Nhiếp Tử Hàng ngủ đến hơn sáu giờ tối mới tỉnh, tuy rèm cửa kéo kín mít, vẫn có thể nhận ra bên ngoài đã tối đen như mực.
Mùi pheromone của Alpha trong không khí có chút nồng, hẳn là Dư Cảnh Hiên đang ngủ say, không khống chế.
Nhiếp Tử Hàng cúi đầu nhìn thân dưới của mình…
Chà, lúc hắn ngủ say, Tiểu Nhiếp ngược lại rất hăng hái đấy.
Liếc nhìn phòng cho khách cách đó không xa, quyết định lên phòng ngủ chính ở lầu hai để giải quyết.
Mới nhích một chút, phòng ngủ bên cạnh cũng có động tĩnh rất khẽ.
Đèn trong phòng khách đã tắt, ánh sáng lờ mờ, nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy trên giường phình ra một cục nho nhỏ.
Chỗ phình nhỏ này hơi di chuyển.
Sau đó, nghe thấy một tiếng ngáp nhàn nhạt phát ra từ đằng kia.
Alpha duỗi tay ra khỏi chăn, lười biếng ưỡn lưng.
Vì đồ ngủ làm bằng lụa, chỉ cần hơi động một tí, tay áo sẽ trượt xuống ngay.
Nhiếp Tử Hàng chưa bao giờ cảm thấy nhãn lực của mình tốt như hôm nay. Rõ ràng là trời tối đen, hắn vẫn nhìn thấy rõ mồn một cánh tay lộ ra của người đàn ông.
Thon dài mạnh mẽ…
Làn da trắng nõn nhẵn nhụi…
Đệt, không thể nghĩ tiếp nữa.
Nhiếp Tử Hàng cáu kỉnh xốc thảm lên, bực bội đứng dậy.
Động tĩnh hơi lớn, người trong phòng ngủ lập tức cảm giác được, quay đầu nhìn hắn.
“Nhiếp tiên sinh, anh cũng tỉnh rồi?”
Nhiếp Tử Hàng khựng lại, từ trong cổ họng phát ra một tiếng “Ừm” ngắn ngủi.
Giọng nói rất thấp, có chút khàn khàn biếng nhác.
Dư Cảnh Hiên ra khỏi phòng ngủ, sờ sờ tường một lúc lâu, “Tách–” một tiếng, bật ngọn đèn sáng nhất lên.
Ánh sáng chói mắt chiếu vào con ngươi, đầu óc Nhiếp Tử Hàng phút chốc trắng xóa.
“Dư Tiểu Hiên…”
“Hình như tôi bật nhầm đèn rồi, Nhiếp tiên sinh…”
Nhiếp Tử Hàng bất đắc dĩ đứng dậy, đi tới bên cạnh Alpha đang lúng túng đằng không biết làm sao đằng kia, nhấn nút bên phải, ánh sáng chói mắt tức khắc chuyển sang màu cam dịu nhẹ.
“Dư Tiểu Hiên, suýt chút nữa tôi mù luôn đấy.”
Dư Cảnh Hiên cong môi: “Thật ra, tôi cũng thiếu chút nữa.”
Alpha đang mặc đồ ngủ của hắn, do rộng một số, nên nhìn có hơi thùng thình.
Nhiếp Tử Hàng hơi cúi đầu xuống, đã có thể thấy rõ xương quai xanh cùng bộ ngực trắng nõn của người đàn ông lộ ra bên ngoài cổ áo chữ V.
Hương hoa lan trong không khí dường như còn nồng hơn lúc hắn mới ngủ dậy.
Có chút thơm, mấy mặt khác…
Thơm.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, như kiểu bị ám ảnh, từng bước một đi tới trước mặt Alpha.
Hắn tiến lên một bước, Alpha lùi lại một bước.
Cho đến khi ép người đến tận góc tường, không còn đường để lui nữa.
Đôi tay thanh tú của Alpha niết lấy phần cổ áo, hơi hơi kéo lên: “Nhiếp tiên sinh… có phải anh, có chút…mất khống chế.”
Nơi xinh đẹp kia bị che khuất, Nhiếp Tử Hàng trong chốc lát tỉnh táo lại.
Pheromone mằn mặn của biển cả tràn ngập khắp căn phòng, tùy ý quấn chặt lấy cơ thể Alpha. Thông điệp được gửi tới, đều là muốn xâm chiếm lấy người.
Mà Alpha, đang trong tư thế phòng ngự, giữ chặt cổ áo của chính mình.
Trên mặt thoáng ửng hồng.
“Nhiếp…tiên sinh?”
Dư Cảnh Hiên khẽ gọi anh, pheromone tràn ra sau gáy cũng bắt đầu mềm mại hẳn.
Nhiếp Tử Hàng với Dư Cảnh Hiên nếu so ra mà nói, cũng chẳng tính thân thiết gì. Những dịp cả hai cùng xuất hiện cũng ít ỏi, vài lần gặp mặt đối phương cũng do nguyên nhân công việc.
Trừ cái lần lo lắng cho Alpha đợt trước, đưa người nửa đêm say khướt về nhà ra, họ cũng chưa bao giờ gặp nhau vì lý do cá nhân nào.
Nhưng Nhiếp Tử Hàng lại cảm thấy, hai người bọn họ dường như đã biết nhau từ rất lâu rồi.
Lâu đến nỗi dù Dư Cảnh Hiên bày ra động tác, hay biểu tình nào đó, hắn đều có thể rõ ràng trong lòng y đang nghĩ gì.
Lông mi y rũ xuống, đầu lông mi khẽ rung lên theo từng nhịp thở.
Dái tai, bên trong cần cổ, nhiễm một tầng đỏ chót.
Rõ ràng, bị pheromone giữa AO thu hút, không chỉ có mình hắn.
Nhiếp Tử Hàng dùng ngón tay xoa nhẹ cằm Alpha, đầu ngón tay chậm rãi di chuyển, từng chút một lùi về sau.
Đầu ngón tay truyền đến chuyển động nho nhỏ, phần nhô lên giữa họng Alpha, không ngừng trượt lên xuống.
Một chút nữa…
Thêm chút nữa…
Thì có thể chạm vào tuyến sau gáy của y, chỗ nhô lên nho nhỏ kia, hương hoa lan thơm ngọt nhất được giấu sâu trong đó.
Hắn đã từng ngửi thấy, vào cái đêm cuối cùng trước khi đến kì kia.
Tuyến thể sau gáy Alpha, tỏa ra hương hoa lan ngọt ngào như mật hoa.
Còn chưa kịp chạm vào, một bàn tay thon dài xinh đẹp đã giữ lấy cổ tay hắn.
Vết chai sần trên lòng bàn tay y cọ vào cổ tay. Xúc cảm thô ráp, khiến hắn biến sắc.
“Nhiếp tiên sinh…” Dư Cảnh Hiên khẽ nói, giọng nói mang theo nhu mềm chính bản thân y cũng không phát giác: “Tôi là… Tôi là Alpha…”
Nhiếp Tử Hàng không khỏi buông tay ra, vội áp chế mây mù giăng đầy dưới đáy mắt, thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tôi không nhịn được…”
Dứt lời, nhanh chóng lùi lại một bước tự chứng minh mình trong sạch.
“Nhiếp tiên sinh. Ý tôi nói… tôi là Alpha, tuyến thể không thể bị chạm vào được, nếu không tôi không cách nào kiểm soát được mình.”
“Có thể tôi sẽ không cẩn thận, đánh anh, Nhiếp tiên sinh…”
Giọng của y ôn nhu mềm mại như nước, trên mặt thoáng ửng hồng.
Nhưng bàn tay siết chặt lấy hắn, không hề suy giảm chút nào.
Nhiếp Tử Hàng không khỏi dỗ dành y, “Rồi rồi, không động vào tuyến thể của cậu nữa. Buông tôi ra trước, hửm? Tôi lên lầu giải quyết đã.”
Nói xong, chuẩn bị đi về phía cầu thang.
Nhưng cổ tay vẫn bị kéo lại, hắn không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Hắn bất đắc dĩ: “Dư Tiểu Hiên, nếu còn không chịu buông ra nữa sẽ xảy ra chuyện, biết không?”
Nhưng Alpha bỗng nhiên áp vào lòng bàn tay hắn, từng ngón tay một khẽ chen vào kẽ tay.
“Tôi biết… Nhiếp tiên sinh, anh có muốn, thử với tôi…”
Nhiếp Tử Hàng sửng sốt.
“Dư Tiểu Hiên, có biết mình đang nói gì không? Tôi là Omega.”
“Nhưng anh cũng là 1…”
Nhiếp Tử Hàng không đáp.
Nhưng hắn cũng không giãy ra.
Hai người cứ giằng co như thế, trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ điện tử.
Một lúc sau, lực nắm trong tay thả nhẹ ra.
Hắn nghe thấy giọng nói mất mác của Alpha, y khẽ nói: “Không được sao…”
Lần này Nhiếp Tử Hàng rốt cục có phản ứng.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Dư Cảnh Hiên, cậu là Alpha, nếu để người khác biết, cậu bị Omega đè bên dưới, có bao nhiêu người cười nhạo cậu, đã từng nghĩ đến hay chưa?”
Alpha cụp mi, trầm mặc không nói.
Nồng độ pheromone trong không khí ngày càng cao, xen kẽ dây dưa lấy nhau. Nhưng chủ nhân của nó, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách nửa cánh tay.
Kim phút lại quay xong một vòng, Nhiếp Tử Hàng hơi khuỵu đầu gối xuống, để ánh mắt hai người ngang tầm với nhau, nuông chiều hết mực: “Dư Tiểu Hiên, nói đi chứ, ca chờ cậu trả lời đấy. Để ý không? Bị một Omega đặt dưới thân, bị người ta chê cười, có bận tâm không?”
Alpha không nói gì, mà chỉ đột nhiên tiến lên một bước, vòng tay qua eo hắn.
Mùi pheromone hoa lan liên tục tuôn ra từ sau gáy. Mùi thơm đầy thông điệp tán tỉnh ve vãn bao bọc lấy hắn.
Ngón tay Nhiếp Tử Hàng thuận theo đó chạm vào khớp xương trên sống lưng y, từ từ trượt xuống từng chút một.
Cúi đầu, khẽ hôn lên cằm đối phương.
Cơ thể được ôm trong lòng, nhất thời run rẩy.
Hắn khom lưng xuống bế người lên, hôn lên cổ y, hỏi: “Đến phòng em?”
Chỉ nghe thấy một giọng nói run run đáp lại: “Vâng…”
Editor: CO6TINY🍀