõ ràng hàm ý của anh là: người anh muốn chính là tôi.
Tôi khóc dở mếu dở, vẫn biết là khi quyết định đến đây là đã chấp nhận phải chọc tức anh rồi, thế nhưng hậu quả nặng nề như thế này thì tôi không thể tưởng tượng nổi. Ở nhà một ngày chỉ chạm mặt chưa đầy ba mươi phút mà tôi đã căng thẳng đến mức tổn thọ mất ba năm, bây giờ anh bắt tôi đến công ty làm trợ lý, có khi tôi cũng chỉ qua được ba mươi cái xuân xanh là cùng. Huhu.
Đúng lúc tôi tưởng Dương đã chấp nhận đồng ý đem tôi giao cho địch rồi thì anh lại đột nhiên nói:
“Xin lỗi, anh có thể lựa chọn người khác được không? Bất cứ ai cũng được”
Nghe thấy vậy, tôi vô thức ngẩng đầu nhìn lên, đầu tiên là nhìn về phía Dương, sau đó lại nhìn về phía Quân, thấy hai người đang chằm chằm nhìn nhau, không ai buồn chớp mắt.
Cái này là hoàn cảnh quái gì vậy???.
“Bất cứ ai cũng không cần”.
Mặc dù khi anh nói ra câu này, ngữ điệu tương đối lịch sự nhẹ nhàng nhưng thái độ lại cực kỳ dứt khoát. Tôi vốn biết rằng ý của anh không phải là cần tôi theo nghĩa yêu đương hay gì gì đó, chỉ là cần theo kiểu thương mại mà thôi, thế nhưng không hiểu sao khi nghe từ chính miệng anh những lời như vậy, bất giác lại khiến tôi cảm thấy hạnh phúc ngập tràn trong tim.
Dương im lặng suy nghĩ một lát, sau đó rất lâu mới chậm rãi trả lời: “Thành thật xin lỗi, điều kiện này của anh, tôi không đáp ứng được”.
Khỏi phải nói, khi nghe câu này tôi lại càng cảm thấy đầu óc mình như bị đập thêm cái búa tạ 2000kg, tâm trạng quay như chong chóng.
Giám đốc kinh doanh bên công ty Diên Kính thấy cục diện đang từ vui vẻ chuyển sang căng thẳng như vậy, đành miễn cưỡng cười cười lên tiếng:
“Bây giờ đã quá mười hai giờ trưa rồi, có phải chúng ta nên nghỉ ngơi một chút rồi đến ngày mai bàn bạc tiếp không tổng giám đốc?”. Nói rồi, ông ta lại quay sang nhìn Dương: “Giám đốc Dương thấy thế nào?”
Lúc này, hai người đàn ông cực phẩm kia mới thu lại ánh mắt sắc bén của mình, đồng thời gật gật đầu:
“Được”.
***
Sau khi chúng tôi ra về, mọi người trong đoàn đều thắc mắc chuyện tại sao Dương nhất quyết từ bỏ một hợp đồng với lợi nhuận lớn như vậy chỉ vì một người như tôi. Có thể nói, tôi tuy được cùng anh lăn lộn trong ngành này cũng đã vài năm nhưng so về kinh nghiệm lẫn trình độ thì tôi vẫn còn thua xa mấy nhân viên cốt cán trong công ty. Bởi vậy, nếu để tôi đến làm cố vấn cho Diên Kính hai năm thì về cơ bản cũng không có tổn hại gì nhiều, trái lại công ty còn được thu về một khoản tiền không nhỏ. Giữa lợi và hại như vậy, tôi tin Dương là người biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm. Cho nên lần này anh lựa chọn như vậy, mọi người thắc mắc cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Chiều hôm ấy, tôi có một số tài liệu cần trình ký cho nên đành phải lên phòng làm việc của Dương. Từ sau chuyện buổi sáng, chúng tôi vẫn chưa nói chuyện với nhau, trong lòng của tôi cũng vô cùng rối rắm phức tạp. Tôi ngập ngừng gõ cửa mấy tiếng, nửa phút sau đó bên trong mới truyền ra giọng nói quen thuộc:
“Mời vào”.
Tôi nhẹ nhàng đặt tài liệu xuống bàn, nói: “Có chút tài liệu, anh xem rồi ký cho em nhé”.
Nghe giọng tôi, Dương mới dừng gõ máy tính, ngẩng đầu lên: “An An”
“Vâng”
“Uống ly trà đã”
Tôi nói “vâng” một tiếng nữa rồi chậm rãi đi đến sofa, pha một tách trà. Không hiểu sao khi ngửi thấy mùi trà, bất giác tôi lại nhớ đến loại trà Ô Long cao cấp mà Quân vẫn thường uống, thật sự̣ loại trà đó rất thơm, hương vị cũng vô cùng đặc biệt, đến cả nước trà cũng trong veo.
Khi tôi pha xong thì Dương cũng đứng dậy, điềm đạm đi đến phía tôi, ngồi xuống đối diện. Anh uống một ngụm trà, bình thản hỏi:
“Em không muốn hỏi anh gì sao?”
Quả thực, tôi rất muốn hỏi, cũng có rất nhiều thắc mắc giữ trong lòng, có điều, trực giác của phụ nữ luôn luôn tốt, cho nên tôi cảm thấy không hỏi vẫn là tốt hơn.
Tôi cười cười, xoay xoay ly trà trong tay, trả lời: “Em tin lựa chọn của anh”
Dương im lặng một lúc rất lâu, phải đến sáu bảy phút sau mới nói tiếp: “Anh ở giữa bao nhiêu người, cái gì cũng không cần…chẳng lẽ em còn không hiểu?”
Tôi biết, anh vốn có tình cảm đặc biệt với mình, trước đây tôi cũng chỉ đơn thuần nghĩ rằng do mình là đàn em học sau mấy khóa nên mới được anh ưu ái như vậy, không ngờ sau buổi ký hợp đồng sáng nay, tôi mới nhận ra rằng sự thật không phải thế.
Tôi đành lựa chọn giả ngu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Xin lỗi, em không hiểu”.
Dương đặt ly trà xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt tôi, kiên định nói: “Anh có thể không có thứ gì, chỉ không thể không có em”
Tôi tiếp tục giả ngu: “Em là nhân viên xuất sắc của anh mà”.
“Đúng một nửa”. Dương ngừng lại một lát, sau đó nói thêm: “Em là người phụ nữ duy nhất anh muốn theo đuổi”
Tôi bất lực, khẽ thở dài trong lòng. Giá như chúng tôi gặp nhau sớm hơn, giá như anh nói những lời này sớm hơn…có lẽ mọi chuyện đã khác. Biết đâu khi đó tôi sẽ buông bỏ tất cả để nắm tay anh, cứ thế bước đi thôi… nhưng bây giờ thì có lẽ đã muộn….tôi đã là vợ của người ta rồi.
“Em…”
“Đừng nói gì cả, em đồng ý cũng được, từ chối cũng được, anh chỉ muốn nói để em biết vậy thôi”.
Bất giác, trái tim tôi lại cảm thấy vô cùng khổ sở. Anh là mẫu người đàn ông tôi muốn gửi gắm cả một đời, lại là một người tốt như vậy… tôi muốn từ chối cũng không đành, mà nhận lời cũng không được.
Tôi hơi khó nhọc, trả lời: “Xin lỗi, muộn rồi, em về phòng đây”.
Nói rồi, tôi không đợi anh trả lời mà đứng dậy mở cửa rời đi. Khi đã về đến phòng của mình rồi mà trái tim tôi vẫn đập kịch liệt trong lồng ngực. Tôi thật sự rất muốn nói cho Dương biết mình đã kết hôn, đã làm vợ người ta rồi, để cho anh không phải chờ đợi hay hy vọng gì ở mình nữa, thế nhưng không hiểu sao trước mặt anh, tôi lại không có cách nào mở miệng cho được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!