A Dưới O Trên - Chương 10: Chương 10
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


A Dưới O Trên


Chương 10: Chương 10


“Thật ra, cũng chẳng sướng lắm…”
Editor CO6TINY ????
Alpha bực mình ngồi bên cạnh, lia mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm nói gì.
Đèn đường từng cái một chạy lướt qua, ánh sáng chập chờn chiếu vào người y, rọi sáng vết ửng hồng mờ ám trên cổ.
“Cảnh sát Dư?” Nhiếp Tử Hàng nghiêng người gọi y, “Giận đấy à?”
Mặc kệ anh.
Hắn gọi tiếp: “Cảnh sát Dư.”
“Cảnh sát Dư ơi, Tiểu Dư?”
“Cảnh sát Tiểu Dư?”
“Dư Dư?”
Xưng hô cuối cùng vừa thốt ra, thành công khều lông Alpha, vết đỏ trên cổ vừa lặn xuống chưa bao lâu, lại đỏ bừng bừng.
“Đừng gọi bậy.”
Nhiếp Tử Hàng mỉm cười, duỗi bàn tay về phía y: “Cảnh sát Dư, còn chưa trả bút ghi âm cho tôi.”
Alpha lập tức ném trả cây bút vào tay hắn như thể trốn tránh bệnh dịch.
Tiếp đó rụt cổ co người lại y chang bé ốc sên.
Nhiếp Tử Hàng tỉnh rụi bỏ bút vào túi, cảm nhận được mùi thơm pheromone của Alpha vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay.
Đến nới, cả hai xuống xe.

Trước khi đi, tài xế mở kính xe ra, dặn dò Dư Cảnh Hiên: “Là Alpha thì xông xáo lên, đừng đợi đến khi bà xã chạy mất lại hối hận!”
Tiếp đó dứt khoát phóng xe vèo vèo đi mất.
Dư Cảnh Hiên mở app thanh toán lên, hỏi: “Tiền taxi bao nhiêu, tôi chuyển qua Fetion cho anh.”
Nhiếp Tử Hàng không để ý xua tay: “Chỉ có mấy đồng thôi, đừng chuyển mắc công.

Cũng chỉ thuận đường đưa cậu về, nếu không đi cùng vẫn trả bằng ấy tiền.

Vào nhà đi, tôi cũng đi đây.”
Nói xong, mở app giao đồ ăn ra, bắt đầu xem xét đồ ăn giao gần đó.
Lẩu xào cay, cay quá.
Món Tứ Xuyên? Món Hồ Nàm? Còn cay hơn…

Bằng không, hay là ăn món Giang Tô.
Click vào một nhà hàng Giang Tô-Chiết Giang, nhìn ảnh bên trên xong lại chả muốn ăn nữa.
Mắt thấy sắp lướt gần 20 tiệm vẫn chẳng lựa được cái nào, người bên cạnh bỗng mở miệng: “Không bằng, sang nhà tôi ăn đi.

Đồ bên ngoài đưa tới ỉu hết cả ăn không tốt.

Trưa nay tôi hầm canh sườn củ sen trước đấy rồi, về chỉ cần xào thêm hai món nữa thôi, vừa lúc ăn chung.”
Ngón tay đang lướt màn hình của Nhiếp Tử Hàng khựng lại.
Nhớ tới cái đêm ăn xiên nướng kia, đầu búi tỏi nói Dư Dư nhà bọn họ biết nấu cơm lại thạo việc nhà, nàng dâu ngoan thế này có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Thân là Omega đã có ba đời vợ, đều là Omega õng ẹo hay làm nũng, trước giờ có bao giờ được nếm qua cơm canh đạm bạc nhà làm đâu, tim Nhiếp Tử Hàng đập bình bịch liên hồi nhữ dã trống.
Cả lời từ chối mang tính tượng trưng thôi cũng bỏ phen, lập tức cất điện thoại, cười đáp ứng: “Được chứ.”
Tòa Phong Hoa Dư Cảnh Hiên sống là tiểu khu lâu đời, đều là tòa dân cư kiểu cũ cao năm sáu tầng, dây leo còn bám dày đặc trên tường.
Đi thẳng theo con đường chính của tiểu khu, nóc tòa nhà thứ ba đã ở trước mắt.
Dư Cảnh Hiên dùng chìa khóa mở cửa, mùi thịt nồng đậm tỏa ra tứ phía, trong bếp truyền đến tiếng nước sôi sùng sục.
“Tôi hẹn giờ hầm canh hơi lâu, ước chừng mười phút nữa sẽ xong.

Trên bàn có nước ấm, ly úp ngược đều là đồ mới rửa, anh cứ tùy tiện.” Y nói.
Nhiếp Tử Hàng nhìn đá cẩm thạch lát sàn dưới chân không nhiễm tí bụi, hơi hơi không dám đi lại: “Cần đổi giày không?”
Dư Cảnh Hiên dọn dẹp phòng ốc sạch tới mức Nhiếp Tử Hàng không dám đặt mông ngồi xuống, cảm giác vi khuẩn trên người mình sẽ làm vấy bẩn nơi này mất.
Lần đầu tiên hắn gặp một Alpha sạch sẽ đến nhường này.
Alpha trong ấn tượng, đều là kiểu không câu nệ tiểu tiết, mùi pheromone lẫn với mùi tất thúi trong phòng bay tán loạn, hun người ta muốn phình đầu.
Nhưng chỗ ở của Dư Cảnh Hiên, tản ra mùi thơm phức của thịt hòa với mùi bồ kết từ quần áo mới giặt, trộn lẫn với hương hoa lan thoang thoảng, còn mang lại cảm giác dễ chịu hơn so với căn nhà đã được quản gia quét tước gọn gàng của hắn.
Càng có mùi khói lửa, hương vị của nhà.
Alpha ngược lại không hề để ý, nghe hắn hỏi xong, thản nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, nhà tôi không có dép dư, anh cứ tiến vào đi.

Dù sao trước khi ngủ cũng phải lau sàn, bị bẩn cũng không sao.


Sau đó nói nhanh như bay: “Tôi đi làm cơm trước, sắp xong rồi.”

Lao đầu chạy vào bếp.
Nhiếp Tử Hàng ngồi một mình bên bàn ăn, lắng nghe tiếng nước chảy trong bếp, cùng với tiếng leng keng nấu nướng bận rộn.
Đang định xắn tay áo đi vào hỗ trợ, đột nhiên trong góc truyền đến một tiếng Đinh, mới nhận ra là điện thoại của Dư Cảnh Hiên, đặt một góc bên bàn ăn.
Ai đó gửi tin nhắn đến, trên màn hình khóa hiển thị:
[Tiểu Dư, mấy nay thế nào rồi? Ài, Alpha có là gì đâu, người này không được lại đổi người khác, đừng tự rước bực vào mình, có lỗi với bản thân đấy.]
[Bên tôi có một chiến hữu Alpha, cũng là AA.

Gần đây bận ra ngoài làm nhiệm vụ, tuần sau có thể nghỉ phép trở về, ông gặp cậu ta thử coi sao? Nhỡ đâu có cảm giác thì sao.

Mà này, cậu ta xuất thân từ bộ đội, tuyệt đối trung thành, cũng không dễ bị pheromone ảnh hưởng đâu.

]
Nhiếp Tử Hàng nhìn mấy tin nhắn kia, lâm vào trầm tư.
Đồng dạng là thất tình, bạn đời ra ngoài ngoại tình, bạn của Dư Cảnh Hiên đã nói giới thiệu cho y một A đáng dựa dẫm hơn trước.
Lại nhìn chính mình…!Bảo hắn đi bar tìm bạn giường, còn khuyên hắn đừng yêu nữa, không có kết quả, thà trực tiếp lăn giường còn thiết thực hơn.
Là vấn đề của hắn, hay mấy thằng bạn của hắn có vấn đề?
Nồi cơm điện trong bếp nhảy lên, Alpha đã nấu xong cơm.
Sau đó lại là tiếng nước chảy róc rách, xen lẫn với tiếng thái rau.
Nhiếp Tử Hàng đứng dậy đi vào bếp.
Alpha đã thay quần áo mặc ở nhà, đang thái mướp.
Bổ dao xuống, cạch cạch cạch, nhanh gọn lẹ.
Nhìn người bận rộn trước bếp kia, trong đầu Nhiếp Tử Hàng bỗng vang lên một giọng nói không thích hợp: Nếu y không yêu đương AA thì tốt rồi.
Ngay cả khi Dư Cảnh Hiên là Beta, hắn cũng sẵn sàng thử…sao lại là Alpha chứ.
Nhiếp Tử Hàng theo thói quen sờ vào gói thuốc trong túi, nhưng nhìn người đứng trước bếp kia, bàn tay đang động đậy lại khựng lại.
Y có lẽ sẽ không thích.
Dư Cảnh Hiên đang đổ dầu vào nồi, chuẩn bị xào rau.

Liếc mắt thấy Nhiếp Tử Hàng đi tới, quay đầu hỏi hắn: “Sao lại vào đây?”
Người đàn ông đè nén cảm xúc trong mắt, tùy ý dựa vào cửa: “Xem thử có gì cần giúp không.”
Dư Cảnh Hiên xua tay: “Không có, bếp nhà tôi nhỏ lắm, hai người không chen đủ đâu.

Đồ ăn sắp lên đĩa rồi, trong đây đầy khói dầu, anh giúp tôi đóng cửa bếp lại với, đừng để mùi thoát ra phòng khách.


Nhiếp Tử Hàng nghe lời đóng cửa lại.
Có tiếng máy hút mùi chạy phía sau, lẫn tiếng xèo xèo của đồ ăn được đổ vào chảo.
Mùi hành gừng tỏi xào chung lên men theo khe cửa bay ra, Nhiếp Tử Hàng không khỏi hít một hơi thật sâu.
Lâu lắm rồi mới ngửi lại mùi này.
Nhiếp Tử Hàng cảm thấy để chủ nhà làm cơm, mình ngồi không chực ăn rất bất lịch sự, dứt khoát cầm vụ án của Hà Thành lên xem.
Còn chưa đọc được hai ba trang, cửa bếp đã mở ra.
Alpha bê ra một đĩa mướp xào chay: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Nhiếp Tử Hàng vội khép tài liệu lại, vào nhà vệ sinh rửa tay.
Lúc hắn trở ra, Dư Cảnh Hiên đã thu dọn xong mọi thứ.
Hai đĩa rau xào cùng một phần canh sườn nhỏ đặt trên bàn.

Cơm mới xới ra, vẫn đang bốc khói nghi ngút.
Trong căn hộ nhỏ ấm cúng, mùi thức ăn nhà làm thơm lừng.
“Nhờ phước của cảnh sát Dư, mới cọ được một bữa thịnh soạn thế này.”
Nhiếp Tử Hàng cười bưng bát canh lên, ân cần đẩy qua.
Dư Cảnh Hiên nói một tiếng “cảm ơn”, tiếp đó đi kiểm tra điện thoại.
Vừa húp canh, vừa gõ chữ.
Nhiếp Tử Hàng gắp cho y một cái đũa rau lớn, đặt vào trong bát y, biết rõ còn hỏi: “Bạn?”
Dư Cảnh Hiên đặt điện thoại xuống, chậm rãi nhai một lúc rồi nói: “Ừ.

Chuyện của Hà Thành có chút nghiêm trọng, bạn bè xung quanh đều biết, muốn giới thiệu người khác cho tôi.

Nhiếp tiên sinh hẳn cũng không khá hơn tôi là bao?”
Nhiếp Tử Hàng nghĩ tới đám bạn tốt không đáng tin cậy của mình, hừ lạnh một tiếng: “Kém xa, mấy đứa nó đều bảo tôi đừng tìm nữa, từ bỏ cho rồi.

Tìm không được, hết đường cứu chữa rồi.”
Dư Cảnh Hiên nghẹn: “Không phải chứ, sẽ có người thích hợp thôi.”

Nhiếp Tử Hàng trực tiếp đẩy điện thoại tới trước mặt Alpha: “Tự cậu xem đi.

Khuyên tôi nghĩ thoáng lên, đừng tìm nữa.

Bảo tôi đi bar hẹn người, tình một đêm.

Loại nào cũng có.”
Bình thường lúc tám chuyện với đám bạn, cứ nói toạc ra, vốn không thu liễm, lộ liễu trắng trợn.
Alpha ở đối diện nhìn xong, mặt lại đỏ tía cả lên.
Một lúc sau, rốt cục nghẹn ra một câu: “Đừng nghe bọn họ, như vậy không tốt…”
Nhiếp Tử Hàng nhướng mày: “Hửm? Sao không tốt? Cảnh sát nhân dân kính mến, phổ cập cho người dân chút đi.”
Dư Cảnh Hiên: “Dễ…!Ừm, dễ mắc bệnh…”
Alpha trịnh trọng dạy hắn, Nhiếp Tử Hàng cố gắng để không bật cười ra tiếng.
Hắn giả vờ bất đắc dĩ hỏi: “Vậy giờ làm sao, tôi thấy bạn tôi nói rất đúng, Omega quả thật không đáng tin, Alpha tùy tiện phóng ra pheremone đã câu được người đi.

Tôi cũng chả phải hòa thượng ăn chay, vẫn phải đáp ứng những nhu cầu cơ bản chứ, cũng đâu thế dựa vào tay phải mỗi ngày được.


Dư Cảnh Hiên suy nghĩ một chút, nghiêm túc đề nghị: “Tôi thấy người bạn kia của anh có xu hướng giống anh mà, bằng không…hai người tiến tới thử?”
Nhiếp Tử Hàng: “Nó? Nó còn thô thiển hơn tôi, không hạ miệng được.

Bảo tôi nằm dưới nó…Nếu để Omega làm, còn không bằng dứt khoát nằm dưới thân Alpha cho rồi, so ra còn sướng hơn Omega.”
Dư Cảnh Hiên không nói gì nữa.
Nhiếp Tử Hàng tưởng rằng mình đã chạm đến điểm mấu chốt của Alpha, còn trêu tiếp, sợ y cắn lại mình quá.
Đang nghĩ, bằng không gắp cho y một đũa rau bù tội.
Đột nhiên nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Alpha chôn vùi trong bát cơm truyền đền: “Thật ra…cũng chẳng sướng lắm…”
Nhiếp Tử Hàng suýt chút nữa phun ra một ngụm cơm.
Lấy mạng tôi luôn đi!
Sao cả chuyện này y cũng nghiêm túc trả lời lại thế…
Nhiếp Tử Hàng cảm thấy, nếu là đàn ông, lẽ ra phải hỏi tới: Xác định không sướng bằng Omega?
Thôi, nhỡ đâu Alpha xấu hổ quá trớn đá bay hắn ra ngoài thì chết dở.
Editor CO6TINY ????

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN