Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 10
Nefertari được ngồi trên hắc mã đẹp đẽ với lông mao bóng bẩy mượt mà, yên ngựa làm từ vàng nguyên chất bóng loáng trong ánh nến từ khu chợ. Nó ngồi còng lưng, tay túm lấy lông mao ngựa, cố gắng trấn an mình. Má ơi!! Lần đầu tiên bổn cung được cưỡi ngựa đấy nhé! Adel hắn đi dưới đường, tay kia cầm lấy cương ngựa, chầm chậm đi, vừa đi vừa mỉm cười mãn nguyện. Ánh nến vàng ấm áp từ khu chợ lúc chiều phả vào người hắn càng thêm lung linh. Phải rồi, khu chợ đêm ở Ai Cập là xa hoa nhất, kết thúc hoàng hôn tất cả các sạp hàng sẽ tự đốt đèn, trên mỗi tường đá cao lớn đều là đuốc sáng rực một vùng, xa hoa không xiết. Adel hắn có thân hình cao lớn thon thả, mái tóc trắng nhuốm một màu vàng nhạt, sáng rỡ. Nefer chỉ nhìn thấy sau lưng nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn lúc này rất dịu dàng. Hai người cứ yên lặng đi, Nefer chẳng hiểu sao trong lòng nặng trĩu, nhìn bầu trời đầy sao mà thở dài.
– Nefertari tiểu thư, quốc gia của người như thế nào? -Adel rũ mi mắt xuống, yên lặng níu dây cương
– Quốc gia của ta sao? Là một nơi khá rộng lớn, ở đó rất đông đúc dân cư, người ngoại tộc tới lui sinh sống rất nhiều. Bọn họ không còn dùng ngựa hay gia vật như nơi đây, ở đó họ có phát minh mới, với những chiếc xe bằng sắt, tòa nhà to lớn cao hẳn 5 trượng, thậm chí là hơn… Nhiều lắm, một lời không thể nói hết!! -Nó cứ như vậy ngồi huyên thuyên một tràng (tính buôn chuyện nổi điên cuối cùng cũng kìm được)
– Còn có nơi như vậy?? Bảo sao trang phục của ngươi lại kỳ lạ thế đấy. Ha.. ha. -Đồng tử xám khói của Adel ánh lên một tia sáng nhỏ, giữa đường cát tối tăm này cực kỳ dễ thấy
– Ừm….
– Nefertari tiểu thư, tới nơi rồi! -Adel nhìn thấy Rameses hắn ngả lưng vào cột đá hoa sen, đứng nghiêng người trên sàn đá đẽo đẹp đẽ nổi lên trên mặt đất, tay cầm ly rượu đong đưa nhìn bọn họ, lại quay đầu cười nhẹ với nó
– Ngươi có thể gọi ta là Nefertari mà! Đâu cần lúc nào cũng tiểu thư tiểu thư như vậy chứ!! -Nó vất vả trèo xuống yên ngựa, nếu không có sự trợ giúp từ Adel thì chắc đến ngày kia cũng chẳng thể xuống được* Đến khi chân chạm tới nền cát vàng, Nefer dẩu môi tru tréo với Adel. Hắn có sững lại một chút, rồi rất nhanh khôi phục sự dịu dàng vốn có của mình.
Nó một đường đi thẳng về phòng của mình, khi lướt qua chỗ Rameses, nó mở lớn mắt nhìn nam nhân đang uống rượu dưới chân. Mái tóc đen dài mượt mà rủ xuống che đi khuôn mặt nghiêng của hắn, lại mềm mại trong gió, bóng bẩy ánh vàng. Tiểu mạch sắc da tươi sáng nhờ ngọn đuốc phía sau, mịn màng đều màu. Thân mình hắn rất săn chắc, bắp tay có đeo vòng vàng khắc ra con mắt của Horus, cổ tay cầm rượu có đeo bao vàng rất nhiều màu sắc. Cốc rượu trong tay hắn cũng làm từ vàng, bề ngoài chạm khắc tinh xảo được trổ đá quý cẩn thận. Màu rượu trong cốc lại là màu tím, tím lịm từ đầu cốc đên cuối cốc, tím tươi sáng từ trong ra ngoài. Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nó dừng trên người mình, Rameses đưa đầu quay về phía nó, nâng con mắt lên liếc nhìn. Oa…. Nó thật sự cảm thán. Khuôn mặt của tên này cứ như được thần linh đem tất cả những gì đẹp đẽ nhất trao tặng vậy. Mày rậm cong cong, mặt thon, mũi nhỏ cao vút, môi mỏng hồng hồng. Con ngươi hổ phách sáng rỡ dưới ánh vàng, kẻ mắt xanh rêu sắc nét làm phần khí khái của hắn tăng lên bội phần
– Ngươi nhìn ta làm gì?? -Rameses nhíu mày nhìn ngược lại nó. Nefer vã mồ hôi ra cứng miệng, liếc mắt đi chỗ khác lắp bắp trả lời
– Ai thèm nhìn ngươi! -Nói rồi định quay đi, thế nhưng bước được hai bước nó khựng lại
– Bổn vương biết mình rất đẹp. Không phải ngại!! -Rameses nhếch miệng, hớp thêm một ngụm rượu nho ngọt ngào thơm nức mát lạnh lan đầy khoang miệng, ợ hơi một cái
– ………… -Bổn cung đi về, về thật đây! Bổn cung méo muốn ở lại nữa.
Adel chôn chân đứng như trời trồng nhìn hai người, thật là hợp đôi biết nhường nào, nhưng hắn lại khó chịu, mày nhăn chặt
– Điện hạ, sao lại uống nhiều như vậy? -Adel tiến tới kéo tay Rameses đứng dậy, nhìn theo bóng lưng nó lấp ló nơi điện xa kia. Sở dĩ căn phòng của Nefertari ở vị trí đồng việc nơi điện của Rameses vừa vặn có thể nhìn thấy hết thảy bên trong
Việc này…. Bổn bảo bảo thâm tâm thật phiền muộn! Giả đại nhân, cầu ôm ôm an ủi nhaaa!!!
* Bởi vì ngựa ở Ai Cập rất khó thuần, nếu như không quen mùi hương trên người ngươi thì việc tự tiện động đậy trên người sẽ làm bộc phát tính hồng hoang của nó. Nên việc xuống ngựa đã phải giữ cân bằng không ngã thì chớ, còn phải nhờ Adel trợ giúp vì đây vốn là ngựa của hắn nha.
* Chap trước có miêu tả qua căn phòng nó, là dạng nửa kín nửa hở ấy. Phòng Ramses hắn ở quẹo hành lang bên kia nên có thể nhìn được toàn bộ căn phòng nó qua chỗ hai hồ nước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!