A Dưới O Trên - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


A Dưới O Trên


Chương 26


Editor: CO6TINY🍀

Cuối cùng cũng xác nhận tiến độ vụ án hoàn tất, lại họp một lúc với bọn nhóc trong công ty, hội họp linh tinh xong đã sắp đến giờ tan sở.

Năm giờ chiều, cách giờ Dư Cảnh Hiên tan làm khoảng một tiếng.

Hắn nhấp vào ảnh đại diện bé Cá, gửi gói meme sang: [Halo, em có đó không.jpg]

Không trả lời.

Đổi lại trước đây, nếu Dư Cảnh Hiên không rep, hắn sẽ trực tiếp mặc kệ, dù sao công việc của Cá nhỏ khá đặc thù, ra ngoài xử lí hiện trường vân vân đều sẽ không túc trực điện thoại, mất liên lạc một tiếng cũng là chuyện thường.

Nhưng hôm qua bọn họ mới xác lập quan hệ xong…

Bận bịu cả ngày trời cũng không cảm thấy gì, vừa rảnh rỗi được tí, đã bắt đầu thấy nhớ.

Nhiệt độ cơ thể của Alpha thiên cao, ôm Cá nhỏ vào lòng vừa ấm lại thoải mái, sờ sờ một chút đã mềm thành bãi nước.

Bây giờ rất muốn ôm người vào lòng.

Người này lại không rep.

Nhiếp Tử Hàng không khỏi rối bời, xoay tới xoay lui điện thoại trong tay.

“Sắp tan sở rồi, còn ra ngoài bận bịu? Chậc, làm đầy tớ cho nhân dân sướng chỗ nào chứ.”

Hắn thấp giọng lẩm bẩm một mình, sau đó lại mở App Fresh Food lên.

Mua chút đồ cho bé Cá bồi bổ, vừa hay mốt là cuối tuần.

Nhiếp Tử Hàng nghĩ thầm, đặt một khúc xương to chà bá vào giỏ hàng.

Lấy thêm một hộp thịt bò, một hộp đùi gà.

Thoáng thấy quảng cáo cà ra trên trang nhất, mới sực nhớ đang đúng mùa cua, dứt khoát đặt thêm hai cân nữa.

Hắn nghĩ đâu ra đấy, mai là thứ sáu, Alpha của hắn không phải đi làm vào cuối tuần, tối có thể làm một bữa thịnh soạn cho ẻm.

Sau đó lên web gia chánh hẹn đầu bếp trước, sáng thứ bảy chạy sang đó chuẩn bị cơm nước đâu vào đấy, ôm vợ Alpha ngủ một giấc thật đã, thức dậy vừa khéo kịp giờ ăn luôn.

Hì…

Nghĩ nghĩ một lúc, hạnh phúc muốn thăng thiên luôn rồi.

Hắn tính tiền xong, lại gọi điện cho đầu bếp bên kia, hẹn thời gian, quay đi ngoảnh lại đã đến giờ tan làm.

Xem thử khung chat, vẫn chỉ trơ trọi cái gói biểu cảm của hắn như trước, cô đơn buồn tủi.

Nhìn hắn giờ chả khác gì gói meme kia.

Bằng không đến đồn cảnh sát hỏi thăm thử, coi Dư Cảnh Hiên đến đâu, hắn chạy qua đón người vừa hay.

Luật sư Nhiếp nghĩ gì làm nấy, lấy chìa khóa xe xông ra ngoài.

Vừa đến tiền sảnh, có người quen tìm đến.

“Các em sắp tan ca rồi à? Đại Hàng đâu, anh đến chặn nó đây, hahaha!”

Cô nàng ở quầy tiếp tân cười ngọt ngào: “Tưởng ca, đến tìm sếp bọn em à. Sếp ở trong văn phòng đấy ạ, hiện tại hẳn không bận mấy đâu, anh cứ vào thẳng là được.”

Nhiếp Tử Hàng khoanh tay trước ngực, không cho đối phương xíu mặt mũi: “Không phải đã nói tuần này bận, tuần tới nói sau à?”

“Bớt đi cu, mày nói bận, tao đây không phải chạy sang coi thử tột cùng ra sao. Vừa nãy Hề Hề nói mày xong xuôi rồi hén.”

Nhiếp Tử Hàng nhướng mày, nhìn về phía quầy lễ tân.

Cô nàng Hề Hề đã thu cả người dưới quầy, hai ngón tay thảm thương “quỳ” trên mặt bàn, run như cầy sấy.

Tưởng Minh trực tiếp khoác vai hắn: “Đừng làm khó con gái người ta. Đi, ăn lẩu, Trình ca mời khách.”

Nhiếp Tử Hàng không cảm xúc kéo người xuống: “Không rảnh.”

Ha, hắn bận rộn cả ngày trời, tranh thủ thời gian hoàn thành nốt công việc, chẳng lẽ lại muốn cùng mấy thằng đàn ông thô lỗ này ăn lẩu chắc? Hắn vì muốn sớm về nhà ôm vợ thơm thơm mềm mềm của mình ok.

Tưởng Minh trực tiếp quay số: “Tự nói với Trình ca đi.”

Nhiếp Tử Hàng nhận máy: “Alo.”

Một giọng nói thô ráp từ đầu bên kia truyền đến, hỏi: “Tử Hàng?”

Nhiếp Tử Hàng: “Là em. Không phải đã hẹn tuần sau rồi à? Sau còn bảo thằng Tưởng Minh đến chặn em?”

“Là cái cậu Omega anh nhờ Tưởng Minh kể cho chú đấy. Người ta không phải thấy anh lùn đã thẳng thừng từ chối rồi à, lúc đó anh có đưa ảnh chú cho cậu ta xem, đến giờ vẫn thương nhớ không nguôi. Nhà bọn họ là đối tác làm ăn mấy năm trời của ba anh, chú cũng hiểu mà, anh không tiện từ chối. Chú qua đây gặp mặt một lát thôi cũng được, coi như giúp đỡ anh em một tay. Trình Cường anh bảo đảm với chú, về sau có chỗ nào cần dùng tới anh, anh tuyệt đối sẽ gật đầu cái rụp. Người anh em, chỉ giúp lần này thôi, tới lúc đó cứ bịa đại lí do từ chối là xong.”

Nhiếp Tử Hàng cau mày.

Nhà Trình Cường làm kinh doanh, mấy năm trở lại đây mở rộng địa bàn ra hơn, nhưng cũng chỉ là bề nổi cả.

Phía hợp tác lớn nhỏ đủ cả đôi, sếp lớn đều phải cung kính người ta như tổ tiên, lần này hẳn là người không thể đắc tội.

Hắn nhìn di động, Dư Cảnh Hiên vẫn chưa rep, chắc em ấy còn đang bận rồi.

Do dự một lát, đành miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, chỉ lần này thôi.”

Dù sao tối trực tiếp đến nhà Dư Cảnh Hiên cũng không khác là bao, chỉ là trễ mấy tiếng gặp mặt mà thôi.

Dư Cảnh Hiên không nhìn thấy tin nhắn Nhiếp Tử Hàng gửi đến, bởi vì y giận nên ẩn hết thông báo của người này cùng nhóm làm việc có đối phương trong đấy.

Một phần do trong giờ làm việc không thể xem điện thoại, nên lời hỏi thăm người nào đó gửi tới đã bị một đống quảng cáo lộn xộn đè bên dưới, y hoàn toàn không chú ý tới người này gửi tin nhắn mới đến.

Sáu giờ tối, đúng giờ tan tầm. Mọi người đã thu dọn đồ đạc từ sớm, vội vã xông ra ngoài.

Chỉ có y vẫn một mực ôm điện thoại, bần thần ngẩn người.

“Cảnh sát Dư còn chưa đi à? Hiếm khi không cần ra ngoài xử lí công việc, cũng không phải trực ca đêm, còn không mau về nhà đi.”

“Ừ, tôi đi ngay đây.”

“Vậy tôi đi trước, vợ con đang ngóng trông ở nhà đây, mai gặp.”

“Ha ha ha, tôi cũng trở về ôm bà xã đây.”

Mọi người cười nói vui vẻ lũ lượt kéo nhau ra ngoài, chưa qua bao lâu chỉ còn lại Dư Cảnh Hiên cùng đồng nghiệp trực ca đêm.

Dư Cảnh Hiên đứng ở cổng đồn cảnh sát, ngập ngừng gõ vào hộp thoại: [Phi Phi, không thì…tôi không đi nữa đâu…]

Sáng dậy nóng đầu nên mới nhận lời, sau đó cứ luôn chột dạ không dứt.

Hôm qua y mới cùng Nhiếp tiên sinh… vết bầm tím khắp người còn chưa lặn hẳn, lật mặt đã đi xem mắt, nghĩ sao cũng thấy trái lương tâm.

Phi Phi: [Hả? Chao ôi, tôi biết ngay ông vì chuyện của Hà Thành, nên không có lòng tin vào Alpha nữa mà. Không phải Tranh Tử cũng nói đấy à, hôm nay chỉ đơn giản chiêu đãi đồng đội của nó bữa cơm thôi, mọi người đều là bạn cả, làm quen mà thôi, cũng không phải nghiêm túc xem mắt gì đâu. ]

Cá: [Nhưng…]

Phi Phi: [Không nhưng nhị gì hết ráo, bọn tôi tới tiệm lẩu cả rồi nè, chỉ chờ mình ông thôi đấy. Đột nhiên nói không đến nữa, xấu lắm nha Cá nhỏ.]

Sau đó, đầu bên kia gửi tin nhắn thoại sang.

Số vẫn là của Phi Phi, nhưng giọng nói là của Tranh Tử.

“Tiểu Dư, không sao đâu. Đồng đội của tôi sắp kết thúc nghĩa vụ rồi, sang năm sẽ chuyển đến thành phố H. Ông cứ coi như là dịp làm quen nó trước. Tôi nói với nó, ông mới thất tình, bây giờ không muốn tìm Alpha. Cũng lâu rồi không gặp ông với Phi Phi, có hơi nhớ, chỉ gặp nhau ăn bữa cơm thôi, có được không?”

Đã nói tới nước này, Dư Cảnh Hiên cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Tiệm lẩu bọn họ sắp ăn nằm trong trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố, mặt tiền cửa hàng nằm trên tầng năm.

Cửa thang máy vừa mở ra đã ngửi thấy mùi cay tê Tứ Xuyên nồng nặc, tất cả đều bốc ra từ nhà hàng lẩu.

Chân của Dư Cảnh Hiên, vốn định bước ra, dường như bị đóng băng.

Sắc mặt y phút chốc tái nhợt.

Hôm nay, chỉ trằn trọc cái vụ thái độ của Nhiếp Tử Hàng đối với y thôi, mà quên mất… Giờ y vốn không ăn được lẩu.

Mới ngửi một xíu thôi, đã bắt đầu cảm thấy hơi hơi khó chịu.

Hôm qua, là lần đầu tiên Nhiếp Tử Hàng doi* với Alpha, hoàn toàn không có kinh nghiệm, vẫn phải cần y hướng dẫn một lúc, mới tìm đúng phương pháp.

*Doi = Do+I

Mặc dù lúc đó khá cẩn thận, nhưng cũng sưng lên…

Hôm nay còn ngồi cả ngày ở đồn…

Nếu ăn lẩu nữa, chắc phi thẳng vào bệnh viện luôn ấy.

Đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, Dư Cảnh Hiên vẫn không thuyết phục mình ra khỏi thang máy được.

Cơ thể, lẫn tâm trí y đều kháng cự cực kì.

Nhưng cố tình…Không sai, chính là cố tình.

Lục Phi Phi ra ngoài đi vệ sinh, thoáng liếc mắt sang thang máy, nhìn thấy y đã đông cứng thành cây tùng, lao tới như bay, giữ cửa thang máy lại.

Dư Cảnh Hiên:…

“Cá nhỏ, ông tới rồi à! Có phải bị lạc đường, không tìm thấy? Tới tới, tôi dẫn ông vô! May tôi ra đây kịp lúc, nếu không ông tính chạy thẳng lên tầng trên luôn à.”

Dứt lời, đi thẳng vào thang máy, kéo cánh tay y, túm người ra ngoài.

Dư Cảnh Hiên nhìn quán lẩu càng lúc càng gần, chỉ cảm thấy tóc gáy đều dựng đứng.

Tiệm lẩu đính bảng hiệu màu đỏ sẫm, bên trên là ký tự lớn màu đen, cái tên được viết đầy ngang ngược, còn khắc thêm vài quả ớt chỉ thiên đỏ au.

Dư Cảnh Hiên muốn khóc.

Loại lẩu cay Tứ Xuyên này, ăn xong đảm bảo nhập viện…

Nhập viện vì chuyện này…

Cứu mạng, y ngại chết mất!

Editor: CO6TINY🍀

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN