ABO - Độc chiếm
Chương 27 : Mối tình 13 tuổi
Phùng Gia. Cuối tuần.
Vẫn như trước đây, Tiếu Giang vừa thấy dáng anh tới cửa là đã đu cả người lên cổ anh mà ríu rít.
Nhưng,
Khi đã xác định rõ kẻ trong lòng là ai.
Tự dưng đâm ra để những kẻ khác nhào lên người mình, thật là vướng mắt.
Đặc biệt, tên nhóc này kiếp trước còn vì một Omega ẻo lả mà bắn mình hai phát xuyên tim, chết cứng.
Ánh mắt dại đi lúc ấy của nó, nhìn anh như một kẻ thù sâu nặng, anh vẫn còn nhớ như in đây.
Phùng Sâm gỡ tay nó ra khỏi. Tiếu Giang thô thiển , một chút mất mát cũng chẳng cảm nhận được:
– Anh nóng à?
– Để em chỉnh máy lạnh!
– Em lấy bánh mát cho anh nhé?!
Phùng Sâm mặc kệ nó chạy loạn một vòng. Kiếp trước vậy mà bị sự hồn nhiên đó khỏa lấp, lại cứ nghĩ thứ tình cảm đó chính là tình yêu, hóa ra, không phải.
Chỉ là thứ tình thân thèm khát níu kéo của một đứa trẻ vừa sinh ra đã mất đi người mẹ ruột thịt, cũng là một đứa trẻ bị chính cha mình ném ra khỏi cửa, trao cho người khác dưỡng thành.
Tình yêu khác đi nhiều lắm.
Anh nhớ nhung , ghen tuông, muốn áp đảo người dưới thân đến nghẹt thở , bức bí trong thứ Phermone Alpha của chính mình.
Muốn , người ấy chỉ vì mình, chỉ nhìn mình cũng chỉ có mình.
——
Phùng Sâm nghĩ đến kẻ nào tối qua dưới bàn ăn bắn ướt đũng quần, hổ thẹn đến mức trùm chăn kín mặt một đêm không dám đối diện, khóe môi bỗng dưng câu lên cười thành nụ ôn hòa,
Dọa cho Phùng Cường với Khải Linh đồng thời nuốt xuống hai ngụm nước bọt.
Phùng Cường là Alpha, một cái Alpha không quá suất sắc nhưng cũng vì vinh dự của anh mà lên hương đời, đẩy ly trà về phía này,
Tuy rằng không ai nói thành lời , nhưng hiển nhiên hai người đều biết rõ, Phùng Sâm không quên đi một chút nào cái tuổi thơ dữ dội của chính mình.
Phần thân chỉ có ba phần, khách sáo là bảy phần:
– Con về nhà có chuyện gì sao?
Phùng Sâm rút từ trong túi mang theo một xấp giấy tờ , đặt lên trên bàn. Tiếu Giang cũng đã ngồi phịch xuống ghế ngay cạnh anh, thò đầu vào xem, đọc lớn:
– Xét nghiệm phân loại?
– Đúng vậy. Cha, mẹ, hai người xem qua.
Phùng Cường và Khải Linh nhìn nhau, rồi mới cầm lên, vừa đọc qua một lần, rồi lại phải đọc thêm một lần nữa, cả hai người phút chốc đều chết trân:
– Cái… cái này..
– Tiếu Giang!
Phùng Cường bỗng lớn giọng, Tiếu Giang lại tưởng mình làm gì sai nữa, vội vã co cả chân lên ghế:
– Con không làm gì đâu đấy!
– Tuần này chưa đánh đứa nào đâu đấy!
– Anh Phùng Sâm! Mau mau bênh em!
Phùng Sâm lại gỡ tay nó ra khỏi, quay sang, thong thả:
– Tiếu Giang. Nghe cho kỹ:
– Em chính xác là Alpha.
– ??!!!!!
——-
Tin vui ập đến , một bữa tiệc lớn thịnh soạn phô bày, trong ngoài Phùng Gia giăng hoa kết đèn lấp lánh,
Phùng Cường lập tức điện thoại cho vài họ hàng thân thích báo tin, còn có bạn bè đồng nghiệp , Phùng Sâm cũng đại diện mời một vài vị bên An Ninh và Viện Dược đến để chứng nhận lại thân phận cho nó.
Dẫu rằng việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự và uy tín của anh, Olive hết lời ngăn cản, bởi lẽ đối với một Giáo sư ngành dược, sai lầm ở xét nghiệm cơ bản nhất là cực kỳ khó để chấp nhận.
Nhưng , ơn anh nợ Phùng Gia dưỡng dục, cũng không thể nào không báo đáp, hơn nữa, thứ mà anh vốn cho rằng chẳng bao giờ tồn tại – định mệnh của Tiếu Giang. sớm muộn cũng sẽ tìm tới.
——–
Nhìn bước chân mấy người làm tấp nập ra vào dọn dẹp bày trí, ai cũng đều vui đến cười ra mặt, Phùng Sâm giữ lại một khoảng lặng cho riêng mình.
Khải Linh nức nở bật khóc cảm ơn trời đất,
Bởi lẽ nếu mà nó thực sự là một cái Omega, có trời mới biết ai rước đi cho nổi!
Nhưng Tiếu Giang nay đích thị là Alpha, Phùng Gia không lo không có người kế tự, đã thế con đường trước mặt sẽ mở mang hơn nhiều lắm lắm.
Trong khi mọi người bận tối mặt mũi lo đủ thứ thủ tục và mời chào, thì nó đi đâu mất rồi?
Phùng Cường gọi đến khàn cả giọng vẫn không thấy đâu, nó đã từ đời nào móc trộm được chiếc chìa khóa xe trong tủ,
Lao ra ga ra,
Phi ầm ầm đến nhà Minh Điệp.
——-
Mười ba tuổi, nó cao hơn beta một cái đầu, nom thật giống kẻ đã thành niên, lại ngốc nghếch như một đứa trẻ con chẳng coi đời ra gì,
Trên mặt bao nhiêu sung với sướng, huýt sáo đến chu môi chu mỏ.
Nó không hiểu, nhưng người đầu tiên nó muốn gặp muốn báo tin, lại chính là cậu nhóc cùng tuổi có mái tóc nâu trầm xinh đẹp ấy.
Nó phóng như bay đi, mặc kệ mới chỉ học lỏm cách lái xe được đúng một tuần.
——–
Minh Gia.
Chiều tối muộn, nắng đã tắt, chiếc xe tạt xéo vào bên lề đường, Minh Gia không bề thế, gia cảnh thường thường , nhưng có lẽ vì đặc thù có tới ba đứa con là Omega, nên tường bao quanh vừa cao vừa chắc, khu nhà ở cũng cách tường rào cả mười mét rộng dài.
Nó hồi hộp sờ vào túi quần,
Trống rỗng,
Chậc!
Nó vội thế nào mà để quên luôn điện thoại ở nhà.
Nó bước xuống xe, mon men lại gần cánh cổng chính, im ắng lắm.
Nó thử gọi vài tiếng, vẫn không thấy ai, lại nhòm qua khe cửa, nhà chính tít tận trong kia, cổng lại không có chuông bấm.
Làm sao bây giờ? .
Nó muốn gặp Minh Điệp, nó muốn gặp Minh Điệp chết đi được!
Tiếu Giang quẹt mũi một cái, bỗng cười lên khìn khịt.
Cái trò bật tường này vặt quá! .
—–
Bịch.
Tường khá cao.
Tuy rằng nó bấu víu mãi thì cũng trèo lên được, như cú đậu đất khiến cho nó suýt cả trẹo chân.
Chập choạng tối, nó vừa len lén lại vừa hân hoan, mò tới.
Gian nhà xây kiểu kiến trúc cổ điển đã cũ, phòng ốc chia nhỏ không quá rộng rãi.
Nó nhỏ giọng gọi:
– Minh Điệp !
– Minh Điệp ơi!
Một đôi mắt nâu thật lớn nhìn tới nó:
– Anh là ai?!
Tiếu Giang thẳng lưng dậy, nhìn cậu bé trước mặt giống Minh Điệp mấy phần, còn chưa kịp làm thân, Minh Dật đã vừa chạy vừa kêu lớn:
– Cha!
– Mẹ!
– Có kẻ trộm!
– Có trộm!
– ….!!!!!
——-
Lần đầu tới ” thăm nhà” , lại bị cha Minh Điệp bắt gọn tại trận, mấy anh em của Minh Điệp cũng xúm lại co kéo, buộc chắc Tiếu Giang dính vào cái ghế cao, khênh ra giữa nhà thẩm vấn.
– Nói!
– Cậu tới đây có mục đích gì?
Tiếu Giang oan khuất sắp chết, nhìn qua phía Minh Điệp cầu cứu:
– Để gặp cậu…
– Minh Điệp à…
Minh Điệp thản nhiên quay đi, nhịn cười trong lòng.
Ngu ngốc đến thế này là cùng ư ?!
Minh Tiêu hết lời mắng mỏ , rít lên như dẫm phải gai nhọn:
– Tôi đã nói rồi!
– Cậu đừng có mà mơ tưởng!
– Minh Điệp xinh đẹp thế nào? , bao nhiêu Alpha ngoài kia xin kết bạn đời còn không được!
– Đến lượt một Omega xấu xí như cậu sao?!
Một đứa em nhỏ Beta của Minh Điệp cũng đồng ý, tiến lại gần, kiễng chân kéo tai Tiếu Giang một cái:
– Này, xấu.
– Gả cho em thì được.
– Em thích cao như vậy.
– ??!!!!
Minh Điệp nghe bao nhiêu lời mắng kia của cha mình giáng xuống vẫn cứ mặc , nhưng một lời này thì lại không lọt tai chút nào, vươn tay kéo đứa em nhỏ kia ra một bên:
– Đừng đụng chạm linh tinh.
Nói rồi tự mình cầm chiếc kéo từ ngăn tủ tiến tới gần.
Minh Tiêu hết cả hồn, Minh Dật cũng vội phụ họa ngay:
– Anh Minh Điệp!
– Hắn còn chưa trộm được gì!
– Anh đừng …
Soạt.
Tiếu Giang trợn mắt nhìn đường kéo kia vừa lia khỏi tay mình, dây trói từng đường được cắt bung.
Dây thừng chắc, thế nên cắt xong, đôi tay cầm kéo của Minh Điệp đều đỏ lựng. Tiếu Giang vừa được thả, vội vàng chụp lấy đưa lên thổi thổi:
– Có đau không?
– Đau lắm không?
– Minh Điệp, tôi biết cậu là thương tôi nhất.
– Nhất định tôi sẽ đánh đòn cây kéo này, không! Đem nó đi nung ra!
– Làm đau tay Minh Điệp , nhỉ? .
Cả nhà Minh Gia trên dưới còn ở đó bảy người, nhất loạt hóa đá.
( Cẩu lương a! Không muốn ăn không muốn ăn! )
( Hai kẻ các người mới chỉ mười ba tuổi!)
———-
Đương nhiên Minh Tiêu không mời Tiếu Giang ở lại ăn tối, nhưng Minh Điệp thì mất hết thanh cao ngày thường, chủ động kéo Tiếu Giang vào phòng riêng.
Mấy anh chị em của cậu, mỗi đứa đem hai con mắt đục lỗ ngoài cửa. Lắng tai nghe.
Trong phòng,
Tiếu Giang vẫn suýt xoa bàn tay Minh Điệp, lật qua lật lại, vừa thổi vừa tranh thủ áp môi lên… hôn trộm.
Ngoài cửa xôn xao, nếu như một Alpha khác dám làm như vậy trước đây, chắc chắn Minh Điệp sẽ tặng ngay một cái vả , thế mà lần này, Minh Điệp lại cứ mặc kệ.
– Nói xem, gặp tôi có việc gì?
Bàn tay nhỏ vừa mềm vừa thơm,
Tiếu Giang mải miết sờ nắn tay người quá, suýt chút thì quên luôn việc trọng đại kia, nghe được câu hỏi này mới vội vã:
– Minh Điệp! Tôi là Alpha đấy!
– Là Alpha!
– Đã có kết quả xét nghiệm lại rồi!
– Là bị nhầm lẫn phân loại!
– Minh Điệp à Minh Điệp ,
– Như vậy… cho tôi cắn cậu được không?
– Mình… mình kết đôi nhé?
– Nhé?!
Câu nói vừa vội vàng lại vừa chân thành, Minh Điệp ngọt ngào dâng đầy trong lòng, ngoài miệng vẫn lạnh nhạt, thu tay về:
– Alpha thì Alpha,
– Tại sao tôi phải liên kết với cậu?
Tiếu Giang lo lắng đến rớt tim ra ngoài , thiếu điều quỳ dưới chân người đẹp:
– Đi mà….
– Minh Điệp!
– Cậu có biết tôi đã vui mừng đến thế nào không?!
– Minh Điệp…
Minh Điệp không trả lời, Tiếu Giang lại càng xoắn xuýt:
– Cậu mà từ chối tôi, cậu cặp với tên nào, tôi đập chết tên đó!
– Từng thằng từng thằng một!
– Minh Điệp à…
Minh Điệp nghĩ đến gì, cười nhẹ.
Là đánh từng kẻ từng kẻ, còn đánh cho người ta không nhập viện thì không cam lòng.
Tiếu Giang.
Kiếp này, hóa ra cậu vẫn không hề thay đổi.
Minh Điệp giả nhẹ xoay người, nụ hôn rơi mềm trên trán Tiếu Giang.
Ngoài cửa kia, hai nhân bảy là mười bốn con mắt.
Rớt sạch tròng.
=========//===========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!