Cái Thùng Cơm Sát Vách - Chương 7: Tao ngộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Cái Thùng Cơm Sát Vách


Chương 7: Tao ngộ


Vì giúp Lam Sam dọn nhà, Tiểu Du Thái đặc biệt xin nghỉ phép một ngày.

Lam Sam làm ngành dịch vụ, phương thức nghỉ ngơi khá khác biệt so với lao
động phổ thông nên nếu xin nghỉ vào ngày cuối tuần cũng không dễ dàng.
Hôm trước cô đã lãng phí một cơ hội để đến trung tâm triển lãm quốc gia
với Tiểu Du Thái rồi, sau đó lại nghỉ ốm một tuần, rồi còn bị khiển
trách nữa…. nói chung là bây giờ không còn mặt mũi nào xin lão Vương
nghỉ cuối tuần nữa. Là cô bạn gái thân thiết đáng tin cậy của cô, Tiểu
Du Thái đành trượng nghĩa bất dung, xin các chị trong công ty cho nghỉ.

Vấn đề vận chuyển thuộc về công ty dọn nhà, hai người họ chỉ cần sắp xếp lại các vật dụng trong nhà.

Chung cư này được xây theo kiểu hỗn hợp, một tầng sẽ có khoảng từ 2 đến 3 hộ. Lam Sam thuê một căn hộ đơn khoảng hơn 50m2, gồm một phòng ngủ và một
phòng khách, đầy đủ tiện nghi tuy không rộng nhưng hoàn toàn vừa đủ cho
một người ở. Ở thành phố B vốn tấc đất tấc vàng này, đây đã được xem là
rất tốt rồi, thông thường để thuê một phòng trọ nhỏ bên ngoài cũng mất
khoảng 2 – 3 vạn một năm, huống chi chung cư này nằm ở vị trí giao thông thuận tiện, hàng xóm xung quanh lại toàn là thành phần trí thức nổi
danh, với giá phòng này đừng nói là mua, chỉ cần đứng nhìn, Lam Sam đã
cảm thấy kinh hồn táng đảm. Nếu không phải vì chỗ này gần nơi làm việc,
mỗi ngày có thể ngủ thể được nửa giờ, cô cũng không dám thuê đâu. Ngày
này qua ngày khác cô phải tỏ vẻ đáng thương, để kiếm một nhúm tiền cũng
không phải chuyện dễ dàng đâu nhé, lúc phải chi ra thì mất đến đâu lòng
đau dạ xót đến đó đấy.

Ừ, may mà gặp được chủ nhà hào phóng.

Tiểu Du Thái lúc nào cũng ao ước được như Lam Sam, có thể một mình sống bên
ngoài ung dung tự tại, điều kiện cũng rất tốt nữa. Cô bây giờ vẫn còn
bám vào bố mẹ đây này, mỗi ngày đều phải nghe họ lải nhải, nghe đến mức
nội tiết mất cân đối luôn.

Lam Sam lắc đầu cười khổ, Tiểu Du
Thái mong muốn được như cô, sao cô lại không mơ ước được như Tiểu Du
Thái cơ chứ. Hết giờ làm việc có người nấu cho cô một bữa cơm nóng hổi,
trời lạnh cũng có người mặc thêm áo cho mình, có người nhắc nhở không
cho cô thức khuya, không cần biết phải chịu biết bao nhiêu tủi hổ bên
ngoài, ít ra cũng còn có một nơi nào đó để trái tim được cảm thấy an ủi. Kể cả nếu họ không thể hỗ trợ cho công việc của cô nhưng được lẽo đẽo
theo họ làm nũng , còn gì phải sợ nữa nào…

Nghĩ đến đây, Lam Sam
lại thấy hơi chua xót. Một người không phải một thân một mình bôn ba bên ngoài, vĩnh viễn không thể cảm nhận được có cha mẹ bên cạnh tốt đến
nhường nào. Tiểu Du Thái đơn giản chỉ là sống trong phúc mà không biết
hưởng.

Tiểu Du Thái giúp Lam Sam dọn nhà , rồi đến lượt Lam Sam thực hiện lời hứa hẹn với Tiểu Du Thái.

Mỗi buổi tối ngày thứ ba Kiều Phong có một giờ giảng tại trường.

Lam Sam nghe Tiểu Du Thái cứ luôn miệng hết gọi Kiều giáo sư lại đến đại thần, không kìm được những hồi ức đau khổ:

– Tớ bảo này, hắn ta họ Kiều à? Lúc trước tớ cũng nghe ai đó nhắc đến một bệnh nhân tâm thần cũng họ Kiều đấy.

– Thật vậy, đều họ Kiều mà sao chênh lệch xa quá, một người trên trời một người dưới đất.

Lam Sam gật đầu tán thành, lại tiếp tục phỉ nhổ thêm lần nữa.

Để tỏ lòng thành, hai cô quyết định sẽ chăm chú dự một tiết học của Kiều giáo sư, sau đó cùng trò chuyện trao đổi với anh ta.

Hơn thế, căn cứ vào kinh nghiệm của Lam Sam, nếu đối phương là một chuyên
gia hoặc một người có quyền lực, trước tiên cần thỉnh giáo kiến thức
nghiệp vụ của họ trước, thông thường họ sẽ chủ động giải đáp tỉ mỉ và sẽ không lập tức từ chối bạn.

Hai người đến phòng học sớm hơn 15
phút, vốn đang định thảo luận xem rốt cuộc nên ngồi hàng hàng giữa thì
tốt hơn, kết quả là vừa nhìn thấy đã vội vàng nhanh chóng ngồi xuống.
Không còn cách nào khác hơn là họ phải tận dụng mọi thứ và ngồi xuống
hàng cuối cùng.

Tiểu Du Thái không kìm lòng mà cảm thán:

– Không hổ danh là đại học B, sinh viên thật tích cực lên lớp, nhớ ngày xưa tớ
toàn trốn tiết, kể cả các môn bắt buộc cũng trốn luôn.

Lam Sam
cũng chưa bao giờ gặp phải tình cảnh như vậy, không biết môn học này tên là gì? Vật lý học lượng tử à? Quan trọng vậy sao? Nghe tên thì cũng đâu quan trọng thế chứ… Sao đông sinh viên lên lớp thế? Hơn nữa nhìn đi
nhìn lại, toàn là nữ sinh nhé.

Nữ sinh đại học B thật mạnh mẽ, thật đáng sợ.

Những sinh viên xuất thân từ các trường phổ thông luôn không cách nào khống
chế sự kính nể đối với những trường đại học hàng đầu, tâm trạng lúc này
của Lam Sam và Tiểu Du Thái cũng như vậy. Hai cô cảm thấy mình giống như là heo , trà trộn trong hàng ngũ gấu mèo.

Vừa ngồi xuống, cô chợt nghe tiếng nữ sinh thì thào thảo luận:

– Sao Kiều giáo sư còn chưa tới?

– Bình tĩnh, bình tĩnh, lập tức đến ngay thôi, cậu gấp làm gì?

– Người ta hưng phấn mà, hôm nay con hẹn cả bạn trai đến cùng.

– Tớ đăng ký học môn của giáo sư Kiều để được diện kiến dung nhan thấy ấy…

Líu ra líu ríu….

Lam Sam và Tiểu Du Thái 囧囧 liếc nhau, thật không ngờ tình cảnh gay cấn
trong lớp học này nguyên nhân hoàn toàn đều vì sắc đẹp cơ đấy?

Lam Sam lắc đầu:

– Ôi, ta đang phải đối mặt với một thế giới đầy tuyệt vọng.

Tiểu Du Thái bóp cằm cô:

– Em gái này. Cậu có thể đừng nói những lời như vậy nữa không?

Trong khi hai người họ đang nói chuyện, một nam sinh đi tới, ngồi bên cạnh
Lam Sam, đại khái là cuối lớp hiện cũng không còn chỗ ngồi nữa.

Nam sinh may mắn lẩm bẩm:

– May mà còn chỗ, không phải đứng nghe.

Thật là một đứa trẻ đáng thương. Làm Sam đồng tình lắc đầu.

Cậu nam sinh vừa nhìn thấy Lam Sam thì mắt sáng như sao. Ôi, mỹ nữ này!

Lam Sam tuy đã không còn là sinh viên đại học từ lâu, nhưng cũng chưa đến
mức lớn tuổi, da dẻ lại được chăm sóc tốt nên vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa. Tiểu Du Thái trời xinh đã có khuôn mặt phấn nộn, nếu tùy tiện mặc
một bộ váy thì có thể coi là Loli. Hai cô ngồi giữa một đám làng nhàng
thật không thể hài hòa.

Nam sinh nhìn Lam Sam bằng ánh mắt mãnh
liệt, Lam Sam thấy hơi mất tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác nói
chuyện với Tiểu Du Thái.

Những anh chàng mười tám đôi mươi đều
như vậy, nhất là những cậu trai còn chưa có bạn gái. Toàn thân họ cuồn
cuộn một bể hormone mênh mông sôi trào mãnh liệt, vừa gặp một cô gái có
chút nhan sắc thì đều có những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, huống chi là
loại hàng cấp bậc thế này. Cậu ta có cảm giác nhất kiến chung tình, tuy
biểu hiện của Lam Sam hoàn toàn không có ý định nói chuyện với cậu ta,
nhưng anh chàng vẫn cố ưỡn ngực ngẩng cao đầu nghiêm mặt xê mông gần về
phía cô.

Lam Sam mất tự nhiên mà lùi về hướng Tiểu Du Thái tránh né.

Lúc này, trong phòng học bỗng xôn xao cùng với tiếng hô đầy đè nén của các nữ sinh.

Kiều giáo sư nghiêm trang bước vào lớp trong cái nhìn đầy chăm chú của các cô, anh leo lên bục giảng.

Lam Sam cảm thấy bầu không khí không giống như trong một lớp học, mà như
đang lạc vào một liveshow, ôi mỗi lần lên lớp đều như vậy, áp lực của
Kiều giáo sư cũng thật quá lớn.

Ngày hôm nay, Kiều Phong vẫn mặc
áo sơ mi trắng. Vì để xây dựng một hình tượng giáo viên có lực tương tác một chút, nên nút áo đầu tiên được anh cởi ra nhưng vẫn mở ở một độ
rộng thỏa đáng cho khỏi nóng, tùy tiện che khuất xương quai xanh như một đôi cánh trắng mềm mại sạch sẽ.

Càng những trang phục đơn giản
lại càng kén người mặc, ví dụ như áo sơ mi trắng nếu để một người không
đủ khí chất, dáng dấp không đẹp mặc vào, cũng sẽ chỉ có thể trở thành
một người bán bảo hiểm.

Kiều Phong đứng trước bàn giáo viên, đem giáo trình PPT đã được biên soạn bật trên máy tính đặt trên bàn mở ra.

Cậu nam sinh ngồi bên cạnh Lam Sam không ngừng tiến lại gần cô, cậu ta hỏi :

– Người đẹp, em học ngành gì đấy?

Lam Sam nghiêng đầu nở một nụ cười đầy tà mị với cậu ta:

– Ngành đào móc trùng tu tâm lý.

– …

Đúng lúc cô quay sang nói chuyện với cậu nam sinh, Kiều Phong đã chuyển qua
trang đầu của bài giảng nên Lam Sam không thể nhìn thấy danh tính của
giáo sư ở trang đầu.

Chuông bắt đầu vào tiết. Kiều Phong hắng giọng:

– Được rồi, các sinh viên, chúng ta bắt đầu học bài.

Tiếng xì xào bàn tán lập tức im bặt. Theo thói quen, khi bắt đầu giờ học,
Kiều Phong sẽ liếc sơ qua toàn thể các sinh viên trong lớp. Trước đây
thì anh không chú ý đến ai, nhưng lúc này anh nhận ra Lam Sam đang ngồi
hàng cuối lớp, cùng với đồng bọn của cô.

Kiều Phong cảm thấy có
lẽ các cô tìm đến để báo thù. Trước sự kiện mua xe, anh thực ra cũng
không trách cứ Lam Sam, anh không nhàm chán đến vậy. Thế nhưng kết quả
đều như nhau, nếu cô thật sự muốn đến trả thù, anh cũng không thể cãi
lại.

Chuyện này cũng không quan trọng, giờ học trước mắt quan trọng hơn.

Đơn giản mấy câu để tổng kết nội dung bài giảng, Kiều Phong bắt đầu giảng , giọng anh rất dịu dàng êm tai như làn suối róc rách, như làm hương
trong thơm ngát, như rặng trúc rì rào trong gió.Tuy những lời anh nói
Lam Sam một chữ cũng không hiểu, nhưng âm thanh này kiến người ta nghe
cực kỳ say sưa.

Tặc tặc tặc, thật đúng là cực phẩm.

Lam
Sam nâng cằm, nghiêm túc nhìn anh. Vẻ mặt này, động tác này, đều y hệt
các nữ sinh khác, thế nhưng ở trong mắt Kiều Phong, cô cũng bắt mắt hơn
một chút chút, đại khái là vì cô đã tạo thành một bóng ma khá lớn trong
lòng anh.

May mà Kiều giáo sư có tố chất tâm lý vượt qua thử thách rất tốt, bất chấp áp lực để hoàn thành bài giảng của mình.

Lam Sam xin thề, cô đã cố gắng hết sức rồi, cô là sinh viên khoa văn, thành tích cao nhất trong môn vật lý là được tham dự kỳ thi vật lý quốc gia
hồi trung học, hồi thi đỗ một trường đại học làng nhàng ở thành phố B cô đã mừng như điên. Bây giờ, bắt cô phải nghe giảng về những vấn đề vĩ mô như vậy, nhất là lại chỉ nghe nửa đường, hiểu được chết liền. Giờ học
này đối với cô xấp xỉ kinh Phật, thật may là giọng người tụng Kinh cũng
không tồi nên giữ lại cho cô một chút lạc thú.

Sau giờ tan học, Lam Sam cùng Tiểu Du Thái đứng trước bục giảng chặn đường Kiều Phong.

Ừ, chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, Kiều Phong bình tĩnh sửa lại chiếc balo trên vai, nói:

– Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi. – Anh không muốn gây náo động trong phòng học.

Ba người cùng dạo bước trong vườn trường tối mịt. Ánh đèn đường sáng kéo
bóng họ trải dài trên mặt đường, những rặng hoa đào lặng lẽ nở rộ hai
bên đường, gió nhè nhẹ thổi, khiến những cánh hoa rung rinh. Các sinh
viên nếu không đạp xe chậm rì rì ngang qua thì cũng tụm năm tụm ra đùa
cười.

Lam Sam hoảng hốt tìm về những ngày tháng vô ưu vô lo thời đại học.

Kiều giáo sư rõ ràng khá nổi tiếng trong trường, dọc đường đi, rất nhiều
sinh viên tiến lại chào hỏi anh. Lam Sam biết trong những trường đại học này thì trâu bò ùn ùn, sở dĩ ai cùng biết Kiều giáo sư phần lớn hẳn là
vì khuôn mặt….

Trong khi đó, cả ba người đều rất trầm mặc. Kiều
giáo sư là kiểu người nếu có thể không lên tiếng thì sẽ không nói, Tiểu
Du Thái không dám nói gì, lúc này chỉ có thể dựa vào Lam Sam để khuấy
động không khí.

– Kiều giáo sư, rốt cuộc “lượng tử” là gì thế? – Lam Sam hỏi, quả thật cô rất tò mò.

Kiều Phong cô gắng hết sức để giải thích một cách đơn giản dễ hiểu nhất:

– Khái niệm này do Newton là người đầu tiên phát hiện ra. Trong thế giới vi
mô, năng lượng không phải liên tục mà được cấu tạo bằng các hạt có đơn
vị rất nhỏ, không thể phân tách được nữa, trong đó đơn vị nhỏ nhất chính là “năng lượng tử” gọi tắt là lượng tử.

Dĩ nhiên Lam Sam nghe cũng hiểu được một phần, cô bừng tỉnh:

– Giống như tiền vậy, ít nhất là một tờ, nếu mà mang nửa tờ đi mua sẽ đị người ta đánh cho vỡ đầu.

Kiều Phong gật đầu.

Lam Sam sờ cằm:

– Ban đầu tôi cho rằng lượng tử là môt loại hạt căn bản.

Tiểu Du Thái nói:

– Cậu giỏi hơn tớ đấy, ngay từ đầu tớ cho rằng đó là tên của một cô gái Nhật Bản.

Kiều Phong hơi không thể xác định:

– Các cô có phải đang chê bai bài giảng của tôi không? – Anh nghĩ đến những
chuyện tiếu lâm khiến người bình thường buồn cười, vậy hiện tại có nên
cân nhắc phép lịch sự mà phối hợp cười một chút không nhỉ?

Tiểu Du Thái cảm thấy chắc là đại thần đang khách sáo với cô thôi.

Lam Sam hiện đã nóng lòng lắm rồi, cô nói:

– Kiều giáo sư, lần này hai chúng tôi đến đây là để trịnh trọng xin lỗi anh.
Chuyện trước đây vốn chỉ là hiểu lầm. – Còn về phần cái hiểu lầm đó thì
không có biện pháp để giải thích, không thể nào nói thẳng vào mặt anh ta rằng mình tưởng anh ta là búp bê tình dục được nhỉ? Nhất định sẽ bị ăn
đòn mất….

Kiều Phong thật ra là kiểu người ăn mềm không ăn cứng,
hiện đối phương đã xin lỗi, anh cảm thấy thật ra các cô cũng không phải
là sai. Để đáp lại sự hữu hảo của đối phương, anh mời các cô đến văn
phòng riêng để uống ly trà.

Có vẻ đây chính là tiết tấu tình nguyện hòa giải nhỉ. Tiểu Du Thái thật hứng khởi, có hi vọng rồi!

Hai cô gái nhẹ nhàng dảo bước theo sát Kiều Phong đến phòng làm việc của anh.

Kiều Phong tuy còn trẻ tuổi, nhưng chức danh đã lên đến phó giáo sư, cũng đã có phòng làm việc riêng. Trước cửa phòng có đề biển, trên biển có ghi
rõ chức danh và tên của anh.

Vừa thấy hai chữ “Kiều Phong”, Lam Sam chợt nổi điên, lập tức rà soát lại một lần, hiểu rồi!

Cô âm khí ầm ầm mà nhìn anh:

– Anh tên là Kiều Phong?

– Đúng.

– Ngô Văn là anh trai anh?

– Đúng.

Thình thịch.

Tiểu Du Thái trợn mắt há hốc mồm. Ai nói với cô với với với tình huống này là tình huống gì! Lam Sam sao lại đánh Kiều giáo sư.

Đánh xong người, Lam Sam quay đầu bỏ đi.

Tiểu Du Thái hơi “chấn động” với “cách làm việc của cô bạn thân, nhưng vẫn quả quyết chạy bành bạch đuổi theo Lam Sam.

– Lam Sam rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Đi ra ngoài khu vực ký túc xá, gió đêm lành lạnh thổi, tâm trạng Lam Sam dần dần đã được làm nguội xuống. Cô lắc đầu:

– Tiểu Du Thái à, xin lỗi chị đây lại không nhịn được rồi. – Cô thật nóng nảy, , lúc đối diện với khách hàng còn cố đè nén vờ đáng thương, vào những
thời điểm khác thì… ha hà…

Tiểu Du Thái nhẹ nhàng nắm nắm vạt áo cô:

– Lam Sam rốt cuộc là làm sao vậy?

– Là hắn ta, cái tên thần kinh khiếu nại tớ ý.

Tiểu Du Thái liền hiểu được:

– Là thế hả? Vậy thì phải đánh, hóa ra sau lưng thì mưu mô bại hoại thế.

– Cậu nói xem, nếu ngay trước mặt hắn cứ đánh tớ một trận, tớ cũng chấp nhận, sao phải quan báo tư thù thế làm gì. – Lam Sam nói xong, lại thấy hối
hận: – Hôm nay vốn muốn giúp cậu, kết quả lại náo loạn thành thế này.

– Không sao không sao.- Tiểu Du Thái xua tay, cố gắng hết sức để xua đuổi suy
nghĩ này. – Các đại tỷ còn không giải quyết được, tớ vốn cũng không ôm
nhiều hi vọng. Dù sao các chị ấy cũng sẽ không thật sự bỏ rơi tớ đâu.

Lam Sam không kìm được xoa xoa đầu của cô:

– Vậy được rồi, lần này là mình không đúng, lần sau nếu có dịp phải xông pha khói lửa nhất định cứ để cho mình.

– Được ngay.

……— —-……….

Lúc Lam Sam về đến nhà, tâm trạng cô vẫn bực bội như cũ. Con người một khi
đã phiền não, làm bất cứ chuyện gì đều không thuận, ngay đến việc mở
khóa cửa cũng trở nên thật vất vả.

Cô nắm chặt cái chìa khóa,
dùng toàn bộ sức lực hướng về cái ổ khóa, nhưng ấn thế nào cũng không
vào. Thật kỳ lạ, lúc đi cửa còn tốt lắm mà.

Thế là cô cứ ra sức mà kéo cắm vào cắm vào cắm vào, Lam Sam bỗng nghe phía sau chợt vang lên một giọng nói rất điềm đạm:

– Hẳn tôi nên báo cảnh sát.

Lam Sam sợ hãi quay lại. Cô nhìn thấy Kiều Phong đứng cách đó không xa, một tay anh đang cầm chiếc balo trên vai, tay kia để trong túi áo. Dưới ánh đèn hành lang, thần sắc anh trông rất bình tĩnh, thậm chí còn khá nhàn
nhã, chỉ là dưới viền mắt có một vết bầm đen hơi mờ mờ.

Nghe thấy lời cảnh cáo rất vân đạm khinh phong của anh, lòng Lam Sam lại nổi nóng:

– Tên kia, có phải anh bị bệnh không thế? Anh đuổi theo tôi cả đường chỉ để
nói với tôi mấy lời này thôi à? Anh có biết cách để uy hiếp người khác
không đấy? Nhịn nửa ngày mới nhớ ra phải báo cảnh sát à? Cung phản xạ
của anh hình như hơi bị dài đấy.

– Cung phản xạ của tôi không hề dài.

Lam Sam lại tức giận vò đầu bứt tóc:

– Này, anh từ đâu đến thế? Bệnh viện tâm thần à? Tôi hỏi anh nhé, tối rồi
không về nhà mình đi còn theo tôi làm gì hả hả hả? – Nói đến đây Lam Sam đột nhiên cảnh giác. Tên biến thái này lại còn bám đuôi cô! Anh ta nhớ
kỹ địa chỉ nhà cô rồi, sau này định lên kế hoạch trả đũa đây!

Nghĩ đến đây, Lam Sam cảm thấy hơi sờ sợ. Cô có kiêu ngạo đến đâu thì cũng
chỉ là con gái, dây dưa với một bệnh nhân thần kinh thế này, hậu quả cô
thật không dám tưởng tượng nữa.

Lam Sam dựa vào cửa, vờ như đang thoải mái nhếch miệng cười:

– Có phải anh định theo tôi về nhà không vậy? Tôi nói cho anh biết, anh nhầm rồi, đây căn bản không phải nhà tôi đâu. – Vừa nói vừa lắc lắc ngón
tay, tỏ ra rất tự tin nhé.

– Tôi biết. – Kiều Phong mím môi. – Đây là nhà tôi mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN