Cánh Hoa Tàn Trong Gió
Phần 36: Virut
Sáng ngày hôm sau, cả năm người quay lại sân bay Tiêu Sơn Hàng Châu từ rất sớm rồi book vé máy bay lên đường trở về nước.
Lúc đặt chân đến căn cứ thì bầu trời Việt Nam cũng bắt đầu chuyển về chiều tối, lần này không có Tư lệnh, cũng không có chí khí tự hào của quân nhân đón bọn họ giống như lúc đánh trận ở Tarbagan trở về mà chỉ có gần hai trăm người trong tiểu đoàn cùng Trần Yến Phương đứng ở bãi A chờ đợi.
Quách Dĩ Kiên vừa đặt chân xuống xe, tất cả mọi người đã đồng loạt đứng nghiêm rồi hô to:
“Tất cả nghiêm. Chào đại úy”
“Chào đại úy”
Dù danh nghĩa là lấy công chuộc tội nhưng mang được kim sa trân trong truyền thuyết trở về lẽ ra nên được chào đón nồng nhiệt mới đúng, đằng này sắc mặt ai nấy trong tiểu đoàn đều u ám, ánh mắt cũng không giấu được vẻ buồn rầu.
Dĩ Kiên nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì? Lữ đâu?”
Một quân nhân bước lên phía trước hàng của mình một bước, giơ tay ngang thái dương hành lễ rồi báo cáo: “Báo cáo đại úy, trong suốt mấy ngày đại úy đến Giang Nam, ở căn cứ đã xảy ra một số chuyện. Hiện tại, thiếu tá Lữ đang phải nằm ở phòng cách ly đặc biệt trong bệnh viện quân y”
Nghe tới bốn chữ “bệnh viện quân y”, cả năm người đồng thời hướng ánh mắt về phía Trần Yến Phương đang đứng cách đó một quãng.
Cô ta không phải người trong tiểu đoàn nên không được đứng trong hàng ngũ, chỉ lặng lẽ đứng một góc nhìn Quách Dĩ Kiên. Sau mấy ngày không gặp, vẻ mặt của Trần Yến Phương phảng phất ra đôi ba nét mệt mỏi, tuy nhiên bộ dạng thì vẫn kiêu ngạo như cũ. Ánh mắt cô ta chăm chú quét một lượt khắp người anh, dường như đang âm thầm đánh giá xem anh có bị thương ở đâu không, sau đó lại quay sang liếc Vân Trang một cái.
Dĩ Kiên cũng nhìn cô ta giây lát, sau đó cũng không tỏ ra bên ngoài thái độ gì, anh quay sang nói với mấy người trong tiểu đoàn:
“Cậu, Trần Yến Phương, Văn Đường, Nguyên, Phong, Vân Trang. Mọi người theo tôi vào phòng họp”
“Rõ, đại úy”.
Trong phòng họp rộng rãi ở căn cứ, Văn Đường, Trần Nguyên, Mạc Phong, Vân Trang và thậm chí đến cả Quách Dĩ Kiên còn không kịp thay một bộ đồ sạch sẽ đã phải ngồi xuống bàn để họp luôn.
Như thường lệ, Dĩ Kiên vẫn ngồi đầu vị trí chính giữa, sắc mặt anh không căng thẳng như tất cả mọi người trong phòng mà vẫn duy trì một vẻ bình ổn và điềm đạm, tuy nhiên trong sự ôn hòa đó lại phảng phất ra một nét uy quyền, đúng với khí chất của một người chỉ huy cả một tiểu đoàn.
“Báo cáo cụ thể cho tôi”
Một quân nhân lập tức đứng dậy, mắt nhìn thẳng về phía anh, dõng dạc nói to:
“Báo cáo đại úy, kể từ ngày đồng chí bắt đầu rời khỏi căn cứ, số lượng binh sĩ đặc công mất tích đã tăng lên rất nhiều. Tư lệnh đã phải bay về tổng bộ ngay trong đêm hôm đó để họp khẩn”
“Số lượng mất tích là bao nhiêu?”
“Báo cáo, số lượng đã lên đến hơn hai trăm người. Trong đó có hơn một nửa đã tìm thấy xác. Các xác chết này đều chết do đứt động mạch não”
Dù đã sớm đoán ra từ trước nhưng khi chính tai nghe được con số này, tinh thần của năm người vừa mới trở về từ rừng Thần Long lập tức bị đả kích dữ dội. Hơn hai trăm binh sĩ đặc công? Hơn hai trăm con người xuất sắc được tổ quốc đào tạo đặc biệt để làm nhiệm vụ cho đất nước, vậy mà ngay đến cả việc hy sinh, bọn họ cũng đều không được hy sinh vẻ vang nơi chiến trường mà lại bị đứt động mạch não chết bất đắc kỳ tử như vậy.
Thực quá mức tàn nhẫn. Quá sức độc ác.
Bàn tay Quách Dĩ Kiên lặng lẽ nắm chặt thành quyền, gân xanh trên thái dương giật giật. Anh im lặng một lúc, Vân Trang cơ hồ còn có thể nhìn thấy lồng ngực anh cứng lại, dường như đang cố hít sâu một hơi để bình ổn tâm trạng, sau đó một lúc mới nói:
“Lữ thì thế nào?”
“Báo cáo đại úy. Đêm ngày hôm kia, thiếu úy Lữ đang trong phòng làm việc thì bất ngờ bị kẻ địch tấn công. Bọn chúng đã xâm nhập vào hệ thống an ninh và mạng lưới thông tin của căn cứ, tắt toàn bộ camera và phá các chốt khóa an toàn”. Quân nhân kia ngập ngừng, giơ tay vuốt mồ hôi trên trán: “Đồng chí Lữ đã bị bọn chúng tiêm một loại virut, chúng tôi đã đưa đi cấp cứu ngay trong đêm, hiện tại anh ấy đang nằm trong phòng cách ly đặc biệt của bệnh viện quân y. Tư lệnh đã mời bác sĩ Quách Cảnh Đức ở thành phố B đến để trực tiếp hội chẩn”
Bác sĩ Quách Cảnh Đức, ba của Dĩ Kiên?
Anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi quay sang nhìn Trần Yến Phương:
“Bác sĩ Trần Yến Phương, báo cáo tình hình Tạ Lữ”
“Rõ”.
Trần Yến Phương đứng dậy, nghiêm trang nhìn Dĩ Kiên rồi nói to:
“Báo cáo đại úy, chủng virut tiêm trên người Tạ Lữ và những binh sĩ đặc công đã chết đều là một. Phản ứng khi mới bị tiêm sẽ là không tự khống chế được cảm xúc, mất ý thức tự chủ, sau đó sẽ là mất đi cảm giác. Nói cách khác, người đó sẽ không còn cảm giác đau đớn mà chỉ biết duy nhất một việc đó là phải chiến đấu. Hiện tại, thiếu úy Lữ đang ở trong giai đoạn thứ nhất, bác sĩ Cảnh Đức đang dùng các loại thuốc đặc biệt để kìm chế virut chuyển sang giai đoạn thứ hai”
Quách Dĩ Kiên nghe xong chỉ lặng lẽ gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại trực tuyến của Tư lệnh vang lên, anh khoát tay về phía Trần Yến Phương một cái, tỏ ý bảo cô ta ngồi xuống rồi bấm nút kết nối.
Ở giữa bàn hiện lên một màn hình lập thể lớn, trên đó là hình ảnh được truyền đi trực tuyến giữa tổng bộ đến căn cứ. Ở đầu bên kia, Tổng tư lệnh – ba của Trần Yến Phương, các tư lệnh quân khu cùng một số tướng cấp cao khác cũng đang ngồi họp.
Tổng tư lệnh lên tiếng:
“Đại úy Quách Dĩ Kiên”
Dĩ Kiên lập tức ngồi thẳng người: “Báo cáo tổng tư lệnh, tôi cùng bốn người trong đoàn đã hoàn thành nhiệm vụ lấy được nguyên liệu điều chế thuốc kháng virut, bình an trở về”
“Báo cáo quá trình cụ thể và kết quả?”
Anh quay sang nhìn Vân Trang, ánh mắt chứa đựng sự động viên và dịu dàng: “Điệp vụ Trịnh Vân Trang, báo cáo tổng tư lệnh đi”
Trong hoàn cảnh có những nhân vât cấp cao trong quân đội, không khí lại căng như dây đàn như vậy, Quách Dĩ Kiên bảo cô báo cáo chính là cho cô một cơ hội để khẳng định với bọn họ, cô không phải nội gián. Lần này tổng bộ ép Vân Trang phải đi cùng các binh sĩ đặc công đến nơi rừng thiêng nước độc cũng chỉ vì bọn họ vẫn còn nghi ngờ cô, hoài nghi tại sao một điệp vụ bình thường lại có thể theo Quách Dĩ Kiên đến Tarbagan, dẫn đến những hệ lụy sau này với Trần Chí Sơn.
Bởi thế cho nên, chỉ có người đàn ông ấy trước sau gì vẫn nghĩ cho cô, luôn hết lòng bảo vệ cô ở trong rừng Thần Long, nỗ lực tìm cách vào ảo ảnh cùng cô, sau đó khi trở về vẫn luôn che chở cho cô như thế.
Vân Trang nghĩ đến đây, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động. Đây chính là tình yêu lớn lao nhưng âm thầm của Quách Dĩ Kiên, bởi vậy, cô nhất định sẽ không phụ lòng anh mới được.
Vân Trang kéo phẳng lại tà áo, ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi rồi nói:
“Báo cáo tổng tư lệnh, chúng tôi đã đến rừng Thần Long. Trong quá trình lên núi có gặp phải các loài động vật hoang dã như tinh tinh, hổ. Sau đó bị mùi hương một loại cây tên là Chu Tước ảnh hưởng đến khướu giác làm mất phương hướng, tuy nhiên dưới sự dẫn dắt hợp lý của đại úy Quách Dĩ Kiên, đoàn chúng tôi đã vượt qua được tất cả khó khăn và hoàn thành nhiệm vụ. Cả đội không có người nào bị thương và tìm được nguyên liệu tên là Kim sa trân trên một ngọn núi trong dãy núi Thần Long. Kim sa trân này hoàn toàn trùng khớp với yêu cầu của bác sĩ Quách Cảnh Đức, hiện tại đang được đựng trong một hộp gỗ đàn hương, vẫn còn tươi”
Ở phía bên kia, các Tư lệnh nghe báo cáo xong đều đồng loạt nhíu mày.
Vân Trang cúi xuống lấy từ balo ra một chiếc hộp gỗ, giơ ra trước màn hình camera: “Đây là kim sa trân chúng tôi đã tìm về”
Dù hiện tại bọn họ đang ngồi trong phòng họp có ánh đèn điện nhưng không gian bên ngoài thì đã bắt đầu tối cho nên thời gian này kim sa trân phát ra ánh sáng.
Tất cả mọi người trong phòng lẫn các nhân vật cấp cao ở màn hình bên kia nhìn bụi cây có thân màu đỏ, lá màu đồng kỳ dị, ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Tổng tư lệnh im lặng chằm chằm nhìn kim sa trân một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:
“Cô đóng góp được gì trong chuyến đi này?”
Lần này, Quách Dĩ Kiên trực tiếp lên tiếng trả lời: “Báo cáo tổng tư lệnh, cô ấy hỗ trợ chúng tôi xác định phương hướng trong rừng, trực tiếp chiến đấu với động vật hoang dã. Một bụi kim sa trân là do cô ấy tìm được”
Nói những lời này nghĩa là, phần lớn những công lao trong chuyến đi đến rừng Thần Long anh đều nhường hết cho cô, đồng thời cũng ngầm khẳng định với Tổng tư lệnh, Vân Trang không phải là nội gián.
Những người ở màn hình bên kia thấy Vân Trang được đích thân đại úy Quách Dĩ Kiên lên tiếng bảo vệ như vậy, thành ra sự hiềm nghi đối với cô cũng vơi đi không ít.
Hai đầu lông mày của Tổng tư lệnh càng lúc càng nhíu chặt, ông nói:
“Đại úy Quách Dĩ Kiên, cậu đã được nghe báo cáo số lượng binh sĩ đặc công mất tích chưa?”
Anh nghiêm cẩn gật đầu: “Báo cáo tổng tư lệnh, tôi đã biết”
“Trong vòng hai tiếng này, số lượng người chết đã đạt tới gần bốn trăm người. Thế lực kia không hiểu đã làm cách gì mà có thể lọt vào tận căn cứ có các lớp bảo vệ của chúng ta, tiêm virut từng người một”
Quách Dĩ Kiên không tư duy giống mọi người, anh chỉ nói: “Trong những người mất tích, có người nào còn sống không ạ?”
“Gần tám mươi người còn sống”. Vẻ mặt Tổng tư lệnh lập tức trở nên nhăn nhúm: “Số người sống này không quay trở về căn cứ, báo cáo mới đây nhất, bọn họ đã đi xuyên qua biên giới, vào đến lãnh thổ Trung Quốc”
“Trên đường đi còn sát hại rất nhiều dân thường”. Tư lệnh quân khu bổ sung thêm: “Một đội quân đã đi tiêu diệt bọn họ nhưng không còn một ai trở về. Có một đoạn CCTV quay lại khung cảnh đánh nhau giữa quân ta và các binh sĩ bị tiêm virut. Bọn họ chỉ biết chiến đấu và chiến đấu, chiến đấu một cách man rợ, cơ thể gần như không còn cảm giác đau”
Quá kinh khủng. Vân Trang thầm kêu lên một tiếng trong lòng.
Những chuyện này nghe có vẻ như hơi viễn tưởng, tuy nhiên đối với các tổ chức nghiên cứu vũ khí sinh học hay vũ khí từ các chủng loại virut, đây là những công trình mà bọn họ đã nghiên cứu từ cách đây rất lâu rồi. Cũng tương tự như NASA, bọn họ đã phát hiện ra vô vàn những điều kỳ lạ trong vũ trụ và không gian, thậm chí tìm thấy cả xác người ngoài hành tinh, chỉ là không công bố với thế giới mà thôi.
Con người trên toàn thế giới nói chung, con người trên đất nước Việt Nam nói riêng, đều ngày ngày hưởng thụ hòa bình, hoặc chỉ biết đến những điều giản đơn trong cuộc sống. Rất ít ai biết được rằng, để họ có thể ngày đêm được yên giấc, rất nhiều binh sĩ đã phải ngày đêm chiến đấu, có người phơi xác làm bia đạn ở Trường Sa, Hoàng Sa. Có người mất tích trong cuộc chiến thầm lặng giành giật từng tấc đất nơi biên giới.
Đó chính là mặt trái của Hòa Bình. Đó chính là bóng đêm của Hạnh Phúc.
Quách Dĩ Kiên và những binh sĩ đặc công của đất nước, chính là những người lặng lẽ âm thầm bảo vệ Hòa Bình của mọi người.
Tổng Tư lệnh cất tiếng: “Hiện tại bác sĩ Cảnh Đức đang ở bệnh viện quân y. Cậu mau cho người đem kim sa trân đến đó, còn cậu đến Tổng bộ ngay lập tức”
“Rõ, tổng tư lệnh”
“Căn cứ Z11 tăng cường hệ thống bảo vệ nhiều lớp, lập tường lửa tối cao cho mạng lưới thông tin”
“Rõ”
“Giải tán”
Màn hình truyền tín hiệu vừa tắt, Quách Dĩ Kiên liền quay sang Văn Đường:
“Cậu thiết lập tường lửa, chịu trách nhiệm quản lý các mạng lưới công nghệ thông tin, hệ thống điều khiển tên lửa, chiến hạm, chiến đấu cơ”
“Rõ, đại úy”
“Nhớ kỹ, không thể để xảy ra bất kỳ sai sót gì”
Nói xong, anh nhìn Mạc Phong: “Phong, cậu cùng Trần Nguyên và Yến Phương đem kim sa trân đến bệnh viện quân y”
Mạc Phong đứng dậy, giơ tay ngang thái dương rồi nghiêm trang nói: “Rõ, đại úy”
“Tan họp. Vân Trang ở lại”
Mọi người sau khi được phân chia nhiệm vụ, ai nấy đều ngay lập tức đứng dậy làm việc của mình. Trần Yến Phương mặc dù rất muốn có thời gian để hỏi han Quách Dĩ Kiên, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng bực bội vì chỉ có một mình Vân Trang được ở lại với anh, tuy nhiên, cô ta biết bây giờ nhiệm vụ quốc gia mới là điều cấp thiết, hơn nữa Dĩ Kiên hiện tại bận như vậy chắc cũng không có thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương, cho nên đành nói:
“Đại úy, đem kim sa trân đến cho bác sĩ Cảnh Đức xong, tôi có thể quay lại chứ?”
Quách Dĩ Kiên gật đầu: “Ừ”
“Vậy được. Tôi hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trở về đây đợi Đại úy. Anh đến tổng bộ cẩn thận”
Nói xong, Trần Yến Phương không đợi anh trả lời mà bước lại gần Vân Trang, chằm chằm nhìn cô giây lát rồi giật lấy balo trong tay Vân Trang, xoay người bỏ đi.
Vân Trang cũng không hơi đâu mà chấp cô ta, đợi mọi người ra khỏi phòng họp xong xuôi, cô mới lên tiếng:
“Mạch Mạch, có chuyện gì vậy?”
Quách Dĩ Kiên chậm rãi tiến lại, trong lòng rất muốn ôm người con gái này vào lòng một cái nhưng bây giờ có lẽ bọn họ không còn thời gian mà làm những việc như vậy, cho nên anh chỉ giơ tay lên, vuốt mấy sợi tóc cô đem giắt và mang tai rồi nói:
“Anh đến tổng bộ. Em ở đây chú ý an toàn. Lát nữa em hãy đến phòng làm việc của anh, anh sẽ cử hai binh sĩ canh gác trước cửa”
Vân Trang ngẩng đầu nhìn anh, cảm nhận được nỗi lo lắng trong ánh mắt sâu thẳm của Quách Dĩ Kiên. Cuối cùng đành phải cười tươi một cái cho anh yên lòng: “Anh sợ Trần Chí Sơn bắt em để uy hiếp anh à?”
“Ừ. Bây giờ tất cả mọi người đều phải cảnh giác cao độ. Đặc biệt là em”
Vì em quan trọng với anh. Ý của anh là thế phải không đại úy?
Vân Trang gật đầu: “Em biết rồi, đại úy. Em sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc của anh, đợi anh trở về, có được không?”
Nhìn sắc mặt tươi cười của Vân Trang, rút cục Quách Dĩ Kiên cũng không nhịn được. Anh chần chừ một lát rồi giơ tay kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Được”
Cô vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của anh, biết rõ anh đang rất đau lòng vì những người anh em của mình đã ngã xuống, chỉ trong mấy ngày bọn họ tới Giang Nam mà con số đã tăng lên hơn bốn trăm rồi, trong đó còn có cả Tạ Lữ – người anh em trong đội đặc công của anh. Từ khi cô đến, Tạ Lữ chưa hề tham gia trận chiến nào cùng bọn họ, tuy nhiên Vân Trang vẫn hiểu rất rõ rằng: Tạ Lữ đã đi theo Dĩ Kiên bao nhiêu năm, anh có lẽ rất tin tưởng anh ta nên mới giao quyền quản lý căn cứ Z11 cho Tạ Lữ, bây giờ anh ta bị tiêm virut, Dĩ Kiên chắc hẳn sẽ rất buồn.
“Ông xã, em tự biết cách bảo vệ bản thân mình. Anh đừng lo. Anh cũng phải cẩn thận đấy”. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, đùa với anh: “Anh là mục tiêu số 1 của Trung Quốc, là con mồi có sức chiến đấu tốt nhất cho bọn chúng, cho nên anh mới phải cẩn thận nhất”
Dĩ Kiên tăng lực siết chặt cô một chút rồi mới chịu buông ra, anh đứng thẳng dậy, hít sâu một hơi: “Cái mạng này của anh nếu đã có giá trị như vậy thì em phải giữ cho chặt đấy. Sống được mới giữ được”
“Yên tâm, yên tâm”. Vân Trang cười cười: “Đại ca, dù có phải liệt nửa người, có phải bò em cũng phải giữ thật chăt ống quần anh, không cho anh thoát”
“Nói lời giữ lời”
”Ok”. Cô nén tiếng thở dài trong lòng, ngước đầu nhìn Dĩ Kiên thêm một chút rồi tươi tỉnh nói: “Bây giờ chắc mọi người chuẩn bị máy bay xong rồi, anh đi đi. Em đợi anh”
Quách Dĩ Kiên lẳng lặng nhìn cô rồi đưa tay vuốt thẳng lại tay áo. Sau cả một ngày dài bay từ Trung Quốc về Việt Nam, dù không được nghỉ ngơi một chút nào nhưng người anh vẫn rất thơm, cổ áo sơ mi cũng vẫn thẳng thớm sạch sẽ. Người đàn ông này, dù cho anh có mệt mỏi hay bận rộn thế nào thì trên người vẫn luôn có một loại khí chất cao quý khiến người ta phải si tâm tuyệt đối.
Anh xoa đầu cô rồi bình thản nói: “Được. Đợi anh về”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!