Cánh Hoa Tàn Trong Gió - Phần 48: Đàm Khắc Minh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1694


Cánh Hoa Tàn Trong Gió


Phần 48: Đàm Khắc Minh


Lúc thang máy dừng lại ở tầng chỉ huy thì ba phút đồng hồ Văn Đường hack hệ thống CCTV trong nhà máy vẫn còn chưa kết thúc.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là một hành lang dài màu trắng xóa, xung quanh có ba tên mặc quần áo đen đang cầm súng đi đi lại lại.
Có lẽ bởi vì hệ thống an ninh trong nhà máy này quá tốt, trước nay đều chưa từng có vụ xâm nhập nào, thậm chí còi báo động cũng không kêu cho nên cả ba tên người Trung Quốc đều không mấy phòng bị khi nghe tiếng chuông mở cửa thang máy.
Mấy người trong thang máy chỉ chờ có thế, lập tức rút phi tiêu và dao găm lao đến, Quách Dĩ Kiên sải chân hai bước là đã có thể chạm đến một tên, sau đó dùng khuỷu tay tì chặt lấy cổ hắn, tiếp theo lạnh lùng bẻ mạnh một phát, xương cổ tên kia lập tức kêu lên ba tiếng “Rắc.. rắc… rắc”, cuối cùng gãy lìa.
Hạ xong ba tên vệ sĩ, đồng hồ đếm ngược thời gian ba phút cũng nhấp nháy báo kết thúc, hệ thống CCTV trong nhà máy tiếp tục hoạt động trở lại.
Quách Dĩ Kiên liếc mắt nhìn camera trên đầu lia qua lia lại, nhanh như chớp nép vào những góc khuất camera không chiếu tới được, Mạc Phong, Văn Đường, Trần Nguyên cũng nhanh nhẹn di chuyển theo anh, bọn họ cứ vừa đi vừa tránh camera như thế cho tới khi đến được phòng thông tin ở cách đó một quãng.
Quách Dĩ Kiên nhìn Mạc Phong, mấp máy nói bằng khẩu hình: “Ba người các cậu vào đó, tôi đến phòng chỉ huy”. Nói rồi, anh chỉ chỉ vào tai nghe mini gắn trên tai, bổ sung thêm: “Liên lạc qua tai nghe”.
Mạc Phong gật đầu, cũng dùng khẩu hình trả lời lại: “Đại ca, cẩn thận”.
Dĩ Kiên ra ký hiệu OK.
Anh vừa xoay người di chuyển thì Trần Nguyên đã lấy ra từ trong túi áo một sợi dây thép cực mảnh, Mạc Phong gắn con chip điều khiển lên bảng mật mã mở cửa, còn Văn Đường tay đã đặt lên bàn phím laptop mini sẵn sàng.
Chỉ mất bốn giây, cả ba người họ đã thành công phá khóa bằng mật mã, ổ khóa bình thường cũng bị Trần Nguyên dùng dây thép mở được ra.
Mạc Phong hít sâu một hơi, sau đó một tay cầm súng sẵn sàng, tay còn lại đẩy cửa mở ra. Cả ba người dùng tốc độ nhanh như cắt xông vào, Mạc Phong dùng tiếng Trung Quốc gầm lên: “Đứng yên, nhúc nhích tao bắn”
Trong khi đó, Quách Dĩ Kiên cũng lẳng lặng đi đến phòng làm việc của Đàm Khắc Minh. Trên đường di chuyển, một mình anh đã tiêu diệt hơn mười tên lính gác, hệ thống camera ở nhà máy này hiện tại đã bị bọn Mạc Phong khống chế nên anh có thể rảnh rang đánh nhau mà không bị ai phát hiện.
Quách Dĩ Kiên vừa đến một ngã ba thì Mạc Phong nói qua tai nghe:
“Đại ca, rẽ trái ba mươi mét nữa là phòng của Đàm Khắc Minh. Ở trong phòng hắn không có camera nên em không nhìn thấy hắn có ở trong đó không”
Dĩ Kiên lặng lẽ di chuyển, khóe miệng mấp máy nói: “Tìm được Vân Trang chưa?”
Mạc Phong hơi liếc Văn Đường, anh ta hiện tại đang ngồi trước một màn hình CCTV lớn, tay múa loạn xạ trên bàn phím máy tính, cố tình cách dò ra phòng giam Vân Trang.
Nơi này quả thực quá lớn, cả một nhà máy rộng chừng hơn sáu kilomet vuông được chia thành hai khu A và B. Khu A nghiên cứu virut, có hàng trăm nhân viên mặc áo blouse trắng đang tất bật làm việc, có cả một phòng chứa những bình dung dịch cỡ lớn, bên trong đựng những xác người, cơ thể bị ngâm trong nước đã lâu nên da thịt đã chuyển thành màu trắng bợt, móng tay móng chân dài loằng ngoằng, nhìn rất giống những cơ thể đang được giữ lại gen để nhân bản.
Đó có lẽ là những người bị tiêm virut thành công.
Còn một khu rộng rãi hơn thì có gần hai trăm nhân viên mặc đồ bảo hộ chống nhiễm xạ đang nghiên cứu hạt nhân, bên trong có rất nhiều phòng đựng dụng cụ hóa học, nơi này nhìn chung ít nhân viên hơn khu A nhưng lính canh gác lại dày đặc.
Mạc Phong hít sâu một hơi rồi trả lời: “Đại ca, Đường đang tìm, anh chờ một lát”
“Được”. Lúc này, Quách Dĩ Kiên đã đi đến cửa phòng của Đàm Khắc Minh, bên ngoài cửa có hai tên lính canh canh gác.
Mạc Phong quan sát qua CCTV thấy một mình đại ca sắp xông vào phòng chỉ huy liền vội vàng nói: “Đại ca, bọn em đến ngay”
“Cậu ở đó, để Nguyên đến đây được rồi”. Anh vừa nói vừa âm thầm lao ra, dùng một chân làm trụ, chân còn lại lia một đường đá qua mặt tên kia, hắn không kịp phản ứng, lập tức bị choáng ngã nhào xuống nền gạch, máu mồm máu mũi trào ra.
Tên còn lại nghe thấy tiếng động liền rút súng, tuy nhiên trong lúc Dĩ Kiên tung chân một góc chín mươi độ, một tay của anh cũng nhanh như chớp bóp cò súng giảm thanh, viên đạn lạnh lẽo bay đi, găm vào giữa trán hắn khiến cho tên lính canh chết không kịp nhắm mắt.
Giết xong một tên, anh bình thản đi lại gần tên bị đá lúc nãy đang loạng choạng chống tay đứng dậy, lạnh lùng nổ thêm một phát súng nữa, kết liễu hoàn toàn.
Quách Dĩ Kiên tiến lại gần cánh cửa lớn được bọc thép chống đạn của Đàm Khắc Minh. Đúng lúc anh vừa giơ tay định gõ thì tiếng Văn Đường nói qua tai nghe:
“Đại ca, tìm thấy phòng giam Vân Trang rồi”
Những ngón tay đang giơ trên không trung của anh đột nhiên cứng đờ, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy căng thẳng đến mức lồng ngực như có một tảng đá đè nặng, thậm chí còn có cảm giác kích động hơn cả giây phút sắp xông vào phòng chỉ huy này.
Quách Dĩ Kiên đè thấp giọng nói qua tai nghe: “Cô ấy hiện tại thế nào? Còn… sống không?”
Văn Đường lần đầu tiên nghe ra thanh âm kích động của vị đại ca lúc nào cũng bình thản như nước của mình, gấp gáp đáp lại: “Đại ca, cô ấy vẫn còn sống, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”. Quách Dĩ Kiên gằn giọng, lòng bàn tay bất giác đổ rất nhiều mồ hôi.
Mạc Phong đứng bên cạnh Văn Đường, nghe xong liền hơi dùng sức siết vai anh ta ra hiệu, sau đó tự mình lên tiếng: “Đại ca, cô ấy không sao, chỉ là có hơi nhiều lính canh gác, hơn nữa hệ thống bảo mật ở khu biệt giam này, phòng thông tin không có quyền điều hành”
Nghĩa là đã tìm thấy rồi, nhưng làm sao để cứu được vẫn là một vấn đề nan giải!!!
“Tra tư liệu hình ảnh Đàm Khắc Minh”
Lời của anh vừa dứt, Văn Đường đã nhanh như chớp tiếp tục múa phím, cuối cùng máy tính chủ hiện ra hình ảnh Đàm Khắc Minh. Ông ta tuy là tướng của Trung Quốc nhưng lại thuộc dạng tư lệnh đặc biệt, không xuất hiện trên truyền thông, cũng không công khai hình ảnh. Cho nên bấy lâu nay không ai biết được dung mạo của Đàm Khắc Minh như thế nào.
Khi hình ảnh hiện ra, Văn Đường liền chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp. Đại ca, hắn không có trong phòng chỉ huy, hắn đang ở phòng biệt giam của Vân Trang”
Mạc Phong cúi người chỉnh góc camera trong phòng biệt giam, camera xoay một vòng truyền về toàn bộ hình ảnh trong đó.
Vân Trang bị trói trên một thanh gỗ thẳng đứng, hai tay bị xích hai bên, cả người đầy vết roi da và máu. Lúc nhìn thấy cô, anh ta đã kích động đến mức suýt đập cả màn hình máy tính. Tuy nhiên, sau khi kiềm chế lại, vì không muốn Quách Dĩ Kiên tiếp tục mất bình tĩnh khi biết tình hình hiện tại của Vân Trang, cho nên Mạc Phong đành lựa chọn cách giấu anh.
Phía trước mặt Vân Trang còn có một đám người nhàn nhã ngồi uống trà, Đàm Khắc Minh ngồi chính giữa, Riley và Trần Chí Sơn đứng hai bên, bên cạnh bọn chúng còn có hơn hai mươi lính đặc chủng, khắp người đều trang bị vũ khí hiện đại.
Còn có… một ống kim tiêm chứa dung dịch màu xanh dương. Không cần đoán cũng biết được đó là ống tiêm virut.
Mạc Phong tả lại sơ bộ những người ngồi trong phòng biệt giam cho Quách Dĩ Kiên, khi nhắc đến Riley, bàn tay Dĩ Kiên liền siết chặt thành quyền, nghiến răng nói:
“Chuyến đến Tarbagan lần đó là hắn thử chúng ta”
“Đại ca, hắn mất công xây dựng một kế hoạch chu toàn và cạm bẫy như vậy, hóa ra từ đầu đến cuối đều là thử nghiệm anh. Xem anh có xứng đáng làm cỗ máy chiến tranh không”
Đúng vậy. Lần đến vùng băng giá Tarbagan lúc đó, ngoài Trần Chí Sơn là nội gián, còn có Riley cũng là người của Đàm Khắc Minh. Nhớ lại tàu ngầm đó đã sớm cài sẵn bom, nghe thì như vô tình nhưng thực ra đều là sắp đặt sẵn từ trước, bọn chúng một là muốn thử khả năng chiến đấu của anh, hai là thử kỹ năng sinh tồn của anh.
Cuối cùng sau rất nhiều lần thử nghiệm, Quách Dĩ Kiên đều vượt qua những bài test của chúng trên mức mong đợi. Chẳng trách Đàm Khắc Minh hao tâm tổn sức đến như thế để bắt được anh.
Chiến thần vĩ đại, biến thành sát thủ và cỗ máy chiến tranh chắc chắn cũng sẽ vô cùng kinh khủng.
Quách Dĩ Kiên hạ bàn tay đang giơ trên không trung xuống, sau đó lạnh lùng xoay người: “Chỉ đường cho tôi đến khu biệt giam”
“Đại ca, anh quay lại thang máy, em và Nguyên chờ anh ở đó”
“Được”. Dĩ Kiên trầm giọng gọi tên Văn Đường: “Đường, cậu ở phòng thông tin chờ lệnh của tôi, sau khi Phong và Nguyên rời khỏi, lập tức khóa hệ thống bảo mật cấp cao nhất, tự bảo đảm an toàn cho mình”
Sống mũi Văn Đường hơi cay cay, bọn họ chỉ có bốn người chiến đấu với cả một quân đoàn đặc chủng của Trung Quốc, trong khi đó trong tay bọn chúng không những có con tin quan trọng mà còn có cả những vũ khí vô cùng tối tân. Trước khi đến Gobi đã xác định sinh mệnh bây giờ chỉ như một sợi tóc mỏng manh, thậm chí mỗi người đã đều để lại một “di thư”, tuy nhiên sắp đến những giờ phút quan trọng như thế này… anh ta bỗng dưng lại có cảm giác không muốn chết.
“Đại ca”. Văn Đường hơi run run gọi.
“Ừ”
“Bốn người chúng ta kiếp sau vẫn làm anh em chứ?”
Bước chân của Dĩ Kiên, Mạc Phong, Trần Nguyên lập tức khựng lại. Không khí im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hít thở sâu của Quách Dĩ Kiên.
Anh im lặng suy nghĩ giây lát rồi nói: “Kiếp này làm anh em, kiếp sau vẫn làm anh em”
“Nếu hôm nay một người nào đó trong bốn chúng ta bỏ mạng tại đây, em vẫn mong kiếp sau vẫn có thể đi theo anh, vẫn làm quân nhân, vẫn cống hiến máu xương cho tổ quốc”
Trần Nguyên gật đầu: “Sống hay chết vẫn là anh em”
Mạc Phong xưa nay luôn là người ít nói, ít thể hiện tình cảm nhất. Tuy nhiên thời khắc này, bỗng dưng lại cảm thấy bản thân muốn nói nhiều hơn một chút, còn có thể trò chuyện với nhau thêm lần nào thì sẽ cố nói thêm lần ấy, lần này, bọn họ đi chiến đấu không như những lần trước, trong lòng Mạc Phong dù rất mâu thuẫn nhưng cuối cùng vẫn thốt ra một câu: “Tôi không có người thân, đại ca và các cậu đều là người thân của tôi”
“Người nào có cơ hội sống, nhất định phải tìm cách sống. Không cần uổng phí sinh mạng cứu những người còn lại”
“Ai còn sống thì sống thay phần cho người chết. Nếu tất cả không còn ai sống sót, chúng ta sẽ chôn chung một chỗ”
Lúc này, Văn Đường quan sát qua màn hình CCTV đã thấy ba người còn lại xuống đến gần phòng biệt giam. Ở một góc màn hình khác, bọn Đàm Khắc Minh lại đang thong dong uống trà đợi sẵn.
Biết sắp dấn thân vào chỗ chết nhưng lại không còn đường lùi.
Anh ta hít sâu một hơi: “Đại ca, kiếp này chúng ta được làm anh em với nhau, chiến đấu cùng nhau, bọn em có chết cũng không hối hận”
Quách Dĩ Kiên mỉm cười: “Tôi cũng vậy”
Lời vừa nói xong, thang máy cũng kêu lên “Ting” một tiếng, tiếp theo cửa mở ra.
Ba người đàn ông bên trong cầm súng nhanh như chớp lao ra, lần này không còn e dè bị phát hiện mà ai nấy đều vác súng máy, khi nhả đạn trong không gian kín liền ầm ỹ đến mức buốt màng nhĩ.
Trong hành lang trắng muốt, xác và máu của mười mấy tên lính đặc chủng lênh láng trên sàn nhà. Đàm Khắc Minh nhìn qua màn hình thấy cảnh này, khóe miệng liền nhếch lên cười nhạt:
“Mười giây”.
Riley đứng bên cạnh cúi xuống, bổ sung thêm: “Tư lệnh, cuối cùng anh ta cũng vượt qua được bài khảo nghiệm cuối cùng”
Trần Chí Sơn sau khi không đem được Quách Dĩ Kiên về mà lại mang về một đứa con gái người ngợm đầy máu như thế này, suýt nữa thì bị Đàm Khắc Minh đày đi hải đảo. Tuy nhiên hắn từ đầu đến cuối đều cam đoan Quách Dĩ Kiên sẽ dẫn xác đến đây để cứu cô gái này, còn thề nếu như Dĩ Kiên không đến, hắn sẽ tự sát để chuộc tội, Đàm Khắc Minh mới tạm tha cho hắn.
Cho nên trong lúc này, hắn cũng chớp thời cơ lên tiếng lấy lòng:
“Tư lệnh, tất cả đã diễn ra theo đúng kế hoạch của chúng ta. Quách Dĩ Kiên đã tự mò xác đến, lại nhân tiện đây chúng ta không cần nhúng tay, cũng không cần tốn hơi đưa ra bài test, một công đôi việc”
Đàm Khắc Minh hơi liếc anh ta, gật đầu: “Coi như tha tội cho mày”
“Cảm ơn tư lệnh, cảm ơn tư lệnh”. Trần Chí Sơn rối rít nói.
Trong màn hình camera, ba người, Dĩ Kiên, Mạc Phong, Trần Nguyên đều đã vượt qua hàng loạt trạm gác lẫn rất nhiều lính canh trên đường đến khu biệt giam.
Biết Đàm Khắc Minh bố trí cạm bẫy nhưng cuối cùng vẫn không còn cách nào khác, vẫn phải liều mạng xông vào.
Cuối cùng, bọn họ đến một cánh cửa dày được đúc bằng sắt nguyên khối, trên cửa có một bảng khóa bằng mật mã và vân tay.
Khóa mật mã có thể hack được, nhưng khóa vân tay thì…
Mạc Phong quay sang hỏi Quách Dĩ Kiên: “Đại ca, chúng ta làm thế nào tiếp theo?”
Anh không trả lời mà chỉ cau mày suy nghĩ một lát, nửa phút sau giơ tay lấy một cuộn băng dính trên người, dán vào cảm biến vân tay trên ổ khóa.
Cánh cửa phát ra âm thanh bằng tiếng Trung: “Vân tay không chính xác, xác nhận lại”
Quách Dĩ Kiên tháo mẩu băng dính ra, sau đó đưa cho Trần Nguyên: “Phủ bột lưu huỳnh lên đây”
Trần Nguyên vội vội vàng vàng lấy ra một gói bột lưu huỳnh, phủ lên lớp băng keo, ngay lập tức một dấu vân tay mờ mờ hiện ra.
Quách Dĩ Kiên phủi bớt lớp bột ngoài vân tay bám trên băng keo, sau đó một lần nữa áp xuống máy cảm biến vân tay. Lần này, cánh cửa đúc bằng sát dày phát ra tiếng nói: “Xác nhận thân phận chính xác, mời nhập mật mã”
Lần này Trần Nguyên không cần nói cũng biết, anh ta phủ bột lưu huỳnh lên bảng mật mã, trên đó những con số được bấm nhiều nhất liền trở nên mờ hơn so với các số khác.
Mạc Phong lẩm nhẩm suy tính một lát, sau đó căn cứ vào các chữ số mờ mờ để đọc một dãy số: 252424.
Ngón tay Trần Nguyên bấm theo anh ta, tiếp theo cửa mở ra “Cạch” một tiếng.
Đàm Khắc Minh quan sát qua camera thấy quá trình bọn họ vào cửa, liền sảng khoái vỗ tay:
“Giỏi, giỏi lắm. Câu được một con cá lớn, trong bụng cá lớn lại còn có cả cá nhỏ, hốt trọn một mẻ”.
Trần Chí Sơn: “Tư lệnh, lần này chúng ta bội thu rồi. Đám người này nhất định sẽ tương thích với virut, trở thành các cỗ máy chiến tranh siêu hạng”
“Hảo”.
Đàm Khắc Minh vừa nói dứt câu thì Quách Dĩ Kiên, Mạc Phong, Trần Nguyên đã đến nơi, hiện tại chỉ còn cách bọn chúng một hành lang dài hơn hai mươi mét.
Đám lính đặc chủng Trung Quốc lập tức giương súng ống sẵn sàng chĩa về phía họ, còn Đàm Khắc Minh thì được một đống người bảo vệ, lại ngồi sau một tấm kính chống đạn dày tận 5cm.
Phía sau là một bức tường trắng không có đường lùi, phía trước là cả một đội quân đặc chủng đang chĩa súng vào mình, và đương nhiên với chiều dài hành lang hai mươi mét như vậy, bọn họ có dùng tốc độ di chuyển nhanh nhất có thể cũng không thể đọ được với tốc độ của đạn bắn ra.
Chỉ là, dù tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế nhưng vẻ mặt Quách Dĩ Kiên vẫn bình thản ung dung như làn nước, anh bước lên phía trước một bước, thản nhiên nói sáu từ:
“Đàm Khắc Minh, tao đến rồi”

Yêu thích: 5 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN