Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 35: Anh hùng mới xứng đáng có được mỹ nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1853


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 35: Anh hùng mới xứng đáng có được mỹ nhân


“Mọi người băng lại tay đi trước đã”. Vân Trang nhìn bàn tay người nào người nấy đều vẫn đang rỉ máu ròng ròng mà chẳng một ai trong mấy người họ quan tâm, đành vội vã lên tiếng.
“Ờ nhỉ”. Văn Đường cũng giơ bàn tay đầy máu của mình lên rồi lại nhìn tay Quách Dĩ Kiên: “Đại ca, một mình anh cho thỏ uống máu chắc mất máu nhiều hơn ba người bọn em đấy. Anh mau băng trước đi”
Trong lúc mấy người đàn ông nói chuyện, Vân Trang đã nhanh chân chạy lại lều của bọn họ, lôi từ ba lô ra hộp thuốc Trần Yến Phương đưa, lúc Văn Đường vừa nói dứt câu thì cô cũng vừa quay lại chỗ Dĩ Kiên đang đứng:
“Để em băng cho anh trước”
Anh nhẹ nhàng mỉm cười: “Ừ”
Trần Nguyên thấy cảnh hai người tình tình tứ tứ liền huých huých vai Văn Đường, ra vẻ bất mãn: “Đúng là có mối quan hệ có khác, cái gì cũng được hưởng thụ đầu tiên”
“Haizzz. Khi nào thì tao với mày mới có người yêu đây nhỉ?Nhìn người ta tình tình tứ tứ thế này mãi, tổn thọ chết sớm mất thôi”
Mạc Phong nãy giờ chỉ đứng một góc cũng lặng lẽ quan sát Vân Trang băng tay cho Quách Dĩ Kiên, nhìn gương mặt hoạt bát xinh đẹp của cô ngập tràn hạnh phúc, rồi lại nhìn ánh mắt dịu dàng và yêu thương của đại ca mình dành cho Vân Trang, đột nhiên anh ta lại thấy lòng mình có hơi khó chịu, cảm giác này chính là bức bối mà không biết diễn tả thế nào, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng không thể hiểu nổi tại sao lại xuất hiện cảm xúc kỳ lạ như vậy.
Mạc Phong vô thức dùng sức nắm chặt bàn tay áp chế cảm xúc khó chịu trong lòng, tuy nhiên hành động này cũng khiến vết thương trên tay vừa khô máu đã lập tức toác miệng, máu tươi lại tiếp tục chảy xuống ròng ròng.
Văn Đường đang lảm nhảm buôn chuyện với Trần Nguyên ở gần đó vô tình nhìn thấy dòng máu đỏ thẫm chói mắt đang nhỏ tong tong từ tay Mạc Phong xuống đất liền kêu toáng lên:
“Phong, máu trên tay cậu lại tiếp tục chảy kìa”
Nghe Văn Đường nói vậy, Vân Trang cũng ngẩng đầu nhìn Mạc Phong. Sắc mặt anh ta vẫn lạnh lùng như cục đá, cũng chẳng hề tỏ vẻ đau đớn gì, dường như không hề ý thức được bản thân vẫn đang còn bị thương. Cô nói: “Phong, thả lỏng bàn tay ra, băng lại vết thương đi đã”
Mạc Phong hơi liếc Vân Trang, không trả lời mà chỉ lẳng lặng đi đến gần cô, nhặt hộp dụng cụ y tế để dưới đất lên rồi ném cho Văn Đường: “Băng lại cho tôi”

“Ờ”. Văn Đường mặt mày ngao ngán nhìn Trần Nguyên: “Tý nữa đến lượt mày băng cho tao nhé. Ba người đàn ông chúng ta tự chăm sóc cho nhau”
“Ôi, số phận chúng ta đúng là hẩm hiu, ước gì…”
Trần Nguyên còn chưa kịp nói hết câu, Quách Dĩ Kiên đã lạnh nhạt cất tiếng: “Các cậu vẫn còn sức ở đó nói dông nói dài thì chống đẩy hai nghìn cái đi”
Cả hai người đàn ông kia đến nghĩ cũng không cần nghĩ đã lập tức xua tay, rối rít nói: “Ấy, đại ca, em mới cho thỏ uống máu, mất máu hết sức rồi, em im miệng ngay đây, im miệng ngay đây”
Vân Trang phì cười, mấy ngày ở trong không gian hư ảo không được nghe mấy người này bát nháo, công nhận lỗ tai dễ chịu hẳn. Bây giờ vừa ra bên ngoài đã thấy bọn Văn Đường, Trần Nguyên ầm ỹ vui vẻ như vậy, tự nhiên trong lòng cô lại có cảm giác vô cùng chân thực, đây mới chính là thế giới của bọn họ, thế giới có những người thân và bạn bè, thế giới không có thuyền gỗ và mặt hồ yên ả, nhưng suy cho cùng trước sau vẫn đều có một Quách Dĩ Kiên của cô.
Vân Trang ngoảnh đầu nhìn gương mặt bình thản của anh, sự nuối tiếc trong lòng bất giác nguôi đi không ít. Nơi nào cũng được, thế giới thực cũng được, ảo cũng xong, chỉ cần nơi đó đều có anh là đủ.
***
Sau khi băng bó xong xuôi, cả năm người bắt đầu tìm cách quay xuống chân núi.
Các ký hiệu đánh dấu của bọn họ mới chỉ qua một đêm đã hoàn toàn biến mất, không rõ là biến mất bởi vì lý do gì, chỉ biết rằng la bàn và định vị vẫn không hoạt động được do ảnh hưởng của cây Chu Tước, bây giờ đến những điểm đánh dấu của họ cũng đều mất tích không một dấu vết như vây, đường xuống núi trong cánh rừng nguyên sinh chắc chắn không dễ dàng gì.
Quách Dĩ Kiên vẫn cầm dao đi phía trước mở đường, anh cứ đi một quãng lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời để xác định phương hướng, rồi cứ như thế lần mò di chuyển từng bước trong rừng.
“Mọi người di chuyển nhanh lên, phải xuống được chân núi trước khi trời tối”

Trải qua một đêm dài trong không gian hư ảo dưới cây Chu Tước đã khiến bọn họ tốn rất nhiều sức lực mới thoát ra được, bây giờ không một ai biết sẽ còn những hiểm nguy gì đang chờ đợi sau khi cánh rừng này bị màn đêm bao phủ. Bởi vậy cho nên, cách duy nhất để giảm thiểu tối đa nguy hiểm chỉ có thể là xuống được chân núi khi trời vẫn còn sáng. Quách Dĩ Kiên không cho mọi người thời gian nghỉ ngơi mà bắt phải di chuyển liên tục như vậy, âu cũng có cái lý của riêng mình.
Mấy người còn lại “Vâng” to một tiếng rồi tiếp tục tăng tốc độ, khi Dĩ Kiên mệt thì Mạc Phong lên dẫn đường thay anh, bọn họ đói cũng không được dừng chân nghỉ mà phải vừa đi bộ vừa ăn để tiết kiệm thời gian, khi ra được khỏi vùng ảnh hưởng của Chu Tước thì trời cũng vừa chuyển về chiều tối.
Văn Đường kêu lên: “Đại ca, la bàn hoạt động rồi”
Quách Dĩ Kiên không tỏ ra bất ngờ vì la bàn đã hoạt động trở lại, vẻ mặt anh bình thản như những chuyện này vốn đã nằm trong dự liệu của mình cả rồi, lát sau chậm rãi mở miệng: “Khoảng 6 kilomet nữa mới đến được chân núi, tiếp tục di chuyển”
Trần Nguyên cầm ipad cũng lên tiếng xác nhận: “Đúng vậy, đại ca, GPRS cũng hoạt động rồi, vị trí của chúng ta vẫn còn cách chân núi khoảng 6 kilomet nữa”
Mạc Phong là người đi cuối cùng trong đoàn, anh ta ngẩng đầu nhìn ráng chiều cuối ngày đã trở thành màu đỏ rực, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tán lá dày để lọt dưới lớp lá cây mục dưới chân bọn họ, lên tiếng: “Vân Trang, có cảm nhận được gì không?”
Sắc mặt Vân Trang hiện tại đã hơi tái, nghe anh ta nói vậy liền ngoảnh đầu lại nhìn: “Kim sa trân đang nóng lên”
Trong balo của Vân Trang và Mạc Phong đều có kim sa trân, mà hình như từ khi mang ra khỏi thế giới ảo, trời càng tối thì kim sa trân càng nóng lên, dù cách một hộp gỗ lẫn lớp vải của balo nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận thấy được.
Dĩ Kiên trầm mặc: “Khu rừng này vốn linh thiêng, về mặt nào đó, rừng Thần Long không muốn kim sa trân bị mang đi khỏi nơi này”
Vân Trang rảo bước nối gót chân anh, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Khi trời tối, kim sa trân phát sáng, lúc đó nó mạnh nhất?”
Văn Đường bổ sung thêm: “Bởi vậy nên anh mới muốn chúng ta ra khỏi rừng trước khi trời tối”
Dưới sự quan sát sắc bén và óc phán đoán phi thường của anh, dường như đã sớm hiểu được khi mang theo kim sa trân ở trong cánh rừng này, mức độ nguy hiểm của tất cả mọi người trong đoàn đã tăng lên gấp nhiều lần so với lúc tay không đi đến gần cây Chu Tước.
Dĩ Kiên không trực tiếp trả lời, tránh làm hoang mang tinh thần toàn đội mà chỉ nói: “Đi nhanh lên, xuống dưới chân núi nghỉ ngơi sau”
“Vâng, đại ca”
Tuy nhiên, dù bon họ có di chuyển nhanh đến mấy thì cũng không thể đọ lại được với thời gian, đi bộ 6 kilomet trong rừng tất nhiên không thể hoàn thành xong trước khi trời tối. Chưa đầy ba mươi phút tiếp theo, ánh sáng cuối cùng trong ngày vụt tắt, nhiệt độ lập tức giảm xuống, không gian âm u quỷ dị trong rừng lại càng khiến người ta lạnh sống lưng, sắc mặt ai nấy không hẹn mà cùng đồng thời trở nên vô cùng khó coi.
Quách Dĩ Kiên giơ tay cầm balo của Vân Trang lên, khoác vào vai mình: “Để anh đeo”
“Dĩ Kiên, nóng đấy”
“Không sao, mau đi thôi”
Văn Đường bật một ngọn đèn led rồi thay Dĩ Kiên dẫn đầu đoàn, tiếp tục di chuyển xuống dưới chân núi. Bọn họ đi thêm một quãng thì xa xa bắt đầu vọng đến những tiếng sói tru dài, âm thanh vang vọng khắp núi rừng, trong màn đêm lạnh lẽo như vậy, những tiếng tru đơn độc lại càng làm cho không gian thêm muôn phần quỷ dị. Đồng thời, cũng khiến tâm trạng vốn đang lo âu của mọi người đột nhiên như bị kéo căng ra, căng thẳng đến mức toát mồ hôi hột.
Mạc Phong ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm về phía sau lưng: “Đại ca, tiếng sói gọi bầy đàn”
Nhờ chút ánh sáng le lói trong bóng đêm, Vân Trang cơ hồ có thể nhìn thấy được vành tai của Dĩ Kiên khẽ nhúc nhích mấy cái. Anh cau mày, ngữ điệu vẫn lạnh lùng và thản nhiên như cũ:
“Âm thanh của chúng cách chúng ta khoảng 3 kilomet, nếu ra đến bìa rừng trước khi chúng đuổi đến, cơ hội tránh được cuộc tấn công của bọn chúng là rất lớn”.
Văn Đường ghé tai Trần Nguyên thì thầm: “Ba kilomet? Chỉ nghe âm thanh mà đại ca cũng tính ra được vị trí của bọn chúng à?”
“Tao thấy anh ấy đọc vị trí trên bản đồ nhiều, nhưng đi rừng mà đọc được cả âm thanh phát ra cách xa bao nhiêu thì đây là lần đầu tiên đấy. Đại ca đúng là dã man thật”
“Anh hùng mới xứng đáng có được mỹ nhân”. Văn Đường tặc lưỡi, ánh mắt vô thức lướt qua người Vân Trang.
Từ khi bắt đầu xuống núi, Quách Dĩ Kiên rất ít nói nhưng những thứ đã và sắp xảy ra đều hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh, thậm chí cả việc bọn họ sẽ gặp sói, có lẽ anh cũng đã đoán ra từ trước. Rút cục là não anh làm từ cái gì mà óc phán đoán lại có thể nhạy bén và phi thường đến vậy? Ngữ điệu lúc nào cũng bình tĩnh và lạnh nhạt tưởng như trời sụp xuống cũng chẳng liên quan đến anh, khiến cho những người đang ở đó dù lo lắng nhưng lại vì lời nói của anh mà đột nhiên cảm thấy trấn tĩnh.
Vân Trang nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, bất giác lại cảm thấy sùng bái ngập ngụa trong lòng, sau đó không hiểu vì cái gì mà cô lại đột ngột xuất hiện một suy nghĩ: Giá như mình có thể cùng anh sinh một đứa con thì thật tốt, con của họ sẽ thừa hưởng sự thông minh trí tuệ của anh, cũng thừa hưởng tính cách trầm ổn điềm đạm của anh… con của bọn họ sẽ đẹp trai như anh, giỏi giang như anh.
Nghĩ đến đây, trái tim Vân Trang bất giác đập nhanh một nhịp, sau đó không tự chủ được mà khẽ cười một cái.
Đúng lúc này, bỗng nhiên xung quanh bọn họ truyền đến những tiếng sột soạt. Quách Dĩ Kiên phản ứng nhanh nhẹn, lập tức kéo cô ra sau lưng rồi gầm lên:
“Cẩn thận”
Cả bốn người đàn ông nhanh như chớp đồng loạt rút súng, chỉ vài giây sau mấy bóng hình to lớn cùng mấy chục cặp mắt sáng quắc từ sau những gốc cây hiện ra, khi nhìn rõ những hình hài đen xì đó, bọn họ mới phát hiện ra chúng là những con tinh tinh ngoại cỡ mà hôm qua đã cùng họ giao đấu.
Mạc Phong giữ nguyên khẩu súng, đè thấp giọng: “Đại ca. Lũ tinh tinh hôm qua”
Quách Dĩ Kiên hít sâu một hơi, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía trước, không rõ đang suy tính cái gì trong đầu. Anh nói: “Không có lệnh của tôi, không ai được nổ súng”
“Rõ”
Tinh vương chầm chậm bước lên phía trước, lần này nó không vỗ ngực khẳng định lãnh thổ mà chỉ phóng tầm mắt đến Dĩ Kiên, nhìn chằm chằm anh một lúc.
Vân Trang nhìn thấy hành động này của tinh vương bèn ghé tai anh, nói nhỏ: “Hình như bọn chúng không có ý định tấn công”
Quách Dĩ Kiên im lặng vài giây rồi từ từ hạ súng xuống, bình thản trả lời cô: “Chúng muốn dẫn chúng ta ra khỏi rừng”
“Dẫn chúng ta ra khỏi rừng?”. Anh đọc được ngôn ngữ trong mắt tinh vương à?
Văn Đường cùng Trần Nguyên dù đã cố đè thấp giọng nhưng vẫn kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Không phải chứ, đại ca. Hôm qua bọn nó còn đòi giao đấu một mất một còn, bây giờ tự nhiên lại tốt bụng đột xuất như vây, có khi nào muốn bẫy chúng ta không?”
“Không”. Giọng nói của Dĩ Kiên trầm thấp, bình tĩnh và tràn đầy kiên định.
Khi anh vừa nói xong, ba con tinh tinh hôm qua đã giao đấu với bọn họ cũng bước lên phía trước, sau đó học hành động của Quách Dĩ Kiên hôm qua, cúi đầu một cái.
Cái này… chính là trả ơn vì hôm qua Quách Dĩ Kiên đã không giết chúng. Tinh tinh này dù là động vật hoang dã nhưng trí thông minh có lẽ cũng không kém con người là bao. Hiểu được tiếng người, hiểu được lúc Mạc Phong hỏi Dĩ Kiên có giết không, anh đã dứt khoát trả lời “Không”, sau đó còn cúi đầu trước Tinh vương, tỏ ý bọn họ chỉ là người qua đường, không có ý định gây chiến hay tranh giành lãnh thổ.
Bây giờ bọn tinh tinh cũng vậy, cũng cúi đầu tỏ ý không giao chiến, cũng không hãm hại bọn họ, cúi đầu vì một người tên là Quách Dĩ Kiên.
Thực ra, trong muôn loài động vật tồn tại trên trái đất, con người mới là hiểm ác nhất, cần đề phòng nhất cũng là con người. Tinh tinh trong khu rừng này, ít nhất là ngay bây giờ có lẽ là không cần đề phòng. Bởi vì nếu chúng muốn tấn công bất ngờ đã âm thầm ra tay rồi, đâu cần xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy.
Anh ôn hòa mỉm cười, sau đó gật đầu với lũ tinh tinh rồi nói: “Chúng ta mau đi thôi”
Lũ tinh tinh nghe xong, tinh vương liền ra lệnh cho một nửa đi phía trước dẫn đường, một nửa đi phía sau bảo vệ năm người khỏi bọn sói.
Tinh tinh dẫn bọn họ đi một con đường tắt, cứ như thế băng băng đi xuyên trong rừng mà không hề gặp bất kỳ chướng ngại gì. Trần Nguyên vừa đi vừa len lén nhìn ipad, sau đó lại khẽ nói:
“Đại ca, bọn chúng đúng là đang dẫn chúng ta xuống núi”
Quách Dĩ Kiên chỉ bình thản trả lời: “So với những loài động vật có trí tuệ, con người mới là loài đáng sợ nhất. Những động vật sống đơn thuần và tình cảm như tinh tinh, ân oán là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”
Vân Trang phối hợp với anh, bổ sung thêm: “Có ân báo ân, có oán báo oán”
Văn Đường cũng khẽ nói: “Đó cũng chính là lý do anh ấy không dùng súng, cũng không giết bọn chúng ngay từ đầu. Haizzz, đại ca à, em đi theo anh bao nhiêu năm, sao chả học được từ anh cái gì nên hồn hết”
“Anh là chuyên gia IT mà”. Vân Trang cười cười động viên: “Về khoản IT thì Dĩ Kiên không giỏi bằng anh đâu, đừng tự ti thế chứ”
Văn Đường chưa kịp trả lời thì Trần Nguyên đã lạnh lùng nói: “Đại ca có chứng chỉ MCITP cao cấp, cả Châu Á thi chứng chỉ online này chỉ có 100 người đỗ thôi. Còn Đường hóa học chỉ có bằng A+, vẫn kém đại ca hai mươi bậc trong lĩnh vực công nghệ thông tin”
Vân Trang nghe xong, trái tim lại thêm một lần chấn động, giỏi thế này thì xin ít gen của anh để làm giống cũng được nhỉ? Nếu có thể được, cô nhất định sẽ sinh đủ một đội bóng để thừa hưởng kho gen quý giá của anh, không thể để phung phí tinh lực của một nhân tài quốc gia như thế được.
Ôi, trên thuyền, trên thuyền anh đã vứt bỏ bao nhiêu nguồn gen vĩ đại, anh có biết không?
Vân Trang đang một lòng đầy đau khổ thì mấy con tinh tinh phía trước đột nhiên không di chuyển nữa mà dừng lại, quay đầu về phía bọn họ rồi kêu lên mấy tiếng “khẹc… khẹc”
Quách Dĩ Kiên gật gật đầu với bọn chúng, sau đó lấy chiếc mũ lưỡi trai của mình đưa cho một con tinh tinh. Anh nói: “Quà của con người”
Mấy con tinh tinh xúm lại, vẻ mặt vừa ngạc nhiên, vừa thích thú, sau đó lại kêu lên mấy tiếng “Khẹc… khẹc” tỏ ý cảm ơn.
Dĩ Kiên cũng cười, anh vẫy vẫy tay chào bọn chúng rồi quay lại nói với mọi người:
“Đến bìa rừng rồi, mau đi thôi”
Lúc này Vân Trang mới để ý bọn họ đã đến sát bìa rừng, phía xa xa còn có thể trông thấy ánh điện của một số nhà dân ở gần đó.
Cô cùng Văn Đường và Trần Nguyên cười cười, nói với lũ tinh tinh: “Tạm biệt”. Riêng Mạc Phong không nói gì mà chỉ gật nhẹ một cái, tỏ ý chào rồi tiếp tục bước đi.
Vân Trang cứ đi một quãng lại ngoái đầu nhìn lũ tinh tinh đứng khuất sau mấy lùm cây lớn trong rừng. Nếu không có bọn chúng dẫn đường, có lẽ bây giờ năm người bọn họ vẫn đang quanh quẩn tìm đường xuống núi, nói không chừng còn đang giao đấu với sói, sống chết còn chưa biết ra sao.
Bầy tinh tinh nhìn theo năm người bọn họ tận cho đến khi xuống dưới chân núi. Trong màn đêm tĩnh mịch, giữa cánh rừng nguyên sinh bao la, mười mấy cặp mắt sáng quắc im lặng dõi theo từng bước chân của bọn họ cho, không biết nói lời chào hỏi, cũng không biết cách phát ra tiếng cảm ơn, càng không nói được hai chữ “tạm biệt”, nhưng có lẽ đúng như lời Dĩ Kiên nói: “Những động vật sống đơn thuần và tình cảm như tinh tinh, ân oán là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”. Tinh tinh với bọn họ, từ xa lạ và kẻ thù mà có thể trở nên như vậy, cũng là nhờ một người hiểu biết và cư xử có trước có sau như Quách Dĩ Kiên cả.
Ra khỏi rừng Thần Long, nhìn bầu trời rộng lớn và trĩu nặng ngàn ngôi sao lấp lánh, tảng đá đè nặng trong ngực của tất cả mọi người đột nhiên không hẹn mà cùng đồng thời tan đi, ai nấy đều khẽ thở dài một tiếng.
Văn Đường hít sâu một hơi, phấn chấn nói: “Mới có hai ngày trong rừng mà em tưởng như đã trải qua cả nửa đời người”. Anh ta vươn vai, ngoác miệng: “Ôi, chúng ta sắp trở về với thế giới, trở về với thời đại văn minh rồi, cảnh đẹp ơi, mỹ nhân ơi, ta đến đây”
Bọn họ đã lấy được hai bụi kim sa trân truyền kỳ quý hiếm trên núi Thần Long, còn bảo toàn được tính mạng của cả đội, bình an ở về. Như vậy đã quá tốt rồi, trước mắt có thể ngủ ngon một giấc, ngày mai khi trở về lại tiếp tục chiến đấu với Trần Chí Sơn và quân đặc chủng Trung Quốc, chiến đấu vì dân tộc và tổ quốc mình.
Nghĩ đến ngày mai… đột nhiên trong lòng ai nấy đều sượt qua một chút tiếc nuối. Tiếc nuối những giây phút cuối cùng còn yên bình!!!
Vân Trang cũng cười: “Các anh, em đói bụng rồi, mau dựng lều nướng thịt thôi”
Mạc Phong nghe thấy cô nói vậy mới chậm rãi lên tiếng: “Muốn ăn thịt gì?”
“Thịt ấy à?”. Cô sờ sờ cằm, tỏ vẻ suy nghĩ: “Thịt gì cũng được, nhưng tuyệt đối không phải là thịt thỏ là được”
Trần Nguyên đồng tình: “Đúng vậy, cứ nghĩ đến con thỏ dưới gốc cây Chu Tước là tôi sắp nôn luôn rồi”
“Được”. Mạc Phong ném balo cho Trần Nguyên rồi nói: “Đợi một chút”. Sau đó cầm dao quay lại bìa rừng.
Quách Dĩ Kiên lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Mạc Phong hồi lâu rồi mới lên tiếng:
“Mọi người dựng lều đi. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai quay về Việt Nam”.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN