Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 34: Ảo Ảnh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1950


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 34: Ảo Ảnh


Sau một đêm triền miên lênh đênh trên con thuyền, đến khi trời vừa hửng sáng, một cơn gió mát từ mặt hồ thổi đến làm tung tấm rèm đỏ trong khoang thuyền, đồng thời cũng đánh thức Vân Trang tỉnh dậy.
Cô he hé mở mắt, bên cạnh liền hiện ra gương mặt nghiêng trắng trẻo tuấn tú của Quách Dĩ Kiên. Anh hiện tại vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say, hàng mi dài khép chặt, bộ dạng vô cùng yên tĩnh nhưng trên môi vẫn còn vương một nụ cười thỏa mãn và hài lòng.
Khi ngủ nhìn người đàn ông ấy không còn vẻ lạnh nhạt thờ ơ và uy quyền thường ngày mà trở nên hiền hòa dễ chịu hệt như một chàng trai hai mươi chín tuổi trầm ổn bình thường. Lồng ngực anh lên xuống đều đều theo từng nhịp thở, thần thái bình ổn tao nhã, dáng vẻ sạch sẽ thanh tú đến mức người ta chỉ muốn cúi xuống hôn một cái.
Nhìn anh như vậy, Vân Trang cũng không nhịn được, khóe miệng như bị ai kéo căng ra, đột nhiên lại cảm thấy đáy lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, bình yên và ấm áp. Đêm hôm qua anh vô cùng dịu dàng, vô cùng chiều chuộng, dẫn dụ cô lên đỉnh cao này rồi lại hướng tới đỉnh cao khác, cứ như thế trầm luân cùng nhau, không còn biết đâu là bến bờ, đâu là thiên đường, đâu là địa ngục, hoàn toàn đê mê cùng cô hòa nhập thành một thể.
Vân Trang mỉm cười, đưa tay vuốt ve hàng lông mày cương nghị của anh, cố gắng cảm nhận một chút chân thực trong thế giới ảo ảnh này, sau đó lại khẽ thở dài một tiếng.
Bàn tay cô bỗng dưng bị anh bắt lấy, Dĩ Kiên không mở mắt ra mà chỉ trầm trầm lên tiếng:
“Sao lại thở dài?”
“Không có gì”. Cô hơi ngượng kéo chăn lên cao một chút, che đi khuôn ngực trắng ngần của mình, lảng tránh chuyển sang chủ đề khác: “Anh dậy rồi à?”
“Anh không ngủ được”
“Sao vậy?”
Quách Dĩ Kiên mở mắt nhìn chằm chằm lên trần khoang thuyền, một lúc lâu sau đó mới quay sang nhìn Vân Trang: “Vì sợ ngủ rồi ảo ảnh lại biến mất”
Nhìn ánh mắt chân thành của anh như vậy, cô không kìm được liền bật cười thành tiếng, sau đó xích lại gối đầu lên ngực anh:
“Đại úy à, sao lúc nào anh cũng làm việc cẩn thận như vậy chứ? Chúng ta vẫn lênh đênh trên thuyền, em cũng ngủ một giấc mà ảo ảnh có biến mất đâu, ngủ rất ngon là đằng khác”
“Anh sợ em biến mất”. Dĩ Kiên ôm cô vào lòng, gối cằm lên đỉnh đầu Vân Trang: “Cứ như thế này là được rồi”
Hai câu nói tưởng không liên quan gì đến nhau nhưng thực ra lại rất liên quan. Như chất chứa một nỗi lòng sâu thẳm của Quách Dĩ Kiên, như ẩn hiện một sự lo lắng khôn nguôi trong trái tim anh. Sợ em biến mất nên cứ thế này là được rồi, anh muốn ảo ảnh này kéo dài thêm một chút nữa, để có thể yêu em thêm một chút nữa.
Khi chúng ta thức dậy, chúng ta phải quay về căn cứ, anh sẽ lại trở thành một đại úy bận rộn với biết bao việc, chúng ta còn phải chiến đấu với Trần Chí Sơn, chúng ta còn phải bảo vệ những binh lính đặc công giỏi giang của tổ quốc.
Bởi như vậy cho nên, trong không gian hư ảo bình yên như thế này, anh chỉ muốn ở cùng em lâu hơn một chút!!!
Vân Trang đưa tay chạm lên trái tim của anh, cảm nhận được những muộn phiền của riêng anh, khẽ nói: “Mạch Mạch, em rất vui”
Dĩ Kiên cười nhẹ: “Ừ. Anh cũng vậy”
“Một đời người được đến đây một lần, trải qua tân hôn đẹp như vậy là đã không còn gì hối tiếc nữa rồi. Mạch Mạch, anh đừng lo, dù là thế giới ảo hay là thế giới thật, chỉ cần sau khi tỉnh dậy chúng ta không quên những gì đã xảy ra ở nơi này, như vậy là đã đủ rồi”
Nghe cô nói câu này, trái tim Quách Dĩ Kiên dường như bị ai gõ mạnh một cái, đột nhiên đau nhói: “Có phải yêu quân nhân vất vả lắm không? Em cùng anh chịu đựng bao nhiêu chuyện, còn anh lại không thể cho em được điều gì”
“Đừng nói vậy”. Cô đưa tay đặt lên bờ môi mềm của anh: “Anh không biết à? Có rất nhiều người muốn được yêu một quân nhân vĩ đại như anh đấy”
“Bà xã, vậy làm vợ anh cảm giác thế nào?”
Vân Trang cười cười: “Cảm giác được chinh phục và chinh phục thành công. Cảm giác như mình trèo lên được đỉnh của một ngọn núi, dù khi leo mệt muốn chết nhưng lên được rồi lại cảm thấy vô cùng sung sướng”
“Vậy muốn trèo lên lần nữa không?”
Câu này mang nghĩa đen hay nghĩa bóng? Là lên thật hay là lên… gì vậy?
Cô lườm anh: “Đại ca, bây giờ trời sắp sáng rồi, chúng ta mau quay về thôn thôi, để người ta nhìn thấy không hay đâu đấy nhé”

Quách Dĩ Kiên bật cười thành tiếng, sau đó kéo đầu Vân Trang lại hôn lên môi cô một nụ hôn ngắn rồi nói: “Hôm nay chúng ta quay lại cây Chu Tước, trước hết tìm đường thoát khỏi đây, sau đó đánh thức bọn Văn Đường”
“Phải rồi”. Nhắc đến bọn Văn Đường, Vân Trang mới nhớ đến chuyện bọn họ bây giờ vẫn còn lạc trong ảo ảnh: “Anh đã nghĩ ra cách nào để đánh thức các anh ấy chưa? Có cách nào vào trong ảo ảnh của bọn họ không?”
Dĩ Kiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói: “Chúng ta cứ thoát khỏi đây trước đã, anh sẽ tìm cách sau”
“Được. Vậy….”. Cô vừa nói đến đây thì môi đã bị chặn bởi môi anh, sau đó đầu lưỡi mềm mại kia lại mạnh mẽ tiến vào khoang miệng cô một lần nữa, hoàn toàn nuốt hết những âm thanh trong cổ họng cô.
Quách Dĩ Kiên vuốt ve tấm lưng mảnh mai trơn nhẵn của Vân Trang, sau đó bàn tay từ từ trượt ra phía trước, nắm lấy nơi đầy đặn trước trái tim cô.
Cơ thể Vân Trang lập tức mềm nhũn, mọi lý trí lập tức tan rã, hoàn toàn thuận thế nép sát vào người anh, mặc kệ anh công thành đoạt đất.
Dẫu sao trời bây giờ cũng chưa sáng lắm, người dân chắc hẳn vẫn chưa ra sau núi lấy nước, thế giới này vẫn còn đang của bọn họ, cả khoang thuyền và hồ nước xanh biếc này vẫn thuộc về bọn họ. Bởi vậy cùng anh trầm luân thêm một lần nữa, cùng anh tận hưởng ngọt ngào trong ảo ảnh một lần nữa rồi thức dậy cũng coi như không uổng phí một đời người trong không gian hư ảo đẹp đẽ này.
***
Khi bọn họ quay lại thôn làng thì người dân ở đó cũng vừa mới thức dậy.
Trưởng làng nhìn thấy Dĩ Kiên đã mỉm cười vui vẻ:
“A Kiên, đêm qua ngủ có ngon không?”
Vân Trang liếc vẻ mặt ngập tràn ý cười của anh, đột nhiên hai má nóng bừng bên. Anh nói: “Cảm ơn bác, cháu ngủ rất ngon”
Trưởng làng nhìn hộp kim sa trân trong tay Vân Trang, rồi lại nhìn quần áo hai người bọn họ đã được thay bằng bộ đồ hôm qua, bèn lên tiếng: “Hai anh em cháu định rời khỏi đây luôn sao?”
“Vâng ạ. Người nhà của cháu đang bệnh nặng, không thể ở lâu. Bác trai, cháu và cô ấy đến để chào bác và người dân trong thôn. Có dịp, nhất định sẽ lại tới thăm mọi người”
Cẩn Mai bê một khay trà từ nhà dưới đi tới, nghe được câu này của Dĩ Kiên liền khựng lại, một ít trà nóng sóng sánh theo quán tính đổ ra bàn tay.
“A”
Nghe tiếng kêu này, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô ấy. Trưởng làng thở dài một tiếng: “Không sao chứ?”
“Ông ngoại, con không sao”
Trưởng làng quay sang nhìn Dĩ Kiên, chậm rãi nói: “A Kiên, nếu có dịp nhất định phải quay lại nơi này. Tôi và người dân ở đây đều rất quý cháu. Có duyên làm cháu rể tôi thì tốt quá”
Trong lòng Vân Trang có chút không vui vì câu nói này của trưởng làng, tuy nhiên cô cũng không phản ứng gì mà chỉ im lặng đứng sau Quách Dĩ Kiên.
Anh nhìn Cẩn Mai một lát, mỉm cười với cô ấy rồi mới trả lời Trưởng làng: “Bác à, cháu đã có vợ rồi”
“Có vợ rồi?”. Trưởng làng kêu lên: “Cháu còn trẻ như vậy mà đã lấy vợ rồi?”
“Vâng”. Anh nhìn về phía Vân Trang, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng chiếu lên gương mặt thanh tú của cô: “Cô ấy là vợ của cháu”.
Cô ấy là vợ của cháu… Đây là nửa câu anh không chịu nói cho cô trong đêm hôm qua sao? Không trực tiếp trả lời cô và Cẩn Mai ai xinh đẹp hơn, không trực tiếp từ chối hay chấp nhận việc làm cháu rể của trưởng làng, nhưng hôm nay đứng trước mặt mọi người lại khẳng định: cô ấy là vợ của cháu.
Ôi Quách Dĩ Kiên, cô yêu anh chết mất!!!
Cẩn Mai nghe xong câu nói đó, sắc mặt bỗng nhiên tái đi, sau đó gật đầu gượng gạo cười lại với Dĩ Kiên, đặt khay trà xuống bàn rồi quay người đi xuống.
Trưởng làng nhìn theo bóng cháu gái hồi lâu mới cất tiếng: “Thật xin lỗi. Tôi cứ tưởng cháu và Vân Trang là hai anh em. Nhìn hai người rất giống nhau”
“Vâng. Chúng cháu là thanh mai trúc mã từ thủa hàn vi”
“À”. Nét mặt trưởng làng đột nhiên giãn ra, ông cười cười: “Tình yêu từ thủa hàn vi cho đến khi trưởng thành lại kết thành phu thê, rất đáng trân trọng. Hai người cũng rất xứng đôi. Mong rằng cả hai sẽ sống cùng nhau đến đầu bạc răng long, con đàn cháu đống nhé”
“Cảm ơn bác”.
Vân Trang cũng cười, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ như ánh nắng rực rỡ: “Cảm ơn bác ạ”
Quách Dĩ Kiên nắm tay cô đứng sát lại gần mình, ánh nắng phản chiếu xuống gương mặt đẹp đẽ và ôn hòa của anh, tựa như một viên ngọc trắng ngần lấp lánh dưới ánh sáng: “Vợ chồng cháu phải đi đây. Bác trai, mọi người, giữ gìn sức khỏe”
Những người dân trong thôn lưu luyến nhìn hai người bọn họ, trưởng làng nắm tay Dĩ Kiên, khuôn mặt nhiều nếp nhăn hiện rõ vẻ nuối tiếc: “A Kiên, Vân Trang, có dịp nhớ quay lại nơi này. Hai người là ân nhân của thôn chúng tôi”
“Vâng. Cháu biết rồi”
Nói xong, hai người vừa định quay đi thì cha con A Phổ từ phía sau chạy tới, nói to: “Khoan đã”.
A Phổ lon ton cầm hai con thỏ màu trắng bé xíu chạy về phía Vân Trang: “Chị Vân Trang, A Phổ săn được thỏ cho chị rồi này”
A Đình vai vẫn còn băng trắng xóa, nhìn con trai rồi lại nhìn Vân Trang cười ngượng ngùng: “Ở thôn không có quà gì đáng giá, chỉ có mấy con thỏ này là tấm lòng của chúng tôi, cảm ơn hai vị”
“Cảm ơn anh”. Vân Trang vui vẻ nhận lấy, tay còn lại xoa đầu A Phổ: “Có dịp gặp lại”
A Phổ ngọng nghịu nhìn cô, viền mắt hơi đỏ lên: “Chị Vân Trang, sau này gặp lại nhé”
“Được, A Phổ, chúng ta ngoắc tay”
Sau khi từ biệt người dân trong thôn, Quách Dĩ Kiên cùng Vân Trang đi vào trong rừng rồi quay lại chỗ gốc cây Chu Tước.
Cô thả hai con thỏ mà cha con A Phổ mang tặng xuống đất, sau đó xua xua tay: “Hôm nay gặp được người tốt như tao là do số chúng mày vẫn còn may mắn đấy. Tao đang ăn chay. Đi đi”
Hai con thỏ trắng muốt vừa được tháo dây liền chạy vòng vòng quanh chân Vân Trang và Dĩ Kiên, chạy tới chạy lui mà cuối cùng vẫn quanh quẩn bên hai người không chịu đi. Vân Trang nhìn thấy bọn chúng chạy đến chóng cả mặt liền cúi xuống đẩy một cái:
“Còn không đi, muốn chết sao? Tao đại khai sát giới bây giờ”
Quách Dĩ Kiên từ khi đến gần cây Chu tước, sắc mặt đã bắt đầu khó coi, bây giờ nhìn hai con thỏ như vậy, đầu mày anh càng nhíu chặt: “Vân Trang, đừng đụng vào nó”
“Tại sao ạ?”
Anh nheo mắt quan sát hành động quái dị của hai con thỏ, trầm mặc suy nghĩ giây lát rồi nói: “Bọn chúng hình như có vấn đề gì đó. Hoặc là cây Chu Tước này có tác động lên khứu giác của chúng nên bọn chúng được thả ra mới không chạy đi mà cứ quanh quẩn ở đây như vậy”
“Đúng vậy”. Nghe anh nói xong, cô mới cảm thấy cơ thể mình bắt đầu tê tê, các dây thần kinh trên người cứng lại, giống hệt như cảm giác lúc bắt đầu lạc vào ảo ảnh: “Dĩ Kiên, anh có cảm nhận được không? Hình như cơ thể chúng ta cũng bắt đầu có phản ứng rồi”
Quách Dĩ Kiên chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn cây Chu Tước hồi lâu, cơ thể cao lớn thẳng tắp và cao ngạo cũng giống hệt như một cây đại thụ ngàn năm tuổi: “Chúng ta bắt đầu ở đây, bây giờ phải quay lại đây mới có thể tìm ra lối thoát khỏi ảo ảnh. Cảm giác này sẽ hơi khó chịu một chút, em hãy cố chịu đựng”
“Vâng”. Cô ngoan ngoãn gật đầu, dù biết muốn cởi được chuông thì phải tìm được người buộc chuông, nhưng mà khi đứng dưới cây Chu tước này một lần nữa, cảm giác của cô đã hoàn toàn khác trước. Không còn sợ hãi và đau đớn như lần đầu mà trong tim lại vương một niềm nuối tiếc vô cùng lớn lao. Lưu luyến hồ nước sát bên núi, lưu luyến kim sa trân, lưu luyến cả con thuyền gỗ của hai người, và còn lưu luyến cả lần đầu tiên ngọt ngào trên sóng nước.
Cơ thể Dĩ Kiên cũng bị mùi hương của cây Chu Tước từ từ làm cho tê liệt, anh chậm chạp ngoái đầu nhìn Vân Trang, sau đó lại chậm chạp bước từng bước nặng nề về phía cô.
“Cố chịu đựng một chút”. Anh cố gắng đi lại gần, ngồi xuống ôm Vân Trang vào trong lòng, hai con thỏ kia vẫn quẩn quanh ở dưới chân: “Mùi hương càng nồng, đường về càng rộng mở”
“Dĩ Kiên, anh nói xem. Tại sao cây Chu Tước lại giúp chúng ta tìm kim sa trân”
“Đó là thử thách của nó đối với từng người. Mới nhìn thì tưởng như đơn giản nhưng sự thật thì không phải thế”
Cô nghi hoặc hỏi: “Có phải ban đầu sẽ là đi đúng phương hướng, thoát khỏi nó, sau đó phải có một tấm lòng trượng nghĩa, đánh hổ cứu giúp người dân thường, như vậy mới xứng đáng có được kim sa trân không?”
Quách Dĩ Kiên khó khăn gật đầu: “Đa phần những người khi tự ý thức được bản thân đã lạc vào ảo ảnh, họ sẽ khoanh tay đứng nhìn hổ ăn thịt mấy người dân thường. Hoặc là dù có không biết đã lạc vào ảo ảnh, cũng không mấy ai thích ra tay giúp đỡ người theo kiểu như vậy. Đánh hổ vương chưa bao giờ là chuyện dễ dàng”
Đúng vậy. Để có được kim sa trân, phải có một đầu óc phán đoán thông minh và nhạy bén, có thể tìm ra được con đường thoát khỏi sự khống chế của Chu Tước, tìm được ra đường đến làng… Những điều này với năng lực bẩm sinh của Dĩ Kiên thì vô cùng đơn giản. Nhưng mà, không phải ai cũng có thể nghĩa khí và đường hoàng như anh, không phải ai cũng giỏi giang xuất chúng như anh, chỉ vì những người không quen biết mà chấp nhận liều mạng đánh hổ.
“Nói như vậy, anh Đường và mọi người cũng có ảo ảnh giống chúng ta”
“Đó chỉ là phán đoán của anh”. Cơ hàm của Dĩ Kiên đã gần như cứng lại: “Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ thêm một chút, nếu anh tính không nhầm, giờ này bọn Văn Đường cũng đang quay lại gốc cây Chu Tước này”
“Thật sao?”. Vân Trang phấn khích kêu lên, dù mồm miệng cũng gần như tê liệt: “Phải mau mau tìm cách thoát khỏi…”
Chữ “đây” còn chưa nói xong thì ngón tay cô đột nhiên nhói một cái. Vân Trang trừng mắt khó nhọc cúi đầu xuống nhìn, liền thấy một con thỏ đang ngoạm lấy ngón tay cô.
“Đi… ra”.
Con thỏ không chịu nhả ra, con còn lại vẫn tiếp tục chạy vòng vòng.
Máu từ vết cắn trên ngón tay đã bắt đầu thấm qua miệng thỏ rồi chảy xuống đất, Quách Dĩ Kiên lúc này dù rất muốn tăng tốc độ đưa tay gạt con thỏ kia ra khỏi tay Vân Trang nhưng cánh tay anh đã gần như tê liệt, có thể nhúc nhích được đã khó khăn lắm rồi. Đúng lúc đó, đột nhiên bên tai cô vang lên tiếng của Văn Đường, Trần Nguyên và cả Mạc Phong.
Dù không nhìn thấy người nhưng có thể nghe được âm thanh của bọn họ:
“Lạc trong cái ảo ảnh chết tiệt này hơn một ngày rồi mà vẫn không tìm thấy đại ca. Mày nói xem, có phải cây Chu tước tách đại ca sang ảo ảnh khác không?”
Trần Nguyên thở dài ngao ngán: “Sao lại tách chúng ta với đại ca ra nhỉ, cả Vân Trang nữa”
Mạc Phong cất giọng lạnh lùng: “Thử thách của cây Chu tước”
Vân Trang nghe thấy giọng họ thì mừng như muốn điên, từ lúc bị thỏ cắn, cơ hàm của cô đã có thể cử động được đôi chút nên đành cố hết sức gào lên: “Anh Đường, anh Nguyên, Phong, bọn em ở đây”.
Cô ngoái đầu nhìn Dĩ Kiên, bổ sung thêm: “Mạch Mạch, bị thỏ cắn, chảy máu thế này, có thể liên kết được với không gian bên cạnh”
Cô vừa nói xong thì con thỏ còn lại cũng cắn vào cổ chân của anh, răng nó ngập trong da thịt của anh, sau đó trào máu qua khoang miệng chảy xuống đất.
Quách Dĩ Kiên từ khi bị cắn mới có thể nhúc nhích, anh lập tức tóm lấy con thỏ, sau đó lên tiếng: “Vân Trang, lấy dao ra đây”
“Dao ạ?”. Lúc này cử động của cô đã dễ dàng hơn, Vân Trang móc ra con dao bằng đá hoa cương hình trăng khuyết mà mấy người dân trong làng đã đưa cho cô lúc trước, đặt vào tay anh: “Anh định làm gì?”
Dĩ Kiên không trả lời mà chỉ lặng lẽ nắm chặt bàn tay lại, máu từ lòng bàn tay lập tức theo đá hoa cương tuôn ra xối xả. Vân Trang nhìn thấy hành động của anh như vậy, khi còn đang á khẩu chưa nói được câu gì thì Quách Dĩ Kiên đã nâng con thỏ lên, sau đó dùng chính máu trên bàn tay mình để cho nó uống.
Thỏ uống máu tươi? Lẽ nào cách để thoát được khỏi không gian hư ảo này chính là dùng chính máu tươi của mình để nuôi các loài có khướu giác?
“Dĩ Kiên, anh làm gì vậy?”
“Ngay từ đầu, anh đã ngửi thấy người bọn chúng có mùi của cây Chu Tước”. Quách Dĩ Kiên cho con thỏ kia uống no máu xong, lại tóm con thỏ đang cắn tay Vân Trang lên, cho nó uống máu của mình: “Nếu anh không nhầm, hang thỏ này ở dưới gốc cây Chu Tước. Bọn chúng đã hấp thụ mùi hương này cả ngàn năm, biết cách liên kết thế giới ảo ảnh do Chu Tước tạo ra. Có lẽ cách để mở liên kết chính là cho bọn nó uống máu”
Vân Trang nhìn máu trên tay anh chảy càng lúc càng nhiều, bộ lông thỏ màu trắng đã bị anh nhuộm thành một màu đỏ ướt đẫm, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng đau lòng: “Anh mất nhiều máu rồi, để em”
Cô vừa đưa tay định giật con dao lại thì Dĩ Kiên đã thu tay về sau một quãng, sắc mặt của anh vì mất máu mà trở nên hơi tái, còn ánh mắt màu đỏ của hai con thỏ kia sau khi uống no máu đã chuyển thành một màu tím kỳ dị: “Đợi anh một chút, sắp xong rồi”
Đúng lúc này, ở không gian bên kia lại tiếp tục vang lên tiếng của Văn Đường: “Ơ, sao lại có con thỏ đầy máu nằm phè phỡn ở đây thế này? Đúng là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh, đang đói thì gặp thỏ”
Mạc Phong lên tiếng ngăn lại: “Tự nhiên có thỏ ở đây như vậy không hợp lý chút nào. Tránh xa nó ra”
Vân Trang nghe thấy bọn họ nói vậy liền hiểu ra không gian bên kia có thể nhìn thấy con thỏ đã uống máu của Dĩ Kiên, thỏ này có thể xuyên hai không gian nên cả hai bên đều nhìn thấy, cô hét lên: “Anh Đường, Phong, cho con thỏ đó uống máu đi”
Bên kia dường như không nghe được âm thanh của cô, không hề có tiếng trả lời.
Quách Dĩ Kiên lúc này đã cho con thỏ còn lại uống đủ máu liền ném nó sang một bên: “Em gọi lại một lần nữa đi”
“Vâng”. Cô gật đầu, hít sâu một hơi rồi gào lên: “Anh Đường, Mạc Phong, anh Nguyên”
Lần này, Mạc Phong lên tiếng: “Có nghe thấy gì không?”
Trần Nguyên đáp: “Nghe gì? Nghe mỗi tiếng bụng réo òng ọc thôi”
“Giọng của Vân Trang”
Cô nghe thấy vậy, trái tim trong lòng bỗng dưng nhảy nhót loạn cả lên. Bọn họ có thể nghe thấy cô, có thể nghe như vậy, có nghĩa là sắp thoát được khỏi không gian hư ảo rồi.
Vân Trang lại càng hét to: “Anh Nguyên, Mạc Phong, em ở đây”
Văn Đường hớt hải đáp: “Vân Trang, là em à? Em đang ở đâu?”
“Em đang ở gốc cây Chu tước, mọi người mau đem con thỏ đó đến gốc cây Chu tước, cho nó uống máu”
“Cái gì?”
“Các anh mau đến gốc cây Chu Tước”
“Được, đợi một chút. Vân Trang, đợi một chút”
Mạc Phong nói to: “Đại ca đâu? Có anh ấy ở bên đó không?”
“Dĩ Kiên đang ở đây, các anh nhanh lên”
Khi ba người còn lại chạy được đến cây Chu Tước, phía bên Vân Trang và Dĩ Kiên có thể nhìn thấy hình bóng mờ mờ sau màn sương của bọn họ.
Lúc này, Dĩ Kiên mới lên tiếng: “Cho hai con thỏ này tiếp tục uống máu, nhanh lên”
Con thỏ ở không gian bên cạnh mặc dù đã no máu nhưng chỉ vài giây sau lại tiếp tục đói. Văn Đường, Trần Nguyên và Mạc Phong thay phiên nhau cho bọn chúng uống máu, cứ như thế cho đến một lúc sau, dưới gốc cây Chu tước liền hiện ra một con thỏ, rồi hai con, ba con.
Hóa ra, đúng như lời Dĩ Kiên nói, bọn thỏ này có mùi Chu Tước là bởi vì hang của chúng ở ngay dưới gốc cây, đã được hấp thụ mùi hương hàng ngàn năm, và tự bọn chúng có cách miễn dịch với ảo ảnh của cây Chu Tước.
Gần ba mươi con thỏ thò đầu lên khỏi hang, sau đó hai con đã được uống máu loạng choạng đứng lên, giương cặp mắt màu tím kỳ dị nhìn về phía đó, kêu lên mấy tiếng “chít… chít”
Ba mươi con thỏ nghe xong lập tức quay người đào hang, chân thỏ cào đất bắn ra tứ phía, chỉ chốc lát sau một miệng hang lớn hiện ra dưới gốc cây Chu tước.
Quách Dĩ Kiên cau mày nhìn miệng hang rồi nói: “Đường thoát khỏi ảo ảnh”
Vân Trang và những người còn lại cũng nhìn theo hướng mắt anh, kinh ngạc nói: “Đường thoát khỏi đây ngay dưới gốc cây Chu tước”
Anh gật đầu: “Chỉ có thỏ này mới mở được đường ra. Chúng ta mau đi thôi”
“Được”
Năm người lần lượt bò vào hang thỏ, đi trong một đường hầm bằng đất nồng nặc mùi phân thỏ, vài phút sau liền nhìn thấy phía trước có le lói ánh sáng.
Văn Đường đi trước thấy ánh sáng liền kêu to: “Đại ca, cánh rừng đây rồi”
“Mau ra bên ngoài”
Lúc bọn họ vừa ra bên ngoài, hang thỏ cũng từ từ đùn đất lên rồi đóng kín lại, mặt đất dưới gốc cây Chu tước lập tức trở về trạng thái bằng phẳng, không hề có dấu vết gì của một miệng hang mà bọn họ từng đi qua, lớp rêu mốc dưới gốc cây cũng trở về vẻ yên lặng như cũ.
Bầu trời bên ngoài không gian hư ảo đã hoàn toàn hửng sáng, mặt trời nhô lên từ đường chân núi, chiếu sáng khắp khu rừng nguyên sinh âm u dưới trong vùng núi Thần Long.
Văn Đường, Trần Nguyên khi nhìn rõ Dĩ Kiên và Vân Trang không nén nổi vui mừng, reo lên: “Đại ca, Vân Trang, bọn tôi còn tưởng không bao giờ được gặp lại hai người nữa”
“Anh Đường, anh Nguyên, Mạc Phong, mọi người đã đi đâu?”
Văn Đường phấn khích đến nỗi định lao đến ôm Vân Trang thì giữa đường bị cánh tay của Dĩ Kiên chặn lại. Anh ta gãi đầu cười hì hì: “Nửa đêm tỉnh dậy không thấy hai người đâu nên bọn anh đi tìm. Cuối cùng lạc vào cái thế giới ảo ảnh chết tiệt của cây Chu tước”
Văn Đường vừa nói đến đây thì Trần Nguyên bổ sung thêm: “Phải rồi, bọn anh còn tìm được kim sa trân”.
“Kim sa trân?”. Cả Vân Trang kêu lên.
“Đúng, Phong đang cầm nó”
Mạc Phong đang đứng cách đó một quãng, anh ta không tỏ ra bát nháo giống như Văn Đường và Trần Nguyên mà chỉ lặng lẽ đứng tựa vào gốc cây nhìn bọn họ. Thấy Dĩ Kiên và Vân Trang nhìn mình, anh ta mới lên tiếng:
“Đại ca, anh không sao chứ?”
“Không sao?”. Quách Dĩ Kiên bình thản gật đầu: “Các cậu thế nào?”
Mạc Phong lấy trong túi quần ra một hộp gỗ, trong đó cũng có một cây kim sa trân giống hệt kim sa trân trong hộp gỗ của Vân Trang: “Bọn em đến một thôn làng, giúp người dân đánh hổ, sau đó trưởng làng cho một bụi kim sa trân”
Vân Trang tròn mắt: “Có phải có bốn người đàn ông đi bẫy hổ, còn có A Phổ, có hồ nước sau núi, có trưởng làng và Cẩn Mai”
Trần Nguyên gật đầu: “Đúng, có thôn làng, có hồ nước, có kim sa trân trên núi, nhưng không có ai tên là Cẩn Mai cả”
Văn Đường cũng hùa theo: “Cái thằng nhóc A Phổ còn tranh đùi thỏ với tôi”
“Không có ai tên là Cẩn Mai?”. Vân Trang vừa nói vừa liếc Quách Dĩ Kiên. Cảm nhận được ánh mắt sắc như dao này của cô, anh đành giả vờ đưa tay lên che miệng, khẽ ho mấy cái.
“Đúng thế”
“Vậy trong làng có cô gái nào thích các anh không?”
“Ôi, cái làng đấy toàn phụ nữ đã có chồng. Trẻ con chưa kịp lớn đã bị hổ ăn thịt mất rồi còn đâu. Lấy đâu ra phụ nữ chưa chồng thích bọn anh”. Văn Đường cười nham nhở: “Nếu có phụ nữ đẹp chắc anh ở trong đó luôn, tận hưởng cảnh đẹp và mỹ nhân đến cuối đời, khỏi cần mất công thoát ra nữa”
Nói như vậy nghĩa là không gian hư ảo do Chu tước tạo ra tuy giống nhau nhưng con người trong đó thì lại không giống.
Cô lườm Quách Dĩ Kiên, anh đúng là có sức hút thật đấy. Mê hoặc được cả cây Chu tước, nó tự biến thành Cẩn Mai quyến rũ anh chứ gì?
Sống lưng Dĩ Kiên càng lúc càng lạnh, cứ để bọn họ ở đây nói dông nói dài, đến khi trở về “bà vợ sư tử” nào đấy sẽ ăn thịt anh mất.
Quách Dĩ Kiên liếc nhìn mấy túp lều cùng đống lửa đã nguội tanh nguội ngắt, hắng giọng một cái rồi lên tiếng:
“Không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta mau quay về thôi”.

Yêu thích: 5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN