A Dưới O Trên - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


A Dưới O Trên


Chương 28


Editor CO6TINY 🍀

Bé Cá trong lòng bất động, khí thế buộc tội vừa rồi cũng cuốn bay theo gió.

Nhiếp Tử Hàng buồn cười, hắn biết rõ trong lòng Alpha rất quan tâm đến mình, cho nên gọi là đi xem mắt gì đó hẳn cũng giống hắn, chỉ là hắn không muốn cho y bậc thang đi xuống mà thôi.

“Nói chuyện, Dư Tiểu Hiên. Có phải đi xem mắt không, hửm?”

Một lúc sau, Alpha mới cứng ngắc gật đầu: “Xem như thế…”

Ngón tay Nhiếp Tử Hàng vuốt ve cằm y, nhẹ nhàng bẹo hai má đối phương, hỏi: “Xem như…?”

Dư Tiểu Hiên run giọng giải thích: “Tranh Tử trước đó nói cậu ấy có chiến hữu, muốn giới thiệu với em. Lúc đó em… Hôm nay đồng đội của cậu ấy trở về, nói muốn đãi khách, mọi người làm quen nhau, em chỉ qua đây…”

Nhiếp Tử Hàng yên lặng nhìn y, không nói chuyện.

Cái tay quấn quanh eo hắn bỗng siết nhẹ lấy.

Alpha nhẹ giọng gọi hắn: “Nhiếp Tử Hàng…”

Ngón tay Nhiếp Tử Hàng chạm vào cổ Alpha, chậm rãi di chuyển xuống dưới.

Ngón trỏ động nhẹ, cởi cúc áo sơ mi trên cùng của y ra.

Dư Cảnh Hiên lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ: “Nhiếp tiên sinh, chúng ta còn ở bên ngoài!”

Ánh mắt Nhiếp Tử Hàng dừng ở chỗ cổ áo bị y che kín kia, trên xương quai xanh hằn rõ vết hôn ngân đỏ sẫm.

Sau đó, tiến lên một bước, đẩy người vào tường.

“Dư Cảnh Hiên, em cứ để thế đi xem mắt với người ta? Giỏi thật cơ đấy. Xem mắt cũng thôi đi, đằng này còn ăn lẩu, giỏi ghê ta. Tôi thấy hôm qua mình còn chưa dùng hết sức, nên hôm nay em mới dư sức tung tăng chạy đến đây ha.”

Vừa nói, vừa nâng đầu ngón tay lên vân vê hõm xương quai xanh của y.

Mặt Alpha đỏ bừng, hai chân cũng mềm nhũn: “Hôm nay anh rất lạnh nhạt… Hôm qua cũng không có hôn em… Nghe nói người yêu đều sẽ hôn môi, bạn tình mới không thôi, em cảm thấy…lúc đó có lẽ do em tự dâng tới cửa, anh lại đang đến kì, thuận thế… hẳn chả có cảm tình gì với em, cũng không có suy nghĩ muốn chịu trách nhiệm.”

Động tác trên tay Nhiếp Tử Hàng khựng lại: “Lạnh nhạt?”

“Không phải sáng nay tôi đưa em đến đồn cảnh sát, còn nấu cháo cho em đấy à. Cái gì mới là dịu dàng hả? Chả lẽ em muốn ngủ một giấc thẳng cẳng đến lúc tự tỉnh? Ngược lại cũng được, dù sao tôi cũng không sợ trễ.”

Dư Cảnh Hiên:…

Y đang nghiêm túc giải thích, sao người này lại cố tình suy nghĩ lệch đi thế kia?

Đỏ bừng mặt vội đẩy hắn ra: “Em không có nói cái này!”

Nhiếp Tử Hàng thuận tay ôm lấy người, vừa ôm vừa cười nói: “Được rồi, trêu em thôi, Cá ngốc.”

Alpha bị hắn nửa siết chặt lấy, như có như không đánh vào vai hắn.

Nhiếp Tử Hàng giơ tay ôm lấy bàn tay không an phận kia, vùi đầu vào cổ, hôn nhẹ lên làn da ửng hồng của y.

“Cá nhỏ.” Hắn khàn giọng nói.

Nghe tiếng tiếng đáp trả mềm nhũn: “Vâng?”

“Không cho em đủ cảm giác an toàn, ca xin lỗi em, sau này sẽ không như vậy nữa.” Nhiếp Tử Hàng nói.

Alpha vội lắc đầu: “Em cũng không tốt… Lẽ ra phải tin tưởng Nhiếp tiên sinh, về sau sẽ không thế nữa.”

Nhiếp Tử Hàng nhéo vành tai mềm mại của y.

Cúi đầu, hôn lên khóe môi đối phương.

“Vậy, sau này ở cùng ca rồi?”

Alpha ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc hắn hôn.

Từ chóp mũi phát ra âm thanh mềm mại: “Um…”

“Không cho phép lại gần Alpha khác, ca ăn giấm. Ngồi cách xa người kia ra, nghe thấy chưa?”

“Uhm…”

Nhiếp Tử Hàng ôm bé Cá, trong lòng mềm nhũn.

Sao lại có bé Alpha ngoan như thế này chứ.

Muốn hôn cũng cho, muốn sờ ở đâu cũng tùy hắn.

Hôm nay phải…..

Đêm qua cũng vậy.

Bảo bày ra tư thế gì thì bày ra tư thế đó. Xong còn chớp chớp đôi mắt đầy hơi nước hỏi hắn, thế này à? Đã được chưa?

Chỉ có khi thật sự cảm thấy không thoải mái, mới khóc lóc lắc đầu, nói: “Nhiếp tiên sinh, cái này không được…”

Đệt mợ, không thể nghĩ tiếp…

Nếu không phải ở quán lẩu còn có hai ông bạn chờ hắn, Nhiếp Tử Hàng đã muốn bắt cóc người về nhà.

Ăn cá!

Dư Cảnh Hiên sợ hắn không cần mình, nhưng Nhiếp Tử Hàng cảm thấy mình điên rồi, mới buông bà xã tốt lại ngoan như y.

Nhiếp Tử Hàng ôm Dư Cảnh Hiên một lúc, lưu luyến không rời buông người ra, nói: “Về thôi.”

Dư Cảnh Hiên gật đầu: “Vâng.”

Sau đó, cùng nhau trở lại tiệm lẩu.

Nhiếp Tử Hàng dặn dò suốt cả đường: “Nói với bọn họ dạ dày không khỏe, không thể ăn cay. Anh nhúng sốt cà chua bên bàn đưa sang cho em, nhưng không được phép ăn nhiều, biết chưa? Về nhà nấu cháo yến mạch cho em. Phải rồi, anh có lấy cho em đĩa dầu giấm, đặt bên cạnh thịt bò, nhớ ăn thử.”

Dư Cảnh Hiên từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn đáp ứng.

Nhiếp Tử Hàng nhìn bé Cá nhà mình ngồi xuống xong, mới vòng về bàn.

Bàn bên cạnh lập tức truyền đến giọng oang oang của Lục Phi Phi: “Cá nhỏ, về rồi đấy à? Sao mắt lại đỏ chót thế kia, luật sư của ông gọi ra ngoài làm gì, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Mợ nó, lại là thằng khốn Hà Thành kia làm chuyện có lỗi với ông chứ gì! Ông đây lập tức xông vào trại tạm giam xử nó!”

Còn có giọng hỏi han ân cần từ người khác:

“Tiểu Dư, không sao chứ?”

“Tiểu Dư, lại đây ăn chút gì đi.”

“Tiểu Dư, uống nước nhé? Hay là, gọi cho cậu cốc trà sữa?”

Nhiếp Tử Hàng nghe thấy mạch máu cũng sắp nổ tung.

Cá nhỏ, cá nhỏ, cá nhỏ*, gọi cái mẹ mày!

*Nhậm Vĩ nói từ 小余 này nhé, nhưng anh nhà mình nhột nên cứ đinh ninh ông kia nói từ 小鱼 này. Cùng âm đọc là /yú/

Dư Cảnh Hiên đại khái cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của hắn, chậm rãi đổi chỗ với người đối diện, ngồi sang bên cạnh Lục Phi Phi.

Lúc này, Nhiếp Tử Hàng mới từ từ chuyển sự chú ý về bên mình.

Sau đó, cầm đũa dùng chung bắt đầu đặt đồ vào ngăn cà chua.

Bỏ thêm ít mấy loại rau dễ tiêu, cá viên tôm trơn cũng được này. Khoai tây, khoai lang để mềm ăn cũng bùi bùi. Phải bỏ nhiều hơn mới được, dù sao lát cũng chỉ chuyển qua có một lần. Vừa rồi trong hành lang, hắn nghe thấy tiếng bụng sôi ùng ục của y, Alpha của hắn nhất định đói lắm rồi.

Hắn bên này “nhúng nhúng nhúng”, đổ gần hết nửa đĩa đồ ăn, Tưởng Minh ngồi đối diện giương mắt nhìn thẳng vào hắn.

“Đại Hàng! Biết mày đau lòng người ta, nhưng mày xuống tay hơi quá đáng à nha? Ba đứa mình ăn lẩu cay, mỗi mình Vân Hàm ăn cà chua, mày xớt tận nửa đĩa? Mày muốn cậu ta no chết, hay để bọn tao đói nhăn răng đây hả?”

Lúc nói mang theo vài phần đùa giỡn trong đó, không hề có ý nghiêm túc.

Nhiếp Tử Hàng bỏ đồ vào xong, lại điều chỉnh độ lửa: “Chậc, muốn ăn cái gì, không biết tự thêm vào? Nghèo kiết xác.”

Tưởng Minh nghẹn họng không thốt nên lời, quay sang phàn nàn với Trình Cường: “Trình ca, anh xem nó đi!”

Vân Hàm xấu hổ cong mắt, như kiểu vừa gặp đã thân nắm lấy cổ tay Nhiếp Tử Hàng: “Không cần bỏ nhiều thế đâu, gần đây em đang giảm cân, không ăn hết được từng đó.”

Nhiếp Tử Hàng vừa mới chỉnh lửa xong, nghe thấy  đế lẩu phát ra âm thanh tanh tách, tiếp đó mới ngẩng đầu lên.

Lơ là mất cảnh giác, trên cánh tay đột nhiên dư ra một bàn tay thanh tú.

Mặt hắn lập tức trầm xuống, ném tay người kia xuống: “Vân tiên sinh nói thế nào cũng là người có học thức cao, trước đó tôi còn tưởng đâu cậu rất có giáo dưỡng kia chứ, giờ xem ra kết luận quá sớm rồi. Ngại quá, tôi với cậu không thân, phiền giữ khoảng cách an toàn nửa mét.”

Lời vừa dứt, trừ Nhiếp Tử Hàng ra, ba người còn lại trên bàn sượng trân.

Nhưng Nhiếp Tử Hàng chẳng màng để ý tới.

Nhàn nhã dựa lưng vào ghế, nhìn xéo qua Omega bên cạnh.

“Vân Hàm tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng. Cho hỏi Vân tiên sinh trước đó có quen tôi à, mở miệng đã nói tôi cực ghét Alpha? Nhưng hễ ngửi sơ qua cũng phải biết, trên người tôi đều là mùi hương của Alpha chứ. Không giấu gì cậu, tôi mới tìm được bạn trai Alpha, hôm qua còn vừa lăn giường xong. Sao, không ngửi ra được? Tôi cứ tưởng mùi rất nồng rồi mới phải.”

Nói xong, cho gọi nhân viên phục vụ đang ngẩn người “hóng dưa” bên kia quầy: “Xin chào, phiền cô mang cho tôi một cái đĩa trống”.

Cô nàng bị gọi, giật bắn cả mình. Lật đật tìm bát đĩa, nâng hai tay đưa đến trước mặt hắn:

“Tiên sinh, đĩa trống anh cần đây ạ. Tôi là Tiểu Ngân, cần gì có thể gọi thẳng tên tôi. Chúc anh dùng bữa vui vẻ.”

Nhiếp Tử Hàng nhận lấy đĩa, lễ phép nói cảm ơn, sau đó chọc chọc, bắt đầu gắp cải thìa vào đĩa.

Bầu không khí trên bàn gần như đóng băng, không ai mở miệng nói chuyện.

Chỉ có nồi lẩu được vặn ở nhiệt độ cao, liên tục kêu ùng ục, nổi lên lớp váng dầu.

Đột nhiên, có tiếng “leng keng” rất lớn từ bàn bên cạnh truyền đến.

Nhiếp Tử Hàng thuận theo âm thanh nhìn sang, Alpha đầu búi tỏi lo lắng bật dậy.

“Giấy, giấy! Mẹ tôi ơi! Bằng không tôi đưa Cá nhỏ về trước nhé, hôm nay trạng thái ổng không ổn chút nào. Cá nhỏ có bị bỏng ở đâu không? Đồ bẩn hết cả rồi.”

Sắc mặt Alpha tái nhợt, lúng túng lắc đầu: “Không, không sao…”

Áo sơ mi ướt đẫm trà sữa, vải vóc mỏng tanh dán sát rạt vào người.

Mà Alpha đi xem mắt với y kia, nhìn cũng không thèm nhìn, đã nhặt một tờ giấy dính đầy dầu mỡ trên bàn, thấm lên ngực Dư Cảnh Hiên. Mà tờ đó, vốn chỉ thấm được lác đác một ít trà sữa.

“Tiểu Dư mau lau đi, sao lại bất cẩn như vậy!”

Cái người này quá sỗ sàng chả biết kiêng nể gì, Lục Phi Phi vươn tay ra, trực tiếp chặn đằng trước Dư Cảnh Hiên. Cằm nhếch lên cao, đưa mắt nhìn người kia.

“Không cần đâu, trên giấy của anh có dính dầu.”

Nhiếp Tử Hàng đập đĩa xuống bàn cái “bộp”.

Đệt.

Rác rưởi từ đâu tới, dám chạm vào người vợ hắn!

Hắn trực tiếp đứng dậy, lạnh lùng nói một câu: “Đồ trong nồi cậu lấy ăn đi, tao có việc phải về. Chầu này cứ tính phần tao, Tưởng Minh mày nhớ bắn hóa đơn sang cho tao.”

Sau đó, vội vàng túm lấy áo vest, đi tới bàn bên cạnh, trực tiếp ấn áo khoác lên ngực Alpha.

“Cảnh sát Dư đi không? Bữa ăn này, tôi nuốt không trôi nữa.”

Lời này nói với Dư Cảnh Hiên, nhưng khóe mắt lại tràn đầy địch ý, nhìn về phía Alpha rác rưởi phía đối diện đang giương mắt nhìn chằm chằm vào ngực vợ mình.

Dư Cảnh Hiên nhanh chóng mặc áo khoác của Nhiếp Tử Hàng vào, quấn mình chặt chẽ kín mít.

Sau đó, túm lấy góc áo của Nhiếp Tử Hàng, đôi môi vẫn còn tái nhợt vì hoảng loạn.

Nhiếp Tử Hàng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay y, tiến lên cho tên Alpha kia một cước: “Nhìn con mẹ mày, có tin tao móc mắt ra không!”

Con người hắn khác với Dư Cảnh Hiên, tủi thân uất ức cũng tự mình nhẫn nhịn.

Hắn mà giận lên, đến cả bạn bè cũng không chừa mặt mũi. Đừng nói tới, mấy người hoàn toàn không quen biết này, còn hùa nhau gài bẫy vợ hắn.

Phổi sắp nổ tung tới nơi, còn quản mặt mũi ông nội mày ấy?

Mẹ kiếp, bà xã hắn khó chịu, ai cũng đừng nghĩ thoải mái.

Tên Alpha bị hắn đá một cước kia, biết mình đuối lí, đau đến đỏ cả mặt, cũng không dám nói lời nào.

Nhiếp Tử Hàng còn muốn đạp cho một cú nữa, nhưng bị người đằng sau ngăn lại.

Alpha túm lấy góc áo hắn, nhỏ giọng nói: “Nhiếp tiên sinh, em muốn đi về…”

Nhiếp Tử Hàng lúc này mới hạ hỏa, quay người chụp lấy lòng bàn tay Dư Cảnh Hiên: “Đi, ca đưa em về nhà.”

Tiếp đó nắm chặt lấy tay đối phương, dẫn người ra khỏi quán.

Editor CO6TINY 🍀

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN