Ký ức Ai Cập [Tự chuyện]
Chương 17
– Xì, đúng là đồ vô dụng!
– ………… -Ngươi có thể cưỡi ta mà?
Nefertari ngước lên nhìn hắn chằm chằm, lại quay sang Adel trân trân mắt
– ……. -Không liên quan ngươi nhìn ta làm cái gì a??? Adel liên tục kêu khổ trong lòng
– Ngươi có thể cho ta đi cùng mà..
– Nhưng ngươi không biết cưỡi ngựa!
– Vậy ngươi cưỡi ta!!
– …………….
– …………….
– ……………. -Không khí bỗng bao trùm lấy không gian ấy, cả bả người bọn họ lẫn mấy tên binh lính đằng sau đều im lặng mặc niệm thần linh..
– ….. Ý.. Ý ta là cho ta cưỡi cùng…… Oh shit!! Ý ta là cho ta ngồi lên trên…. Cưỡi chiến mã của ngươi….. -Đệt!
– ……………… -Bổn vương đi đây!
– Ý ta là ngươi cho ta ngồi lên ngựa, ta ngồi sau là được rồi! -Rameses hắn hết nhìn nó, lại nhìn con ngựa, sau đó lại nhìn nhìn nó thêm chút nữa. Hắn dịch cái mông lùi lại, giở ra cái giọng hách dịch:
– Lên! -Như nhận được đặc ân vô cùng to lớn, Nefertari hớn ha hớn hở nhảy chân sáo lên ngựa. Rameses nhìn Nefertari mà miệng nhếch lên một chút. Rồi…. Xem nào!!! Nefertari dưới sự giúp đỡ từ Adel cuối cùng cũng lên được ngựa, tiến đi kiểm binh!!! Đi trên đường, ngựa thong dong nhâng lên nhâng xuống, người Nefertari cũng lâng lâng theo. Ngồi trước Rameses, nó nhếch miệng cứng lưỡi:
– N…. Này! Cái gì cứng cứng cứ sau ta vậy???
– …………….
– ………………
– Ta không biết tên ngươi!
– …………. Rameses nhìn cái chỏm tóc nó, ngước lên trời lại chậm rãi mở miệng
– Rameses Meryamun -Nefertari nghe xong lại suy nghĩ một chút, tên khó nhớ quá!!!!
– Ư… Ừ… -Bổn binh lính cần muối cho câu chuyện này!
Đi thêm một đoạn nữa, nó vòng qua một cổng trại lớn, Rameses hắn vẫn chưa dừng lại, đi thêm một đoạn nữa vào tới giữa sân luôn. Đi vòng vòng qua một hồi, Nefertari chỉ biết mở to mắt cảm thán. Thế này…. Quá hùng hậu rồi đi??? Nó chẳng đếm được bao nhiêu người nhưng từ chỗ nó nhìn ra tận tít vùng bên kia đông như kiến lũ. Bọn họ sắp hàng đều nhau tăm tắp, trên tay mỗi người đều là giáo giả, Rameses hắn giơ tay cao lên ra hiệu, bọn họ đồng loạt liền ngừng lại, díu vào nhau quỳ gối hành lễ. Tư lệnh quân đoàn từ đằng bên kia tiến lại hắn hành đại lễ đưa tay lên đặt trước ngực cúi đầu hô
– Điện hạ!
– Đứng lên đi. Mọi chuyện ra sao rồi? -Rameses xuống vẫn không quên vuốt vuốt má ngựa, tay cầm dây cương trấn an, tránh để Nefertari không bị ngã. Cử chỉ quan tâm ấy có mỗi Nefertari đui mù không nhận ra còn lại tất cả binh sĩ đều trố lòi mắt ra xem người đó có phải điện hạ của bọn họ không. Từ trong đám đông một thiếu niên tóc đỏ đang chạy như bay về phía bọn nó, bộ dạng hớn hở…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!