Trong phòng khách, dưới ánh đèn vàng dịu ấm áp, đồng hồ kêu tích tắc qua lại.
Từ giường ngủ bên cạnh, truyền đến tiếng quần áo sột soạt, kèm theo câu trò chuyện nhỏ vụn như có như không.
Chỉ là âm thanh theo thời gian càng ngày rời rạc, cuối cùng hóa thành tiếng khóc trầm thấp.
Chín giờ tối, bụng người nằm trên giường phát ra tiếng ục ục, Nhiếp Tử Hàng nhấc người chống tai dậy, đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng của y.
“Đói rồi?”
Dư Cảnh Hiên gật gật, vùi đầu vào lồng ngực hắn, thấp giọng đáp: “Ừm.”
Nhiếp Tử Hàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, mùi hương mằn mặn của biển cả bao lấy người thật chặt.
Người trong lòng hít sâu một hơi, dính càng chặt hơn.
Nhiếp Tử Hàng cúi đầu nghịch gáy y, đầu ngón tay quấn quanh tuyến thể, nhẹ nhàng xoa bóp.
Cứ mỗi lần chạm nhẹ vào phần nhô lên sau gáy, người trong lòng lại khẽ run lên.
Pheromone từ tuyến thể tiết ra, liên tục cảnh báo hắn:
“Không thể chạm vào! Tuyến thể là tôn nghiêm của Alpha!”
“Không được đụng! Mau cút đi!”
“Tôi muốn đánh người!”
Nhưng người nọ vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, trừ thỉnh thoảng khẽ run lên, không hề có một chút phản kháng nào nữa.
Giống như bé thú nhỏ hung dữ, không ngừng nhe nanh múa vuốt về phía hắn, kì thực bé con đến cả một miếng sườn non cũng nhai không đứt.
Nhiếp Tử Hàng ôm chặt cánh tay người nọ.
Đệt……
Ngoan quá đi, lại còn cưng!
Muốn bắt nạt em ấy nữa.
Không biết cớ sao, rõ ràng Dư Cảnh Hiên đã từng có bạn trai, nhưng phản ứng của y lại rất đỗi ngây ngô.
Vừa bị chạm vào, cả người đều run bắn lên.
Nếu không phải trước đó nghe thấy Alpha tự mình nói không thích ở trên, muốn thử xem với mình, Nhiếp Tử Hàng cũng phải hoài nghi, bé Cá có phải vốn chả tình nguyện gì hay không.
Hắn nghĩ thầm, ngón tay lướt qua tuyến thể của Alpha, nhẹ nhàng nâng cằm cục cưng trong ngực lên, hôn lên cần cổ đối phương một cái.
Vuốt ve chán chê rồi, Nhiếp Tử Hàng cuối cùng cũng bế người lên.
“Được rồi, đi nào, ôm em đến phòng tắm. Phải tẩy rửa sơ qua đã, có phải Alpha không thể lưu lại ở trong không?”
Dư Cảnh Hiên đỏ mặt giãy giụa: “Nhiếp tiên sinh, em tự đi được…”
Nhiếp Tử Hàng véo nhẹ một cái: “Không đau sao?”
Y lại thành thật chui vào lồng ngực hắn, biến thành con đà điểu nhỏ hồng hồng.
Nhiếp Tử Hàng không khỏi bật cười, biết rõ Alpha da mặt mỏng, lại cứ muốn trêu y: “Đau lắm à? Lúc nãy tôi nhìn qua rồi, hẳn là không bị thương đâu. Chốc nữa kiểm tra lại cho em.”
Bị một cánh tay duỗi ra bụm miệng lại.
Dọc theo cổ tay mảnh khảnh, lộ ra những dấu hôn ngân giống như nốt chu sa ở mặt trong cánh tay.
“Anh đừng nói ra…”
Nhiếp Tử Hàng nghẹn cười ra tiếng: “Rồi rồi, không nói ra.”
Hắn nhìn ra, có thể làm gì với Alpha cũng được, nhưng không thể nói ra. Vừa nói thôi, bé Cá lập tức bật chế độ hơi nước, chỉ mong sao lỗ tai mình bốc khói cho rồi.
Nhiếp Tử Hàng ấn người vào phòng tắm, kiểm tra cẩn thận một lượt, sau đó dùng “lý do chính đáng” bắt nạt người ta một phen.
Đợi đến khi Alpha ra ngoài, ngay cả chóp mũi cũng đỏ bừng bừng.
Trêu ghẹo đã đời xong, mới vào nhà bếp, làm cho bé Cá của hắn ít đồ ăn.
“Cảnh sát Tiểu Dư ăn gì đây? Hiện tại căn tin đêm khuya của Nhiếp thị có thể phục vụ: mì gói, sủi cảo đông lạnh, hoành thánh cỡ nhỏ, mì trứng cà chua cùng mì trộn mỡ hành.”
“Hoành thánh cỡ nhỏ, cám ơn Nhiếp tiên sinh.”
Cuối cùng, Nhiếp Tử Hàng nấu hai bát hoành thánh nhỏ, mỗi bát cho thêm một quả trứng luộc mềm, đặt lên bàn.
Dư Cảnh Hiên ngồi trên đệm mềm, múc một cái, khẽ dùng sức, hút vào trong miệng.
Nhiếp Tử Hàng chỉ lặng lẽ ở một bên nhìn y.
“Ngày mai đi làm bình thường?” Hắn hỏi.
“Uhm, 7 rưỡi xuất phát.”
“Mai tôi đưa em đi.”
Dư Cảnh Hiên đang cầm thìa khựng lại, chậm rãi gật đầu: “Được.”
Tuy thắt lưng vẫn thẳng tắp như cũ, động tác cũng đâu ra đấy, nhưng hương lan trong không khí đã dịu đi so với ban nãy.
Alpha của hắn rất vui vẻ.
Chí ít cũng vui hơn nãy rất nhiều.
Nhiếp Tử Hàng nghĩ ngợi, sau gáy chậm rãi tiết ra một ít pheromone ngòn ngọt.
Pheromone tràn về phía đối diện, đầu Alpha vẫn cúi thấp nhưng khóe môi lại khẽ nhếch lên.
Hôm sau, Nhiếp Tử Hàng dậy từ sớm*, đưa Dư Cảnh Hiên đến đơn vị xong, sau đó mới vòng lại văn phòng luật.
Sau khi vào cửa, hắn nhâm nhi một tách cà phê, tiếp đó vùi đầu trong văn phòng xử lí mấy vụ án tích tụ hổm rày.
Cả buổi sáng, ngồi liên kết các hạng mục vụ án lại xử lí luôn một thể. Sau mỗi lần cập nhật xong một cái, sẽ gửi tới nhóm khách hàng đồng thời truyền đạt bước tiếp theo.
Nhiếp: [Trước mắt, tiến độ vụ ly hôn của bà Vương đã sang giai đoạn “thanh lý tài sản”, @Trần Đông theo dõi tiến độ bên bà Vương, xác nhận tất cả bất động sản nhà đất, xe hơi, tiền tiết kiệm lẫn các thông tin khác đều không bỏ sót. Mời @Bà Vương giám sát. ]
Trần Đông: [Rõ, thưa sếp. Vụ việc đang tiếp tục được theo dõi. ]
Nhiếp: [Trước mắt, vụ kiện bồi thường thiệt hại do tai nạn giao thông của ông Chu đã sang giai đoạn “sắp ra tòa”, phiên tòa dự kiến sẽ bắt đầu vào thứ hai tuần sau, số tiền bồi thường ước tính khoảng 20 vạn. @Đàm Khả cuối tuần này đọc qua tài liệu. Mời @Ông Chu giám sát]
Đàm Khả: [Rõ, thưa sếp. Đảm bảo không làm sếp mất mặt! ]
Bên nhóm khách hàng của Dư Cảnh Hiên, Nhiếp Tử Hàng cũng gửi tin tương tự:
Nhiếp: [Trước mắt, vụ kiện đòi lại tiền của Dư tiên sinh đã sang giai đoạn “hoàn thành giao nộp bằng chứng”, nội trong tuần này phải có file điện tử cùng văn bản giấy. @Trần Hâm chú ý mốc thời gian, anh sẽ tiếp tục theo dõi với cậu. Mời @Cá giám sát]
Trần Hâm: [Đã rõ, sư phụ! Anh cứ việc yên tâm! Toàn bộ chứng cứ sẽ được phân loại gửi qua sớm nhất trong chiều nay, lúc đó Dư tiên sinh sang xác nhận nhé! @Cá Cảnh sát Dư dạo này thế nào rồi! Lời chào từ công dân nhiệt tình! ]
Cá: [Đã nhận. @Nhiếp Nhiếp tiên sinh vất vả rồi. ]
Dư Cảnh Hiên trả lời gần như ngay lập tức, chỉ sau có một giây.
Nhiếp Tử Hàng nhìn tin nhắn kia, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng vẫn còn khoảng chục nhóm khách hàng đang đợi hắn báo cáo tiến độ, nên cũng không nghĩ ngợi nữa, trực tiếp bắn lại biểu cảm hoa hồng, rồi chuyển sang khung chat khác.
Sau khi Dư Cảnh Hiên đến đơn vị, cứ cầm bút máy đờ người ra.
Đầu óc choáng váng mơ màng, không thể tập trung vào công việc được.
Hôm qua y ngủ với Nhiếp Tử Hàng…
Còn theo yêu cầu của y, thừa lúc Nhiếp tiên sinh chưa kết thúc kỳ phát tình, dựa vào sức hấp dẫn trời sinh giữa AO, dụ người… ngủ với mình.
Sáng nay, kỳ phát tình của Nhiếp Tử Hàng đã kết thúc.
Ma thuật của Cinderella đã mất hiệu nghiệm.
Mối quan hệ giữa y với Nhiếp tiên sinh, cũng mất hiệu lực rồi à? Hôm qua sau khi ăn khuya xong đã khá trễ rồi, bản thân y lại rất mệt, nên trực tiếp ngủ thiếp đi. Nhiếp Tử Hàng sáng nay lại dậy muộn*, hai người vội vàng ra ngoài, đều ăn ý không nhắc lại chuyện tối qua.
*Muộn ở đây mà Cá nhỏ nói ý chỉ muộn so với giờ làm của y là 7:30, không hề trái ngược với câu trên nói Đại Hàng dậy từ sớm nha (trước 8h sáng bên Trung vẫn cho là sớm nhé)
Bút máy trong tay Dư Cảnh Hiên xoay tới xoay lui, chống cằm ngẫm nghĩ.
Đúng lúc này, di động của y vang lên.
Là tin nhắn từ Nhiếp Tử Hàng.
Hai mắt Alpha phút chốc bừng sáng, nhưng mở ra xong, mới phát hiện chỉ là thông báo công việc nhạt nhẽo.
Dư Cảnh Hiên nhìn ảnh đại diện của Nhiếp Tử Hàng, lời nói lạnh như băng, môi vô thức mím chặt lại.
Ý của Nhiếp tiên sinh… anh ấy đã quên hết chuyện ngày hôm qua, về sau chỉ làm đối tác làm ăn bình thường sao?
Mặc dù y đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất khi nói câu “thử xem” kia, Nhiếp Tử Hàng có khả năng sau khi kết thúc sẽ không nhận người, nhưng nhìn thấy những dòng tin nhắn không chút cảm xúc đối phương gửi đến, y vẫn cảm thấy rất buồn.
Phép thuật của Cinderella đã thực sự biến mất, cái người Nhiếp tiên sinh hôm qua đã ôm y, dịu dàng trấn an y kia, vào khoảnh khắc sớm tinh mơ, đã tan biến…
Thất vọng lẫn giận dỗi, bèn đáp lại “Đã nhận” lạnh nhạt kia, lịch sự lại xa cách.
Nhiếp Tử Hàng gửi gói biểu cảm đóa hồng quê mùa kia xong, cũng không thèm nhắn lại nửa chữ.
Dư Cảnh Hiên càng buồn bực hơn, có cảm giác như chính mình bị đấm rớt xuống biển.
Chỉ có bản thân y tức giận, Nhiếp Tử Hàng vốn chả thèm để ý tới.
Nói không chừng, mối quan hệ xa cách này chính là điều Nhiếp tiên sinh mong muốn. Trực tiếp ngầm thừa nhận hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đối phương không khống chế được bản thân trong lúc phát tình thôi, cho nên chả việc gì phải tốn thời gian trấn an y.
Bàn tay cầm điện thoại của Dư Cảnh Hiên, siết chặt lại.
Các ngón tay trắng nõn hồng hồng hằn lên gân xanh nhàn nhạt.
“Ung… Ung…”
Đang lúc buồn rầu, điện thoại đột nhiên rung lên, trên màn hình hiện lên thông báo màu xanh.
[Tiểu Dư, chiến hữu của tôi về rồi, có một tuần nghỉ phép thăm người thân. Muốn gặp mặt thử không? Nó tên Nhậm Vĩ, giới tính Alpha, chiều cao 183, đang ở trong quân đội, thân hình tuyệt đối chuẩn man. Đã từng come out vụ này* với người trong nhà rồi, nên phía kia cũng không gặp trở ngại gì hết. Độc thân cũng đâu gần 3 năm nay rồi, trong nhà vẫn giục dẫn người yêu về đây. ]
*AA luyến.
Dư Cảnh Hiên nhìn tin nhắn hồi lâu, lại quay sang nhìn bông hồng mà Nhiếp Tử Hàng đã gửi…
Cuối cùng chậm rì rì nhắn lại: [Thế thì…gặp thử đi. ]
[Ok, vậy tối nay luôn đi, cả đám đi ăn lẩu? Ông cũng đừng căng thẳng quá, cứ coi như làm quen thêm bạn mới là được. ]
[Ừ, được. ]
Editor: CO6TINY🍀