Nhiếp Tử Hàng nắm tay Dư Cảnh Hiên, trực tiếp đi thang máy xuống thẳng hầm ga-ra.
Alpha hẳn biết mình làm sai, cho nên vẫn luôn cúi gằm đầu, giống như bé chim cút rụt cổ.
Lái xe một mạch, phi như bay về nhà.
Nhiếp Tử Hàng lái xe vào hầm ga ra, sắc mặt không tốt lắm.
Dư Cảnh Hiên ngồi ở vị trí phụ lái, ngón tay bất an cạy cạy khuy áo, chốc chốc lại liếc mắt nhìn hắn.
Môi mím chặt rồi mở ra, hơi hé lại khép chặt lại.
Ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tắt máy xong, Nhiếp Tử Hàng tháo dây an toàn, quay đầu nhìn y.
Ngón tay Alpha vừa chạm vào khóa dây an toàn.
Nhiếp Tử Hàng trực tiếp đến gần, giúp y tháo ra.
Tháo dây an toàn xong, lại tiến tới cởi khuy áo khoác của Alpha ra.
“Nhiếp tiên sinh?”
Alpha nghi hoặc gọi hắn.
Động tác trên tay Nhiếp Tử Hàng nhất thời khựng lại, bặm mặt không đáp lại, trực tiếp lột bỏ áo vest khoác ngoài ra.
Áo sơ mi của Alpha vẫn còn ướt, vải trắng thấm đẫm chất lỏng màu nâu, đượm mùi trà sữa nồng đậm.
Mặc dù hắn không nói muốn làm gì, nhưng Dư Cảnh Hiên vẫn một mực ngoan ngoãn, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm hắn, mặc hắn làm càn.
Nhiếp Tử Hàng thuận theo áo sơ mi cởi cúc ra.
Đến cúc thứ hai, Alpha rốt cục không nhịn được trở mặt, ngón tay hoảng loạn túm lấy cổ tay áo của hắn: “Nhiếp tiên sinh… “
Trong giọng nói phảng phất cảm giác cầu xin.
Alpha cũng không dùng nhiều sức, Nhiếp Tử Hàng trực tiếp ngó lơ, tiếp tục tháo khuy ra, nói: “Gọi ca, Omega mới gặp mặt chưa bao lâu còn gọi thân mật hơn em.”
Nhà để xe của Nhiếp Tử Hàng thông với biệt thự phía trên, xây dưới lòng đất, nên rất riêng tư, lại còn yên tĩnh. Ngồi trong xe hoàn toàn bịt kín bốn phía, hai người thậm chí có thể nghe rõ nhịp thở của nhau.
Alpha nghiêng đầu, quần áo cũng phát ra tiếng cọ xát nho nhỏ.
Nhiệt độ, tăng lên.
Dư Cảnh Hiên không khống chế tuyến thể sau gáy, mặc pheromone nhẹ nhàng tỏa ra. Bịn rịn lại mềm mại.
Nhiếp Tử Hàng cũng theo đó phóng pheromone trấn an ra.
Hai mùi hương giao thoa, hòa quyện lẫn nhau, lưu luyến dây dưa không ngừng.
Nhiếp Tử Hàng nhấn nút hạ ghế xuống, Alpha từ từ ngả người ra sau.
Hắn cởi bỏ phần khuy áo còn lại, Alpha vô thức cọ cọ, khép hai chân lại.
Pheromone tràn ra sau gáy càng lúc càng sền sệt.
Nhiếp Tử Hàng luồn tay qua lớp quần áo rộng thùng thình, vòng qua lưng, vỗ về trấn an y.
Vô thức cong nhẹ môi, nói, “Ngoan.”
Sau đó, kiểm tra những chỗ bị bỏng cho Alpha.
Cũng may, không phải nước sôi trăm độ, cách một lớp quần áo nữa, nên chỗ da bị bỏng chỉ ửng đỏ, không bị thương.
“Sao lại bất cẩn như vậy? Cái gã A rác rưởi kia khi dễ em?”
Dư Cảnh Hiên vội lắc đầu: “Không bắt nạt được em đâu… Vừa rồi lúc em đang uống trà sữa trong tiệm, nghe thấy hai người cãi nhau… Em không cẩn thận, cầm cốc không chắc, nên lỡ tay làm đổ. Sau đó rất hoảng hốt…”
Cứ thế úp ngược hết cả ly luôn cơ à.
Nhiếp Tử Hàng không nhịn được phì cười ra tiếng, lấy ngón tay gãi nhẹ mũi y: “Không có tiền đồ.”
Sau đó, hắn cởi quần áo ướt của Alpha ra, rút tấm thảm từ hộp đựng đồ dưới ghế, bao người chặt chẽ.
“Đi, lên lầu.”
Về tới nhà, hai người phân chia công việc.
Dư Cảnh Hiên gấp rút chạy vào phòng tắm để rửa sạch trà sữa trên người, Nhiếp Tử Hàng lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
Đến khi cơm nước xong xuôi, lại thu dọn nhà bếp, đâu vào đấy cũng đã chín rưỡi tối.
Nhiếp Tử Hàng đi tắm, Dư Cảnh Hiên nép mình trên sô pha, cầm Kindle yên lặng ngồi một chỗ đọc sách.
Trong phòng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ qua lại, tiếng nước chảy róc rách lúc có lúc không từ phòng tắm.
Ngay lúc đang mải mê xem sách, điện thoại trên bàn trà đột nhiên rung lên một hồi.
Là di động của Nhiếp Tử Hàng.
Màn hình hiển thị là cuộc gọi lạ, bắt đầu bằng 138, hệ thống cũng không tự động phân biệt được đâu là đồ ăn giao tới đâu là đồ chuyển phát nhanh.
Dư Cảnh Hiên ban đầu không để ý mấy, nhưng đầu dây bên kia gọi một lần không thấy ai bắt máy, một lúc sau lại gọi lại. Y cảm thấy hẳn là đối phương có chuyện gấp, nên vội vàng cầm điện thoại đi tới phòng tắm gõ cửa.
“Nhiếp tiên sinh, anh có điện thoại.” Y nói.
Nhiếp Tử Hàng một thân đầy hơi nước mở cửa ra, liếc mắt nhìn qua màn hình, nói: “Nhận thay anh một lát, nói anh đang tắm, xong sẽ gọi lại.”
Tiếp đó liền đóng cửa trở vào.
Dư Cảnh Hiên cho rằng là chuyện trong văn phòng, trực tiếp ấn nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa: “Hàng Hàng, sắp đến Tết Trung thu rồi, có muốn về thăm cha mẹ không? Cha với ba đều rất nhớ con.”
Dư Cảnh Hiên giật mình, cúi đầu nhìn số di động xa lạ trên màn hình.
Đây là… cuộc gọi từ cha Nhiếp Tử Hàng?
Người trong điện thoại, nghe thấy bên kia không có ai đáp lại, thế nhưng cũng không nhận ra có gì khác thường, còn tự mình nói chuyện.
“Hàng Hàng.. Cha nghe Tưởng Minh nói, cậu bạn trai trước đó của con lại ra ngoài ngoại tình à…Ài…không phải cha nói con rồi à, dễ gì tìm được Omega thích hợp đâu cơ chứ, tìm Alpha còn có cái hay, chí ít pheromone của hai đứa cũng gắn kết với nhau, không phải một mực lo lắng đối phương có tiểu tam bên ngoài.”
Đột nhiên nghe được lời riêng tư như vậy từ người nhà Nhiếp Tử Hàng, Dư Cảnh Hiên không khỏi xấu hổ ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Chú, cháu không phải Nhiếp Tử Hàng đâu ạ… Nhiếp Tử Hàng đi tắm rồi, cháu chỉ giúp anh ấy nhận thay…”
Giọng nói trong điện thoại thoáng sững sờ, đột nhiên thận trọng không dứt: “Ah… không, không phải Hàng Hàng à. Cái đó, cho hỏi cháu là…?”
“Thưa chú, cháu tên Dư Cảnh Hiên ạ.” Y nói.
Nghĩ một lúc, lại bổ sung một câu: “Không phải bạn trai Omega lúc trước ra ngoài ngoại tình của Nhiếp tiên sinh đâu. Chốc nữa Nhiếp Tử Hàng tắm xong, cháu bảo anh ấy gọi lại cho chú, có được không ạ?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Không phải là được rồi, không phải là tốt…Dọa chú hết hồn. Cái đó, Tiểu Dư à, giờ cháu đang ở nhà Hàng Hàng sao?”
Tay đang cầm điện thoại của Dư Cảnh Hiên cứng đờ: “Ách… Chú, cháu… cháu sang ở tạm.”
“À ah, ở tạm à, ở tạm được chứ…Cái kia, Tiểu Dư cũng là Omega sao? Mấy lời vừa rồi chú nói, cháu đừng để trong lòng. Chú không phải cố ý nói thế đâu, cháu đừng nói cho Hàng Hàng biết nhé.”
Dư Cảnh Hiên mím môi: “Chú, không sao đâu ạ, cháu… ừm, cháu là Alpha.”
Đối diện, đột nhiên mất tiếng.
Dư Cảnh Hiên: “Chú? Chú còn ở đó không?”
Âm thanh “rầm rầm” loạn xà ngầu truyền tới, tiếp đó “đùng đùng” một tiếng rất lớn, lỗ tai Dư Cảnh Hiên suýt chút bị điếc luôn.
Sau đó, là tiếng hét chói tai càng lúc càng xa: “Lão Nhiếp! Lão Nhiếp! Hàng Hàng nhà ta có Alpha rồi! Ông tắm gì nữa mà tắm, mau chui ra đây cho tôi! Hàng Hàng có A rồi! Nó rốt cuộc cũng nghĩ thông, chắc chắn nhờ lần đó tôi đi chùa cầu, Phật tổ hiển linh rồi!”
Toàn thân Dư Cảnh Hiên triệt để hóa đá.
Gần như không cầm vững điện thoại.
Hình như y… vô tình, để cha mẹ Nhiếp Tử Hàng biết được chuyện khủng khiếp gì đấy rồi.
Làm sao đây, có nên cúp điện thoại không?
Nhưng như thế có phải quá bất lịch sự?
Nhưng cha Nhiếp Tử Hàng hình như đã ném điện thoại xuống đất rồi thì phải?
Hay là, giả vờ bị mất sóng?
Ngay lúc còn đang do dự, trong điện thoại truyền đến tiếng ai đó chạy chậm tới: “Ah, ở đây rồi, còn chưa cúp máy, còn chưa cúp máy!”
Dư Cảnh Hiên đã ấn ngón tay vào nút màu đỏ:…
Hết cách rồi, chỉ đành chuẩn bị tinh thần gọi thêm chục phút thôi.
“Hiên Hiên à, gọi là Hiên Hiên nhé? Chú là cha của Nhiếp Tử Hàng.”
Cha Nhiếp gọi càng thân mật hơn, Dư Cảnh Hiên dựng tóc gáy: “Chú, ừm, cháu là Dư Cảnh Hiên.”
“Bây giờ cháu đang ở với Hàng Hàng sao? Thế thì hay quá. Vừa hay sắp tới là Tết Trung thu, về cùng Hàng Hàng ăn bữa cơm với hai chú nhé? Tay nghề nấu nướng của chú cũng giỏi lắm, nấu cho cháu một bàn đồ ăn luôn. Muốn ăn gì, cứ nói với chú, chú mua đồ dự trước.”
Dư Cảnh Hiên: “Chú, chúng cháu chưa…”
Nói chưa được nửa câu, người kia lại bắt đầu: “Hiên Hiên à, Hàng Hàng của chúng ta khó được cậu bạn trai đáng tin cậy, cháu không biết đâu, lúc trước nó quen bao nhiều đứa đều chả ra gì hết. Chú giận thì giận đấy, cũng không quản được nó. Hiện tại tốt rồi, nó cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, biết đi tìm Alpha rồi. Chú đã sớm bảo nó, tìm Alpha còn đáng tin hơn nhiều.”
“Hiên Hiên, cháu nhất định phải đến cùng Hàng Hàng đấy nhé. Mai chú đi mua hải sản với thịt luôn! Hiên Hiên này, cháu không bị dị ứng hải sản đúng chứ? À đúng rồi, còn phải mua bánh trung thu nữa! Cháu thích ăn loại nào thế, Hiên Hiên?”
…
Nhiếp Tử Hàng từ buồng tắm trở ra, thì nhìn thấy Dư Cảnh Hiên vẫn đang nói chuyện điện thoại.
Alpha cuộn tròn trên sô pha, ngón chân cọ cọ tấm vải bạt trên đó, hận không thể đào ngay một cái hố chui tọt xuống.
Khắp người toát ra luồng khí “yếu đuối, đáng thương đầy bất lực”.
Thấy hắn ra ngoài, lập tức nói với điện thoại: “Anh ấy ra rồi ạ, cháu bảo ảnh nghe máy.”
Tiếp đó, không một lời giải thích, nhét điện thoại vào tay hắn.
Nhiếp Tử Hàng kiểm tra thời gian cuộc gọi, giỏi thật…
17 phút.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Alpha, mở loa ngoài, nói: “Ba.”
“Aiss, Hàng Hàng đấy à. Cha vừa nãy đang nói chuyện phiếm với Hiên Hiên, vui quá trời. Cái thằng này, có Alpha rồi sao không báo một tiếng cho nhà hả.”
Nhiếp Tử Hàng quay sang nhìn Alpha đầu nhễ nhại mồ hôi, nhướng mày.
Vui quá trời? Sao hắn lại thấy, là bé Cá nhà hắn bị bắt nạt đến thảm thế này?
Bất đắc dĩ cười nói: “Con tìm được Alpha rồi, cha đừng dọa em ấy, ẻm nhát gan lắm.”
Nói xong, ngắt một quả nho từ trong giỏ trái cây, đút vào miệng Alpha.
Cha Nhiếp: “Ờ ờ, nhát gan cơ à, hahaha. Cha thấy bây giờ đều thịnh hành cái loại bé cún gì đó mà, dưới giường là cún nhỏ, trên giường hóa chó lớn lai sói chứ gì, thế càng tốt chứ sao đâu.”
Alpha bên cạnh đột nhiên ho dữ dội.
Nhiếp Tử Hàng:…
Nhanh tay tắt loa ngoài đi, thuận khí cho bé Cá nhà mình.
“Cha… Gần đây có phải lại lén đọc tiểu thuyết không. Bớt xem lại giúp con đi nhá.”
“Tết Trung Thu à… Về ạ. Dẫn theo em ấy ạ, con phải bàn với em ấy trước đã.”
“Rồi rồi rồi, con sẽ cố gắng hết sức được chưa? Người ta là cảnh sát, ngày lễ quốc gia chưa chắc đã được nghỉ đâu, có khả năng phải ra ngoài trực ca. Với cả, em ấy cũng phải về nhà mình đón Trung thu mà.”
“Vâng vâng, con sẽ cố gắng. Con nói trước, em ấy nhát gan lắm, hai người dè dặt đi nhé, bằng không về sau không mang được người về nữa đâu đấy.”
…
Sau đó cúp điện thoại.
Quay lại, Alpha nhà hắn đang lo lắng không yên nhìn qua.
Phút chốc không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Hắn xoa nhẹ cái cằm nhẵn nhụi của Alpha, nuông chiều lại xen lẫn bất đắc dĩ: “Bạn học Dư Tiểu Hiên, sao lại tiếp điện thoại, tự vạch trần bản thân vậy, hửm?”
“Bây giờ anh muốn giấu em đi cũng hết cách. Chậc, sao bây giờ.”
“Họa do em gây ra đấy, nếu không, về nhà ra mắt cha mẹ với anh nhé.”
Dư Cảnh Hiên:…???!!!
Cứu mạng!
Editor CO6TINY 🍀