[Ngôn Tình] Ngự Yêu (Ngự Giao Ký)
Chương 110: Thành toàn
Trường Ý vừa xoay đầu, liền nhìn vào mắt của Kỷ Vân Hòa đang ngồi bên cạnh.
Nàng không hề chợp mắt, đôi mắt khô đến đỏ lên.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào. Y không mở miệng giải thích chuyện vì sao mình bỗng nhiên hôn mê, đến tận bây giờ, cá đuôi to này cũng không thạo nói dối, mà nàng cũng không ép y, bất luận là chân tướng vẫn là lời nói dối, nàng đều không định ép y nói ra.
Thế là sau một hồi lâu im lặng, Kỷ Vân Hòa cong môi cười trước: “Trời sắp sáng rồi.” Nàng cố tỏ ra thoải mái, “Cá đuôi to, thời gian bên cạnh chàng trôi qua thật nhanh quá.”
Nàng không truy hỏi, đôi mắt Trường Ý khẽ rủ xuống, lông mi cong dài hệt như cánh bướm khẽ run run. Y không nói lời nào, chỉ là vươn tay, dịu dàng kéo nàng vào lòng.
Dưới ánh trăng, lửa hồ đen vẫn đang lặng lẽ cháy, hai người ôm lấy nhau, không ai phá vỡ sự yên tĩnh này.
Cho đến khi ánh trăng dần lặn xuống, mặt trời xuất hiện bên chân trời. Sự xuất hiện của ban mai phá vỡ đêm tối huyền ảo như mộng, khiến bọn họ không thể lẳng lặng trốn trong bóng đêm được nữa, chỉ đành quay về với thực tại.
Trường Ý buông Kỷ Vân Hòa ra, nàng giúp y chỉnh lại lọn tóc bên tai, ngón tay nàng quấn lấy lọn tóc, dường như nó chính là động tác triền miên cuối cùng của nàng: “Chàng hẳn nên quay về cõi Bắc rồi.”
Ngón tay nàng rời khỏi tóc y, nàng rốt cuộc cũng cất lời.
Trường Ý gật đầu, đứng dậy: “Tình hình của biên giới, ta sẽ quay về bàn bạc với bọn người Khống Minh, hôm nay sẽ đưa ra quy chế cụ thể.” Trường Ý nói, “Trên đường có nhiều chuyện phát sinh, chú ý an toàn.”
Y đứng dậy liền gọi Cù Hiểu Tinh, Kỷ Vân Hòa sau lưng lại gọi y một tiếng: “Trường Ý.”
Trường Ý quay đầu, ánh ban mai xuyên qua giữa những lọn tóc bạc đang lay động, khiến y đẹp tựa như trích tiên trên trời.
Kỷ Vân Hòa thưởng thức bức họa y tạo thành, cười nói: “Chờ giải quyết xong chuyện này, chàng cưới ta nhé.”
Đôi mắt lam khẽ mở to.
Cù Hiểu Tinh vừa chạy đến đón người nghe thấy câu này, liền dừng bước lại, đôi mắt hết nhìn Kỷ Vân Hòa lại chuyển sang nhìn Trường Ý.
Gió xuân lành lạnh thổi đến, nhưng làn gió thổi từ sau lưng nàng lướt đến chỗ Trường Ý, lại mang theo vài phần ấm áp. Hệt như có thể làm tan chảy hàn băng trong huyết mạch y.
“Ta……” Trường Ý mở miệng, giọng có chút khàn “Vẫn không thể cưới nàng.” Y cúi gằm mặt, lông mi cong cong hệt như phiến quạt, tạo thành chiếc bóng dưới mắt y.
Câu trả lời này hơi ngoài dự đoán. Cù Hiểu Tinh có chút khẩn trương cắn ngón tay cái của mình, quan sát biểu tình của Kỷ Vân Hòa. Nhưng lại thấy thần sắc của nàng vẫn như thường, không hề dao động, cơ hồ không có chút đau khổ vì bị cự tuyệt, nàng tiếp:
“Ấn ký chàng cho ta, trong quy định của người cá bọn chàng đã xem như là cưới ta rồi.”
Cù Hiểu Tinh lại nhìn Trường Ý.
Trường Ý ngược lại hệt như là người bị cự tuyệt, y nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, im lặng, trầm tư hồi lâu: “Trong quy định của con người thì không tính.”
“Ta không phải là con người nữa.”
“Nàng cũng không phải là người cá.”
“Nhưng chàng là người cá, chàng hẳn vẫn theo quy định của người cá.”
Kỷ Vân Hòa đáp trả rất nhanh, Trường Ý nhíu mày càng chặt, y lại im lặng hồi lâu, tiếp tục suy tư, hiển nhiên là không có cách nào để đáp lại câu của nàng.
Mặt trời sắp lên cao, Cù Hiểu Tinh nhìn đến thậm chí có chút xót thương người cá.
Hắn hiểu rõ, người có thể đấu võ mồm thắng Kỷ Vân Hòa, toàn thiên hạ này, chẳng có được vài người. Đầu óc của nàng quá nhanh, miệng lưỡi lại quá sắc bén, đấu khẩu với người cá thật thà này, thực sự là dùng dao mổ trâu giết gà*.
(*Nguyên văn 小试牛刀 [tiểu thí ngưu đao])
“Ta……vẫn là không thể cưới nàng.”
Cuối cùng, người cá không cãi lại được, chỉ ngây ngô để lại một câu.
Từ chối trực tiếp, thô bạo lại mạnh mẽ.
Quả nhiên, kẻ giỏi biện luận như nàng, đối mặt với loại người “thật thà” này, miệng lưỡi có khéo léo đến đâu cũng không có đất dụng võ. Trực tiếp bị đàn áp, đánh đến không còn manh giáp.
Kì thực, lý do Trường Ý cự tuyệt Kỷ Vân Hòa, cả ba người đều hiểu rõ——Y biết mình không thể sống được bao lâu nữa, y sợ mình làm lỡ nàng. Nhưng Trường Ý nói ra, mọi người cũng sẽ không nhắc đến.
Y nói không thể cưới, cũng không nói lý do, Kỷ Vân Hòa nhìn y. Trường Ý có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng, y rũ mắt, hệt như một đứa trẻ đã phạm phải lỗi lầm, chờ nàng chất vấn mình.
Nhưng Trường Ý không hề biết rồi, dáng vẻ trầm mặc của y đã đủ khiến lòng nàng đau như bị tảng đá nặng đè vào lồng ngực.
“Thế lần sau ta lại hỏi chàng lần nữa.”
Kỷ Vân Hòa không truy vấn tiếp, chỉ nói, “Lần sau không đồng ý, ta sẽ hỏi chàng lần sau sau nữa, Trường Ý, sẽ có ngày chàng đồng ý ta.”
Trường Ý ngây ngốc nhìn nàng, mà lúc này nàng đã xoay người, vẫy tay rời đi: “Hôm nay còn phải đặt nền móng kết giới ở cửa khẩu tiếp theo, ta đi đây.”
Ánh ban mai bao phủ khắp nơi, dưới ánh nắng, bóng lưng nàng càng đi càng xa, hệt như bị tầng vàng nhạt che lấp.
“Tôn chủ?” Cù Hiểu Tinh chờ đến khi không còn thấy thân ảnh nàng, lúc này mới đi đến bên cạnh Trường Ý, hỏi y, “Về chứ ạ?”
“Ta suýt nữa thì đồng ý rồi.” Đôi mắt xanh lam của Trường Ý vẫn nhìn theo hướng Kỷ Vân Hòa rời đi, y có chút thất thần nói “Suýt nữa thì……”
Y cúi đầu, nhìn ngón tay mình, trên đó có một lớp băng bao phủ, cơ hồ bao phủ cả ngón tay y, Trường Ý cuộn tay lại, lớp sương băng vụn vỡ, mảnh vụn rơi trên đất, trong suốt óng ánh, hệt như bông tuyết từ trên trời rơi xuống.
Y nói: “Về thôi.”
……Wattpad: Rosenychungchung……
……
“Mười ngày.” Khống Minh vừa thu dọn ngân châm vừa nói hai chữ này.
Trường Ý đương nhiên biết hắn đang nói gì.
Thời gian cách ngày bị băng đông toàn thân chỉ còn mười ngày.
Sau khi biết được thời gian cụ thể này, vốn trên đường về cũng có chút tâm tư kia, nhưng lúc này lập tức bị dập tắt toàn bộ.
Chuyện hôn sự, cho dù là đối với người cá hay con người mà nói đều là một chuyện lớn. Kì thực, nếu không có sóng gió ngoài biên giới, bây giờ y thực sự có thể trù bị được chuyện này. Y đã hạ ấn ký với nàng, cũng từng hôn qua nàng……
Nghĩ đến vô số lần tiếp xúc ấy, từng cảnh tượng và xúc cảm chân thật hiện ra trước mắt, Trường Ý đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh băng của mình thoáng cái nóng lên.
Khống Minh nhìn Trường Ý một cái, gần đây, tâm trạng của hắn cũng rất tệ, không như thường ngày mỉa mai người khác, chỉ hỏi Trường Ý: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Kỷ Vân Hòa.” Trường Ý không suy nghĩ mà nói ra.
“Nghĩ đến nàng ta nhiều chút. Đối với thân thể ngươi có lợi.” Khống Minh nói “Vừa rồi sắc mặt ngươi hồng hào hơn chút.”
Trường Ý ho khan một tiếng, cố gắng áp chế dao động trong lòng: “Hôm nay……Trước khi ta về, Vân Hòa nói với ta, muốn ta cưới nàng.”
Khống Minh liền dừng tay: “Bây giờ?”
“Nàng nói, chờ chuyện này giải quyết xong đã.”
“Ngươi không đợi được nữa, hai người bây giờ tổ chức luôn đi.” Khống Minh nói xong, liền cầm đồ ra ngoài cửa, “Kết giới của biên giới không thể ngừng nhưng nàng ta cũng có thể trích được nửa ngày về đây. Cố gắng thực hiện, có thể hoàn thành một tâm nguyện cũng tốt.” Hắn thoáng dừng lại “Thời gian không chờ đợi một ai. Bỏ qua rồi có thể sẽ không còn sau đó nữa.” Dáng vẻ như nói lời cuối nhưng lại hệt như đang nghĩ chuyện của chính mình.
Trường Ý không thạo việc an ủi người khác, càng cảm thấy Khống Minh cũng không cần lời an ủi của y, nên chỉ lẳng lặng rót một tách trà đưa cho Khống Minh.
Khống Minh đưa tay từ chối, đánh giá thần sắc của Trường Ý, lại hỏi: “Dáng vẻ này của ngươi, không muốn cưới hả?”
“Ta không muốn mình làm lỡ nàng.”
“Hai người các ngươi đã lãng phí bao nhiêu năm rồi, ta thấy giờ đừng giày vò nhau nữa.” Khống Minh xoay người bước ra ngoài “Nếu đổi lại là Kỷ Vân Hòa sắp chết, ngươi có cưới nàng không? Ngươi sẽ cảm thấy đây làm làm lỡ sao?”
Trường Ý sửng sốt, hình như đã ngộ ra gì đó.
Y đứng dậy, lại muốn nói gì đó, nhưng lại đúng lúc nhìn thấy Khống Minh đẩy cửa ra, Kỷ Vân Hòa đứng bên ngoài liền bước vào.
Trường Ý ngây người, thấy Kỷ Vân Hòa nói với Khống Minh, “Ta biết tìm ngươi làm hữu dụng mà.” Kỷ Vân Hòa vỗ vai Khống Minh “Sau này chỉ cần ngươi đối xử tốt với Lạc Cẩm Tang, muội ấy có gì nghĩ không thông, ta sẽ đến khuyên.”
Khống Minh lườm nàng một cái: “Ta nói những lời này, không phải là vì ngươi.” Dứt lời, hắn bước ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Kỷ Vân Hòa phì cười nhìn thân người chắn sau cánh cửa, lại quay đầu nhìn Trường Ý trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh nến lay động, nàng cong môi cười, thần sắc đều là sự thản nhiên sau khi trải qua thương hải tang điền, bãi bể nương dâu.
“Cá đuôi to, ta từng đi đến điểm cuối của sinh mệnh, cho nên ta biết điều luyến tiếc và hối hận nhất trong giây cuối cùng ấy là gì, chàng đừng trách ta dùng thủ đoạn. Ta chỉ là thực sự không muốn lãng phí thời gian nữa.” Nàng tiếp “Ta bây giờ muốn chàng cưới ta, thứ cần không phải danh phận, mà là thân phận. Thân phận này đối với ta của hiện tại mà nói là không quan trọng, bởi vì bây giờ thứ quan trọng nhất với ta là chàng, nhưng Trường Ý……” Nàng dừng lại chút, nụ cười vẫn treo bên môi tiếp tục nói:
“Trong những tháng ngày không có chàng, thân phận này, đối với ta mà nói, là vô cùng quan trọng.”
Trong lúc không có y bên cạnh, nàng muốn tên mình mang họ của y*, cho dù một ngày nào đó nàng không còn nhớ rõ nữa, tên cùng thân phận nàng, cũng sẽ giúp nàng nhớ rõ y.
(* Trước đây là sau khi gả chồng, phụ nữ sẽ theo họ chồng.)
Đây chính là dấu vết chứng minh cho sự tồn tại của Trường Ý trong sinh mệnh của nàng.
Kỷ Vân Hòa muốn trong linh hồn của mình cũng khắc sâu dấu vết này.
“Đây không phải làm lỡ.” Nàng nói “Đây là thành toàn.”
~Wattpad: Rosenychungchung~
PS: Thi cả ngày trời, đến hơn 10h đêm mới về nhà, liền hì hục dịch truyện <3
Từ mai sẽ cố ngày up 1 chương nhé
Ôi chao, ta nói Trường Ý ngây ngây ngô ngô, cute không sao tả hết:3
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!