Ai Sợ Ai
Chương 46: "Anh lừa em?"
Ân Dao nghe Đinh Đinh nghiêm túc nói “Có một vị Thầy Tiêu…”, suýt nữa thì bật cười.
“Được, tối nay tôi gọi lại.” Cô cũng đáp lời một cách đứng đắn như thế.
Nhưng cuộc điện thoại này mãi đến hai tiếng sau đó mới gọi lại.
Xe của studio đưa Ân Dao về, cô tựa vào ghế nghe điện thoại thong thả vang lên tiếng “tút”, cũng không sốt ruột, ngược lại có hơi hưởng thụ thời khắc như vậy. Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, sau đó vào đêm muộn, trên đường về gọi điện cho người kia. Giống như một loại nghi thức rất kỳ diệu, tỏ ra cuộc sống của mình cần cù cố gắng lại có kỳ vọng. Thực tế, chăm chỉ cố gắng có lẽ là bị ép buộc, nhưng kỳ vọng lại là thật. Lúc Ân Dao đang tự cảm nhận ý nghĩa cuộc đời thì cuộc gọi được kết nối. Nghe thấy giọng Tiêu Việt rồi nhưng cô không nói gì, thoạt tiên chỉ cười.
Tiêu Việt nghe cô cười thì chẳng hiểu gì, anh đứng bên cửa sổ, trước mặt có chậu dây leo đặt trong giỏ treo trên tường, phiến lá xanh mơn mởn. Anh nhìn nó, kiên nhẫn đợi cô nói chuyện.
“Ừm… Hôm nay em kết thúc công việc muộn ” Ân Dao giải thích với anh: “Anh đợi lâu lắm rồi phải không?”
“Vẫn ổn.” Tiêu Việt hỏi cô: “Còn đang trên đường? Đang lái xe?”
“Là trên đường, nhưng mà không lái xe, tài xế ở studio đưa em về.” Cô thuận miệng hỏi anh: “Hình như hôm nay anh kết thúc công việc rất sớm?” Khi anh gọi điện có lẽ chưa đến chín giờ.
Tiêu Việt nói: “Hơn tám giờ nghỉ rồi.” Cho nên trở về cũng sớm. Nếu như hôm nay Ân Dao không đi, anh đã nghĩ sẽ dẫn cô ra ngoài dạo chơi, đi chợ đêm ăn chút đồ ngon, hoặc cô muốn đi tới vài cửa tiệm nhỏ nghịch ít đồ cũng được, anh có thể đi cùng. Nhưng bây giờ đây kế hoạch đã không thể hoàn thành.
Anh hỏi Ân Dao: “Em xem WeChat anh gửi chưa?”
“Vẫn chưa, lên xe là gọi cho anh ngay.” Khung xem trước hiện thông báo có hình ảnh, nhưng cô không ấn mở: “Anh gửi gì vậy?”
“Mũ của em bỏ quên ở đây.”
“Em biết rồi.” Ân Dao nói: “Lên máy bay thì nhớ ra, anh giữ giúp em đi.” Màu sắc đó cô rất thích, bây giờ không mua được cái giống như thế nữa, nếu mất thật thì tiếc lắm.
Nói tới đây, không kìm được muốn hỏi anh một câu: “Chừng nào thì anh đóng máy?”
“Còn phải hơn hai mươi ngày nữa.” Tiêu Việt ngẫm nghĩ, rồi giọng điệu rất chắc chắn nói với cô rằng: “Không đến một tháng.”
“Có thể về trước Giáng sinh không?”
Thật ra Tiêu Việt cũng không dám chắc, nhưng anh vẫn trả lời: “Ừ.”
Thế là Ân Dao có sự chờ mong mới, tháng mười hai hạng mục chồng chất như núi cũng có vẻ dễ thương. Trong thời gian này, cô đến Riga một chuyến, chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hàng, bởi vậy đã đễ lỡ tin đồn đầu tiên kể từ khi Tiêu Việt nổi tiếng. Sau khi về nước cô mới nghe Tiết Phùng Phùng nói, đối tượng scandal là nữ chính trong bộ phim cổ trang anh đang quay. Là người mới, ra mắt chưa đến hai năm. Diễn một bộ phim thần tượng, nhờ ngoại hình xinh xắn ngọt ngào nên nhận được sự chú ý rộng khắp. Nghe nói là nhân vật nữ chính do phía đầu tư chỉ định.
Ngọn nguồn vụ lùm xùm này là mấy tấm hình hậu trường, qua sự thổi phồng chủ quan của vài blogger đã thành công gây tranh cãi. Có điều chẳng mấy người tin, người sáng suốt đều nhìn ra được những phỏng đoán này không có căn cứ chút nào. Đối với việc đột nhiên Tiêu Việt bị dính vào tai tiếng, fan hâm mộ rất kích động, mắng ầm ầm đám tài khoản câu like viết xằng viết bậy. Sau đó người đại diện hai bên đều mượn truyền thông lên tiếng, chuyện coi như qua.
Tiết Phùng Phùng đề cập việc này với Ân Dao chủ yếu là muốn để cô hiểu một chút về tâm lý fan hâm mộ của nghệ sĩ nam đang hot.
“Vị trí khó khăn nhất trong giới giải trí là gì? Bạn gái của sao nam.” Tiết Phùng Phùng lời ít mà ý nhiều: “Chả cần làm gì hết, nhưng trong vòng một đêm thì trở thành kẻ thù chung của ngàn vạn thiếu nữ. Cô sớm chuẩn bị cảm giác đó đi.” Cô ấy gõ gõ bàn: “Tôi đi họp đây.” Đi tới cửa thì dừng bước, quay người lại nói: “Tôi hơi hối hận, lỡ đến lúc thấy cô bị người ta chửi, chắc chắn tôi sẽ không chịu được”.
Ân Dao cười: “Có phải chị nghĩ xa quá rồi hay không?”
“Hai người để ý cho tôi!” Tiết Phùng Phùng lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo: “Chưa nghĩ xong chuyện phải ứng phó thế nào thì đừng để bị chụp được.”
Ân Dao gật đầu: “Biết rồi.”
Mặc dù cô đáp như thế, nhưng thật ra cũng không quá lo lắng. Trước mắt, chỉ dựa vào tần suất gặp mặt giữa cô và Tiêu Việt, xác suất bị chụp được hẳn là rất thấp. Chỉ có điều, nhờ Tiết Phùng Phùng cung cấp tin tức này mà cô có được một cơ hội.
Tối hôm đó, Ân Dao nhắn WeChat cho Tiêu Việt: Anh có chuyện gì không thật thà với em phải không?
Hắn cơ hồ giây hồi: Chuyện scandal?
Ân Dao: Anh còn chuyện khác?
Tiêu Việt: Anh tưởng em không quan tâm.
… Vậy ra là đang chờ cô chủ động hỏi? Lần đầu tiên Ân Dao nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của anh.
Cô đáp: Em vừa về nước mà, mấy ngày trước không có lên mạng. Là Tiết Phùng Phùng nhắc tới, bằng không em còn chưa biết đâu. Vừa nãy lên Weibo tìm thử, bạn gái scandal của anh xinh đẹp quá. Lần trước ở trường quay tối mù nên không thấy rõ, tiếc ghê.
Tiêu Việt gửi một cái meme “không muốn nói chuyện”.
Ân Dao bật cười. Trêu anh xong, cô gửi tin nhắn thoại qua: Được rồi được rồi, không cho anh nói nhiều với người ta ở trường quay. Nếu bị scandal lần nữa em sẽ giận đó.
Anh nhắn lại một tin: Không có nói nhiều với cô ấy, ảnh chụp chỉ chụp được một nửa, là đạo diễn đang giảng phim. Hôm đó muốn giải thích với em, nhưng em đang bận, hôm sau Tiểu Sơn đã xử lý xong chuyện này, nên anh không nhắc tới.
Tổng cộng 15 giây, giọng điệu nghiêm túc. Tất nhiên Ân Dao tin anh. Lần trước khi phải quay cảnh dắt tay ôm ấp đối phương cũng báo trước cho cô biết, anh sẽ không nói điêu lừa cô.
Thời điểm tháng mười hai chỉ còn lại chưa tới mười ngày, đoàn phim của Tiêu Việt vẫn không thấy dấu hiệu đóng máy. Nhân tố làm chậm tiến độ có rất nhiều, nhưng tìm nguyên nhân cũng chẳng có tác dụng gì. Anh vẫn về Bắc Kinh vào Giáng sinh như dự tính, đi chuyến bay 11h30 tối, gần hai giờ sáng mới đáp xuống sân bay thủ đô. Thời gian quá muộn, Tiêu Việt lại gần sân bay, sau khi trời sáng thì đi thẳng đến chỗ Ân Dao.
Chưa tới bảy giờ, Ân Dao nhặt được một người ngoài cửa. À, trừ người ra còn có một con thú nhồi bông béo múp lông mềm, là một bé cún tai dài rất dễ thương.
Ân Dao vốn tự nhận mình đủ am hiểu chuyện sáng tạo bất ngờ, không ngờ người nào đó cũng biết. Rõ ràng mấy hôm trước còn nói việc đóng máy bị lùi lại.
“Anh lừa em?” Cô ôm cả anh và cún.
Tiêu Việt bị cô làm cho đập vào cánh cửa, anh cúi đầu cười, đẩy đầu con cún tai dài ra: “Để anh bỏ cái này xuống được không?”
Ân Dao buông tay ra, cầm con thú bông trong ngực anh đặt nó ngồi trên tủ. Cô chưa kịp hỏi gì thì đã được Tiêu Việt ôm vào lòng.
Trên người anh có hơi sương sớm mùa đông, khiến Ân Dao bắt đầu suy nghĩ anh về lúc nào. Tối qua hay là sáng nay? Bất kể là sân bay Hàng Châu hay là sân bay Nghĩa Ô đều không có chuyến bay sớm như vậy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô ngửa mặt lên, nhẹ nhàng sờ một vệt nhàn nhạt trên trán anh.
“Nhánh cây quẹt một cái.” Quay ngoại cảnh, bị thương thế này đã cực kỳ nhẹ.
Ân Dao: “Tối qua anh về?”
Tiêu Việt gật đầu: “Chỉ kịp chuyến bay hơn mười một giờ.”
Thế là rạng sáng mới tới đến.
“Vậy là đóng máy rồi?”
Anh lắc đầu: “Chỉ về một lát thôi, buổi chiều đi.”
“Buổi chiều?”
“Ừ, chuyến bay năm giờ.”
“… Vậy sao còn chạy về?” Ân Dao nhíu mày: “Cực quá.”
Tiêu Việt không trả lời ngay, ngón tay sờ sờ của cằm cô. Anh cúi đầu hôn cô rồi mới đáp: “Đã đồng ý với em mà, quên rồi sao?”
Dĩ nhiên Ân Dao không quên.
“Nhưng không có đóng máy mà.” Không biết là cô đau lòng nhiều hơn hay là bất đắc dĩ nhiều hơn: “Cởi áo khoác đi, toát mồ hôi cả rồi.”
“Ừm.”
Trong phòng đủ ấm, Tiêu Việt vào phòng ngủ đổi áo hoodie mỏng. Lúc bước ra mới phát hiện Ân Dao đang ở phòng bếp.
“Làm gì vậy?” Anh hỏi.
“Bữa sáng đó.” Ân Dao mở tủ lạnh: “Sandwich.”
Tiêu Việt: “Em biết làm à?”
“Em học rồi.” Ân Dao liếc xéo anh một cái: “Có phải “Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi” hay không?”(*)
Tiêu Việt chỉ cười, không nói. Nhìn cô quay sang đánh trứng gà trong chảo, sau khi rán xong thì gắp ra. Động tác không thạo lắm, nhưng cũng không vụng về. Tiếp đó, cô rán giăm bông và bánh mì sandwich, rồi gói những thứ này lại, thoa sốt lên. Cả quá trình trông rất ra dáng. Cô cắt sandwich dọc theo đường chéo, vừa bày ra đĩa, vừa nói với anh: “May mà tuần trước em tưởng anh sẽ đóng máy, còn mua sữa bò để trong nhà, bằng không hôm nay anh không có uống đâu.”
Cô tiếp tục đưa sữa nóng cho anh.
Tiêu Việt ở một bên nhìn cô, mấy giây sau anh hỏi: “Anh có thể hiểu là em vì anh nên mới học làm bữa sáng hay không?”
Ân Dao nhướng mắt, cười: “Không thì sao, em có người bạn trai thứ hai thích uống sữa bò hả?”
Nhìn thấy ánh mắt của anh, Ân Dao biết hiệu quả của điều bất ngờ này rất được, có lẽ đủ để anh vui cả ngày.
Lúc ăn sáng, Ân Dao nói với Tiêu Việt: “Em tưởng anh không về, trưa nay còn hẹn Uyển Uyển đó. Cô ấy cũng vừa về Bắc Kinh mấy ngày, tối nay lại phải đi.” Cô vốn muốn gọi điện thoại cho Hoàng Uyển Thịnh để hủy hẹn, bỗng nhiên nảy ra chủ ý khác, nửa đùa nửa thật hỏi Tiêu Việt: “Cũng lâu rồi anh không gặp cô ấy mà, cô ấy vẫn là a tỷ của anh đó. Hay là bọn mình cùng đi ăn lẩu? Đồ miễn phí, ở cửa hàng mới của cô ấy.”
Tiêu Việt ăn xong một ngụm sandwich cuối cùng mới trả lời: “Được.”
Ân Dao kinh ngạc: “Thật hả?”
Anh gật đầu, trong mắt có nét cười: “Nếu không em sẽ bị nói là trọng sắc khinh bạn.”
_______
*[“Sỹ biệt tam nhật, quát mục tương đãi”: kẻ sĩ ba ngày không gặp, khi gặp lại phải dùng con mắt khác mà đối đãi. Ý nói, cần phải thường xuyên loại bỏ cách nhìn cũ, dùng ánh mắt mới để đối đãi với người hoặc sự vật].
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!