“Trước tiên có thể bật thông gió lên được không…”
Editor: CO6TINY ????
Nhiếp Tử Hàng cọ cơm xong, hài lòng tản bộ về nhà.
Ngủ một giấc ngon lành, gần tới sáng lại bị chính mình dọa tỉnh.
Trong mơ, hắn đang đè một người đàn ông mặc một thân cảnh phục, còn hôn chùn chụt lên dái tai đối phương.
Móc tay vào cổ áo người kia, cởi từng khuy từng khuy một.
Quần áo thoáng cái đã mở toang, lộ ra bờ vai mượt mà.
Không khí tràn ngập mùi pheromone rải rác xen lẫn hơi thở hỗn loạn.
“Cục cưng, em thật đẹp.”
Hắn cúi đầu ngửi cổ người đàn ông, mở lòng bàn tay đang siết chặt kia ra, chen từng ngón tay vào khe hở, mười ngón đan xen, siết lấy.
Tiếp đó, hương hoa lan thơm nồng tràn khỏi gáy người đàn ông.
Người kia quay lưng về phía hắn, bị hắn đè dưới thân, đột nhiên quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt không chút gợn sóng của Dư Cảnh Hiên.
“Nhiếp tiên sinh, tôi là Alpha.”
Nhiếp Tử Hàng thở hổn hển bừng tỉnh, người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn lau mặt, cảm nhận vết dinh dính ở dưới chăn, không khỏi dở khóc dở cười.
Sắp đến kỳ phát tình, tối qua còn trêu Dư Cảnh Hiên cả một tối, trong mơ còn bị y trở tay cắn lại.
May mắn lúc nảy tỉnh lại nhanh, nếu không đã bị câu nói Nhiếp tiên sinh, tôi là Alpha lạnh tanh của cảnh sát Dư, dọa héo luôn quá.
Bóng ma này quá dữ.
Truyện Truyện Teen
Có điều……
Hắn lặng lẽ nhìn vào bàn tay vừa nắm tay Alpha lúc nãy.
Trong mơ, nhiệt độ trên người y nóng hôi hổi như lò sưởi, còn có vết chai mỏng trên lòng bàn tay, tất cả xảy ra sống động y như thực.
“Đầu óc của mình, biết nghĩ đấy…”
Người đàn ông thấp giọng lẩm bẩm, khóe môi vô thức nhếch lên.
Ở bên khác của tòa Phong Hoa, trong căn hộ nhỏ cách đó vài chục mét vuông.
Dư Cảnh Hiên đang xem tin nhắn trên điện thoại, lộ ra vẻ do dự.
Hôm qua Nhiếp Tử Hàng nói với y, gần đây sẽ không nhận án nữa, tiếp đó đẩy một luật sư khác tên Trần Hâm cho y, còn nói là đồ đệ ruột, đảm bảo chất lượng.
Dư Cảnh Hiên đã thêm bạn tốt, ba người họ còn lập hẳn nhóm nhỏ.
Vừa rồi, Trần Hâm gửi tin nhắn đến:
[Cảnh sát Dư, tài liệu vụ án của anh đang ở chỗ sư phụ, giờ tôi sang đó lấy, nhân tiện bàn giao các hạng mục cần chú ý luôn.
Chỗ anh sống gần khu sư phụ đang ở đấy, nếu rảnh, cùng sang ngồi nghe nhé.]
Y trực ca chiều nay, cả sáng đều rảnh rang không bận gì.
Nhưng chẳng phải Nhiếp Tử Hàng sắp vào kỳ phát tình sao…Y là Alpha, lúc này công khai vào nhà người ta, nhìn thế nào cũng không nên.
Nhưng, hôm qua Nhiếp tiên sinh cũng có nói anh ấy sắp phát tình, đến tối vẫn vô tư ghé qua ăn cơm.
Chẳng lẽ, kỳ phát tình của Nhiếp tiên sinh, vốn không hề bị pheromone của Alpha ảnh hưởng?
Nhưng nếu bị ảnh hưởng thì sao đây…
Nhiếp tiên sinh trong kỳ phát tình, sẽ giống với Omega bình thường à? Hay là…có phản ứng khác?
Giống Alpha, muốn đánh dấu, muốn chiếm hữu, muốn cùng Omega làm tình?
Nhận thấy mình càng nghĩ càng méo mó, Dư Cảnh Hiên vội ngừng lại.
Trời ơi…!y đang nghĩ bậy nghĩ bạ gì thế này, quá xúc phạm Nhiếp tiên sinh rồi…
Vội chột dạ gõ vào nhóm: [Tôi rảnh…!Nhưng, thời gian đặc thù của Nhiếp tiên sinh, tôi sang đó không tiện lắm thì phải.]
Trần Hâm bên kia lập tức phản hồi lại:
[ Cảnh sát Dư đừng lo, mỗi lần sư phụ phát tình đều báo trước một tuần lận, lúc này mới qua hai ngày, tức là không có phản ứng gì đâu.
]
[Baba Nhiếp là Omega bất khả chiến bại trên thế giới.jpg]
Dư Cảnh Hiên vẫn cảm thấy không đáng tin lắm, dứt khoát tab Nhiếp Tử Hàng: [Nhiếp tiên sinh, cho tôi hỏi giờ có tiện sang đó cùng nghe bàn giao vụ án khô[email protected]ếp]
Một lúc sau vẫn không thấy ai phản hồi lại, y bèn nhấp vào hộp thoại trò chuyện riêng tư, gửi lại tin ban nãy.
Vẫn không có hồi âm.
Ngược lại, Trần Hâm đã gửi một tin nhắn thoại đến nhóm:
“Tôi sắp đến nơi rồi! Sư phụ hẳn còn chưa dậy đâu, có tab anh ấy cũng vô dụng à.
Tôi hẹn anh ấy 9 giờ, anh ấy nhất định phải ngủ đến 9 giờ đúng, kém một phút sai một li cũng không được.
Cảnh sát Dư yên tâm sang đi, chỉ có mình anh là Alpha, sẽ không ảnh hưởng tới sư phụ đâu, sư phụ đâu phải là Omega bình thường, haha!”
“Lát nữa tôi đợi anh trước cổng tiểu khu nhà sư phụ nhé, miễn cho anh không biết đường.”
Nói xong lại phát định vị sang.
Phong cách hùng hùng hổ hổ này, khiến Dư Cảnh Hiên ngớ cả người.
Sao đột nhiên lại chờ y ở cửa tiểu khu?
Vội trả lời vào nhóm:
[Vậy cậu đợi một lát, tôi xịt thuốc ức chế xong sẽ xuống.
]
Chín giờ sáng, vừa mới tắm táp xong, Nhiếp Tử Hàng tùy tiện quấn một cái khăn tắm quanh hông, nghe thấy tiếng chuông ở dưới lầu vọng lên.
Cái mặt to bự của Trần Hâm chình ình trên bộ đàm: “Sư phụ, sư phụ! Em đến lấy tài liệu!”
Hắn ừ một tiếng, nói: “Vào đi.”
Tiếp đó ấn mở cửa.
Đợi hắn lau nước trên tóc đi xuống lầu, nhìn thấy cái người ngồi trong phòng khách kia, suýt chút nữa trượt chân ngã lăn cù.
Bộ cảnh phục kia, dáng ngồi quen thuộc đó chỉ liếc mắt sang đã biết là ai.
Lấy mạng hắn luôn đi.
Vừa nằm mơ, thế này thế nọ với người ta, quay qua quay lại chính chủ đã tự động xuất hiện trong phòng khách nhà mình.
Nhiếp Tử Hàng thậm chí hoài nghi mình còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ vẫn đang mơ?
“Sao cảnh sát Dư lại đến đây? Trần Hâm đâu?” Hắn hỏi.
Người đang ngồi trên ghế sofa quay lại nhìn hắn.
Động tác cứng nhắc, giống như trục cửa bị rỉ sắt.
Lần này, không chỉ vành tai đỏ bừng, mà ngay cả mặt cũng đỏ ửng dị thường.
“Trần Hâm…thấy đồ anh giặt xong rồi, nên hong khô lên giúp anh.”
Nhiếp Tử Hàng ngồi xuống đối diện, tự nhiên bưng ly nước cho y: “Thằng nhóc thúi này, chạy đi phơi quần áo mà không biết tiếp đãi khách.
Sao mặt cảnh sát Dư đỏ thế? Bị sốt rồi à?”
Nói xong, định vươn tay dán lên trán Alpha.
Khuôn mặt của Alpha phút chốc càng đỏ tợn, thận trọng né sang một bên.
“Nhiếp tiên sinh, phiền anh mở máy lọc không khí giúp tôi…mùi trong phòng có hơi…ách, nồng.”
Nhiếp Tử Hàng:…
Giấc mơ sáng nay quá mãnh liệt, pheromone của hắn vương vãi toán loạn khắp nơi.
Mùi hương này không phải rối loạn thông thường…
Nếu dịch hết nội dung trong pheromone ắt sẽ là: Để tôi ngửi đi; ngoan, hôn tôi một cái; cục cưng, mở miệng (tui)…
Đệt…mợ…
Có thể là biểu hiện trên mặt hắn như hóa đá, Alpha rõ đã xấu hổ đến đứng ngồi không yên, vẫn đi an ủi hắn: “Nhiếp tiên sinh, cái này đều là bình, ách, bình thường cả, anh không cần phải có gánh nặng đâu…Alpha thông thường phát tình, cũng là…mùi thế này.
Tôi là cảnh sát giám sát pheromone, tình huống này, cũng thấy rất nhiều…Tôi biết mùi hương này không phải phóng ra với tôi, tôi sẽ không để bụng đâu…”
Nhiếp Tử Hàng hé miệng…
Cái này thực sự nhắm vào cậu đấy…
Không chỉ thế, còn muốn đè cậu xuống, hiện thực hóa từng câu từng chữ trong đấy.
Nhưng hắn chọn cách ngậm miệng.
Vừa lúc Trần Hâm phơi quần áo xong từ ban công trở về, cười hihi hỏi: “Sư phụ, anh tỉnh rồi sao? Em dẫn cảnh sát Dư sang đây, thuận tiện cùng nghe chi tiết vụ án luôn.”
Nhiếp Tử Hàng tức giận muốn trợn trắng mắt.
Hắn nhìn thấy, hai con đều thấy rõ ràng! Người cũng ngồi trên sofa rồi mới nói, sớm quá ha?
Nhóc đồ đệ vô tâm vô phế, thấy hai người này sắc mặt không bình thường, liền ý thức được có gì không đúng, thận trọng hỏi: “Sư phụ, làm sao vậy?”
Nhiếp Tử Hàng cười lạnh: “Làm sao vậy? Cậu nói sao? Cho dù cậu là Beta không ngửi được mùi pheromone, không cảm thấy phòng anh có mùi sao?”
Hắn cũng phục thằng đồ đệ ngốc này luôn, bình thường giải quyết vụ án thông minh khôn khéo là thế, sao đời thường đần độn hết nất.
“Tự tiện mang một Alpha về nhà một Omega sắp phát tình, còn không biết đánh tiếng trước, có tin hôm nay ông đây đánh chết chú mày không.”
Nói xong, định tung một cú sang.
Trần Hâm sợ hãi chạy tứ tung: “Em sai rồi em sai rồi, sư phụ em sai rồi! Hồi trước anh cũng gọi Omega, Alpha sang đây mà, em cứ nghĩ là không sao! Ôi, đừng đánh, đừng đánh nữa sư phụ! Baba! Con sai rồi!”
Nhiếp Tử Hàng đá vào chân cậu ta: “Còn dám cãi lại? Đó là anh chuẩn bị sẵn rồi, không để bọn họ ngửi thấy!”
Chỉ bởi vì Trần Hâm là Beta, nên mới không để ý, trực tiếp để người tiến vào, có ai ngờ thằng đồ đệ ngu ngốc lại mang theo Dư Cảnh Hiên đâu.
Trần Hâm che dấu chân ịn trên quần mình, quỳ xuống gào khóc với hắn: “Lần sau, em không dám nữa, sư phụ.”
“Ha, anh thấy cậu rất dũng cảm đấy!”
“Em thực sự không dám nữa, huhuhu…”
Nhiếp Tử Hàng nhìn thấy cậu ta liền tức giận, lại muốn đá cho một cú.
Chỉ là, còn chưa kịp nâng chân lên, góc áo bất ngờ bị một bàn tay xinh đẹp túm lấy.
Quay đầu lại, nhìn thấy Alpha giờ đã biến thành con tôm đỏ hỏn, ngay cả đuôi mắt cũng đỏ lên.
“Cái kia…!Nhiếp tiên sinh, trước tiên có thể bật thông gió lên được không…”
Y khe khẽ nói, trong giọng nói mang theo tia run rẩy không dễ nhận thấy.
Trong đầu Nhiếp Tử Hàng “Ầm” một tiếng, chỉ có một chữ duy nhất: Đệt…
Editor: CO6TINY ????