Yêu Trong Đợi Chờ
Phần 11
Ngày hôm sau, mặc dù tôi đã tỉnh dậy từ rất sớm, nhưng có người còn dậy sớm hơn tôi.
Khi tôi vừa xuống đến phòng khách thì đã thấy anh ngồi lặng lẽ ở sofa đọc báo từ bao giờ, trên bàn trà trước mặt còn có một ly trà Ô Long vẫn đang bốc khói nghi ngút. Cái người này thật là….mới sáng sớm đã uống trà, không sợ hỏng dạ dày sao?
Thật ra, từ khi kết hôn đến nay, một ngày có hai mươi tư tiếng thì thời gian chúng tôi chạm mặt nhau lại chỉ chưa đầy nửa tiếng, bởi vì hầu như sáng nào tôi tỉnh dậy thì anh cũng đã đi làm rồi, thành ra bữa sáng của anh thế nào, ăn uống ra sao, tôi cũng không hề biết. Không ngờ hôm nay dậy sớm hơn thường ngày một bữa mới thấy rằng: hóa ra bữa sáng của người ta là thế này đây!!!
Bất giác, khi ấy trong đầu tôi không khỏi nổi lên một tia so sánh: con người sao anh kỳ lạ quá, mười rưỡi đêm còn có thể bắt tôi nấu cơm, nhưng mỗi buổi sáng lại chỉ chọn uống một ly trà thanh đạm. Mãi đến sau này, tôi mới biết rằng, con người của anh cũng giống hệt như ly trà ô long trên bàn kia, trong ấm, ngoài lạnh, nhưng bất cứ hành động cử chỉ nào cũng đều vô cùng tinh tế.
Tôi đứng ngây ngốc ở cầu thang ngắm anh một hồi, không hiểu sao càng nhìn càng thấy trong lòng cồn cào khó chịu. Một lát sau đó, tôi cố gắng chầm chậm đi lại phía anh, nhẹ nhàng nói:
“Chào buổi sáng”
Quân vẫn chuyên tâm đọc tờ báo trên tay, không buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi, chỉ có cổ họng khẽ “Ừ” một tiếng.
Nhìn thái độ chăm chú của anh như vậy, tôi còn tưởng anh đọc mấy tờ báo có người mẫu hay ca sĩ nổi tiếng gì đó, kiểu ưỡn ẹo như Vân Mộc Kiều chẳng hạn, nhưng không ngờ khi tôi len lén liếc xem anh đọc gì, hóa ra mới biết đó chỉ là một tờ báo kinh doanh.
Tổng giám đốc, mỗi buổi sáng chăm chỉ đọc báo, uống một ly trà…Nghe có vẻ thanh đạm nhỉ? Chỉ tiếc, nếu như chuyện tình dục của anh không bê bối như vậy, có lẽ anh đã trở thành một soái ca hoàn mỹ trong lòng tôi rồi.
Tôi có chút nuối tiếc trong lòng, khẽ thở dài một hơi, nói tiếp: “Tôi đi làm trước đây”.
Nói rồi, tôi nhanh chóng đi đến cửa chính, vừa định mở cửa rời đi thì anh lại lên tiếng:
“Điện thoại”
Bước chân tôi lập tức dừng lại, tôi tròn xoe mắt ngoái đầu lại hỏi anh: “Điện thoại gì ạ?”
“09xx.xxx.xxx”.
Anh nhanh chóng đọc một dãy số, tuy là mười số điện thoại bình thường nhưng hình như là sim đặc biệt thì phải, toàn những số rất dễ nhớ, anh chỉ cần đọc một lần là tôi đã nhớ rồi.
Tôi ngẩn tò te ở cửa một hồi, sau cùng mới hiểu ra là: có lẽ do hôm qua tôi nói không biết số điện thoại của anh, cho nên hôm nay anh mới tốt bụng đọc số của mình cho tôi như vậy.
Không hiểu sao, trong lòng tôi khi ấy lại bỗng dưng tôi lại xuất hiện một vài tia vui vẻ khe khẽ, tôi cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, trả lời:
“Vâng, tôi nhớ rồi”.
***
Sau khi đến công ty, tôi tranh thủ kiểm tra lại tất cả giấy tờ, hồ sơ một lượt, khi đã cảm thấy tất cả đã ổn mới đem tất cả sang phòng của Dương.
Phê duyệt xong, 8 giờ sáng, chúng tôi đến tổng công ty Diên Kính. Tiếp đón chúng tôi là giám đốc bộ phận kinh doanh của công ty.
Sau màn chào hỏi xã giao, chúng tôi lên phòng họp lớn trên tầng thứ 36 để tiện cho việc bàn bạc ký kết hợp đồng. Khi đã an vị trên phòng họp rồi, tôi mới dám ôm ngực thở phào một tiếng. Thật ra, từ lúc đến đây tâm trạng tôi vô cùng căng thẳng, cũng vô cùng phức tạp, thỉnh thoảng còn len lén liếc xem có nhìn thấy Quân hay không, bởi vì từ đầu đến cuối tôi chỉ sợ bị anh bắt gặp. Thân phận của chúng tôi thế nào, quan hệ ra sao, không cần phải nói nữa…bây giờ đột nhiên tôi đến đây ký kết hợp đồng như vậy, anh nhìn thấy tôi mà không nổi điên mới lạ.
Tôi khẽ cảm thán trong lòng, đang sung sướng tưởng mình đã tạm qua được một kiếp nạn rồi thì vị giám đốc kinh doanh kia lại bỗng dưng nói:
“Xin chờ một chút, tổng giám đốc của chúng tôi đang bận một chút chuyện, sẽ tới ngay”
Mẹ ơi!!!
Trong đầu tôi lập tức nổ ầm một tiếng, cảm giác như vài giây trước mình vừa ở trên thiên đường, vài giây sau lại rơi bụp một phát xuống mặt đất, đầu váng mắt hoa, sao bay đầy trời.
Khi tôi còn đang khóc dở mếu dở thì cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, tiếp theo đó là nhân vật mà ai cũng biết là ai đấy đi vào. Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt đứng dậy, lịch sự cung kính chào anh:
“Chào tổng giám đốc”
Tôi đắn đo mất ba giây, sau đó phải miễn cưỡng xoay người lại nhưng mặt lại cúi gằm xuống đất, lí nhí nói: “Chào anh”
Mặc dù không trực tiếp ngẩng đầu lên nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt Quân quét qua xung quanh một lượt, sau đó khựng lại ở vị trí của tôi vài giây. Chỉ vài giây ngắn ngủi mà tôi cảm giác như dài bằng cả thế kỷ, lòng bàn tay run đến mức đổ rất nhiều mồ hôi, ruột ran cồn cào không sao tả được.
Cũng may, đúng lúc đó Dương mỉm cười tiến lại, lịch sự bắt tay anh:
“Chào anh, tôi là đại diện của công ty thiết bị điện tử Kim Dương”
“Xin chào, rất xin lỗi vì đã đến muộn”
“Không sao, chúng tôi cũng vừa mới đến”.
“Mời ngồi”
Bình thường, tôi được Dương đưa đi xã giao ở nhiều nơi nên những lần gặp gỡ đối tác thế này, tôi cũng tạm được coi có chút mồm mép, năng động. Thế nhưng hôm nay, đôi tác của công ty lại là chồng mình, hại tôi đến ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh còn không dám, nói gì đến chuyện xã giao gì chứ.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào đống tài liệu ở trên bàn nhưng tâm trạng bay đi tít tận đâu, chẳng thể nghe ra mấy người họ bàn bạc những cái gì, cho đến khi Dương chạm vào tay tôi ra hiệu, tôi mới giật mình ngẩng đầu lên.
“An An, đến lượt em”.
Nghe thấy Dương nói vậy, tôi vô thức đưa mắt nhìn đến vị trí của chồng mình, thấy anh ngồi ở chính giữa đầu bàn họp, vẫn cái áo sơ mi tối màu lúc sáng, vẫn con người uống trà đọc báo ở nhà lúc sáng, thế nhưng tại sao bây giờ tôi lại có cảm giác như vị tổng giám đốc kia vô cùng có uy, cũng cực kỳ nghiêm túc đứng đắn. Sao chẳng giống một người đàn ông có thể dẫn nhân tình về nhà hoạt động mại dâm trước mặt vợ gì cả. Trái lại…tôi còn thấy anh quyến rũ đến say lòng người. Cái dáng vẻ trầm tư an tĩnh kia mới đích xác là giết người không dao.
Đúng lúc đó, anh cũng đưa mắt nhìn về phía tôi, giữa một phòng họp rộng lớn, trước mặt bao nhiêu người, chỉ vài giây mắt giao mắt mà cũng khiến hai má tôi đỏ ửng, bối rối đến nỗi chân tay quýnh quáng, làm rơi cả tài liệu xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi”. Tôi cúi xuống nhặt tài liệu, rối rít xin lỗi.
Dương thấy như vậy cũng cúi xuống nhặt giúp tôi: “Để anh”
Khi hai chúng tôi cúi xuống, anh hạ giọng nói nhỏ: “An An, đừng sợ, không sao cả”
Nghe xong câu động viên này, chút lý trí của tôi cuối cùng cũng quay trở lại với thể xác, tôi cố gắng hít sâu một nơi, đè nén tâm tình bình tĩnh lại, trả lời:
“Em biết rồi”
Sau khi chúng tôi ngẩng đầu lên, sắc mặt quyến rũ của ai kia ban nãy đã trở nên xám xịt. Tôi hắng giọng mấy cái, sau đó đứng lên, tự tin trình bày:
“Xin chào các vị. Tôi là phó phòng Kinh doanh của công ty Kim Dương, phụ trách và giám sát chất lượng của thiết bị điện tử của công ty. Thiết bị điện tử là của công ty chúng tôi các loại thiết bị có chứa linh kiện bán dẫn và các mạch điện tử, thông thường các thiết bị này không phải thực hiện bất kỳ hoạt động cơ khí nào. Các hoạt động như truyền và lưu trữ thông tin đo lường và điều khiển, thử nghiệm, thẩm định và báo động đều có thể được thực hiện chính xác bằng thiết bị điện tử của chúng tôi. Với ưu điểm là có tốc độ truyền cực nhanh và chính xác tuyệt đối, kích cỡ các linh kiện rất nhỏ….
…
Khi tôi trình bày lưu loát xong các mặt lợi thế của thiết bị công ty mình, hầu hết mọi người trong phòng đều gật đầu hài lòng, ngay cả vẻ mặt của vị giám đốc kinh doanh kia cũng biểu hiện rõ ràng hai chữ Đồng Ý rồi…vậy mà cái tên tổng giám đốc kia mặt mày vẫn lạnh như băng.
“Rất tốt, tôi đánh giá rất cao thiết bị điện tử của công ty Kim Dương, người Việt Nam nên dùng hàng Việt Nam, có phải không tổng giám đốc?”. Giám đốc kinh doanh quay sang hỏi Quân.
Tôi nín thở chờ đợi anh nhả lời vàng ngọc một hồi, chỉ thấy anh trầm tư im lặng, mãi nửa phút sau đó Quân mới điềm đạm mở miệng:
“Cô cho rằng thiết bị điện tử của công ty cô, độ chính xác đạt đến bao nhiêu %?”
Câu hỏi đúng chuẩn phẩm chất của thương nhân có trình độ, không quan tâm đến giá tiền, chỉ quan tâm đến chất lượng. Không hổ danh là người tốt nghiệp loại ưu MBA ở Harvard.
“99%”
“Vậy 1% còn lại?”
“1% còn lại thuộc về bảo hiểm thiết bị điện tử. Khi quý công ty nhập thiết bị của Kim Dương sẽ được bảo hiểm hoàn toàn trong vòng 2 năm đưa vào sử dụng”.
“Trước đây công ty tôi chỉ nhập thiết bị từ nước ngoài, liệu công ty cô có đảm bảo được chất lượng sản phẩm của mình không thua kém với thiết bị nhập khẩu không?”
“Như giám đốc kinh doanh đã nói: Người Việt Nam nên dùng hàng Việt Nam”
Tôi tưởng trả lời như vậy, anh đã hài lòng rồi. Không ngờ Quân lại hỏi tiếp:
“Electronic Data processing?”
“C. 1960”
“Penium?”
“Core i3, i5, i7, i9”. Tôi toát mồ hôi hột
“Tính năng vượt trội chỗ nào?”
“Bộ vi xử lý i-series nhanh hơn và cao cấp hơn bằng cách giảm tốc độ đồng hồ và vô hiệu hóa một số tính năng, chẳng hạn như luồng siêu luồng , ảo hóa và bộ nhớ cache L3”
Mặc dù vẻ mặt của tôi lúc ấy vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng đã run lắm rồi, trước đây khi đi ký kết hợp đồng với đối tác tôi vô cùng tự tin, bởi vì hầu như họ không hiểu biết nhiều và sâu rộng về lĩnh vực điện tử bằng những người trong ngành như chúng tôi. Không ngờ hôm nay gặp đúng cớm rồi.
Chẳng trách, trước khi đến đây, Dương đã nói với tôi: Tổng giám đốc công ty Diên Kính là một người cực kỳ có trình độ, cho nên phải cẩn thận.
Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Chồng của tôi không những cực kỳ có trình độ mà còn vô cùng giỏi giang, vô cùng hiểu biết. Đúng như tôi đã nghĩ lúc trước, đàn ông xuất sắc như vậy, được thừa kế tập đoàn là hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi tôi trả lời xong, mặc dù vẻ mặt của anh vẫn không biểu hiện ra thái độ gì nhưng tôi thấy rõ ràng trong mắt anh thoáng vụt qua mấy tia hài lòng khe khẽ. Quân đặt cây bút đang cầm trong tay xuống bàn, bình thản nói:
“Giám đốc Dương, thật có mắt nhìn người”.
Tôi không thể đoán nổi là anh đang khen tôi hay đang mỉa mai tôi, cũng không thể hiểu nổi người đàn ông này rút cục là đang nghĩ cái gì, vô cùng rối rắm phức tạp.
Dương thấy anh nói như vậy thì lịch sự mỉm cười, trả lời: “Cô ấy là nhân viên xuất sắc nhất của bên tôi”
“Như vậy đi, hợp đồng nhập linh kiện điện tử lần này, tôi đồng ý ký”
Nói rồi, anh ngừng lại một lát, nhân lúc chúng tôi còn đang sung sướng lên tận mây xanh thì lại tiếp tục bổ sung thêm: “Với một điều kiện”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!