Thứ 6 tuần này, Dư Cảnh Hiên đi làm ở đơn vị. Hôm nay không có gì cần giải quyết, y cứ ngẩn người nhìn chằm chằm di động.
Trong nhóm nhỏ của y, Lục Phi Phi với Tranh Tử, hai người kia từ sáng tới giờ, chat được cả trăm tin, giờ vẫn còn hăng lắm.
Phi Phi: [Cá nhỏ, rốt cuộc là sao hả, có phải ông có gì đó với Omega kia không?]
[Ảnh chụp màn hình 1.jpg]
[Ảnh chụp màn hình 2.jpg]
Bổ sung, toàn bộ là tin nhắn riêng giữa Dư Cảnh Hiên với đối phương, đều là nội dung “Có từng thử qua Omega chưa”.
Dư Cảnh Hiên xấu hổ đến mức độn thổ, chỉ muốn thoát khỏi nhóm ngay.
Hôm qua y với Nhiếp Tử Hàng rời đi trước, Alpha tên Nhậm Vĩ kia còn như thế…Hôm qua Tranh Tử có tới tận nhà y để xin lỗi, đại loại xin lỗi vì đã giới thiệu cho y đúng tên A không tốt.
Tiếp đó nữa, thì trở thành màn tra hỏi như bây giờ đây.
Dù sao lúc cả hai rời đi, còn cùng Nhiếp Tử Hàng mười ngón đan xen, nhìn thế nào cũng không giống đối tác làm ăn.
Còn có ghi chép đoạn chat giữa y với Lục Phi Phi trước đó nữa…chuyện y có một chân với Nhiếp Tử Hàng, đã rõ rành rành ra đấy, quả thật hết đường chối cãi.
Phi Phi: [@Cá Ông ra đây tôi bảo! Chả trách trước đây hỏi tôi, có từng thử qua Omega chưa hén! Có nhớ, lần trước chúng ta đi ăn khuya ông đã nói gì không, hả? Cá nhỏ! Ông nói, ông không muốn ở trên! Không ngờ, đủ lông đủ cánh rồi phải không, còn biết làm phản nữa cơ đấy! ]
Phi Phi: [@Cá Nếu thuộc tính của ông thay đổi, không phải nên cân nhắc người anh em của mình trước hả?! Huhuhu, A đáng tin đã ít tới đáng thương, anh em chẳng dễ gì quay đầu làm 1, lại chả phải vì tôi…]
Tranh Tử: [@Cá Tiểu Dư, ông thế kia thật đấy à…là do tên cặn bã Hà Thành? Ài…Bất quá thế cũng tốt, hiện tại AA không được pháp luật nhà nước công nhận, nếu ông AO luyến, về sau kết hôn còn có thể được pháp luật bảo vệ.]
Dư Cảnh Hiên người nãy giờ lặn sâu xuống nước ngoi lên:…
Cá: [@Phi Phi Tôi không phải 1! ]
Phi Phi: [Lừa ai đấy! Ông tìm Omega, còn bảo không phải 1, sao, chả nhẽ nằm dưới, đợi Omega nhảy lên à?]
Dư Cảnh Hiên:…
Y không nên trồi lên mà.
Kết quả, sau nửa phút sóng yên gió lặng, Lục Phi Phi trực tiếp bật chế độ ném bom.
Phi Phi: [!!! ]
Phi Phi: [Đệt…mợ! Đừng bảo thế kia thật chứ? ]
Tranh Tử: [Theo những gì tôi biết về cậu ấy, không phản bác, đồng nghĩa 99% là thật rồi…]
Phi Phi: […]
Phi Phi: [@Cá Thử qua chưa? Có to không…]
Tin nhắn vừa nhảy ra, mặt Dư Cảnh Hiên phút chốc đỏ như tôm luộc.
Đặc biệt là, tin nhắn Nhiếp Tử Hàng gửi đến, cũng hiển thị trên cùng đập ngay vào mắt y.
Biết rõ Nhiếp Tử Hàng không thể nhìn thấy cuộc trò chuyện này, y vẫn vô thức chột dạ.
Không khỏi ngượng ngùng nhích nhích mông, xấu hổ ho khan mấy tiếng.
Cá: [Ông đừng có nói nữa! ]
Phi Phi: [Anh cảnh sát này, biết ngại rồi đấy à? Tôi chỉ nói một câu trong nhóm, ông đã xấu hổ rồi?Trước đó ở tiệm thịt nướng, nói tôi bé trước mặt bàn dân thiên hạ, sao không thấy ông ngại hả Dư Cảnh Hiên! Mẹ nó da mặt tôi dày lắm đấy à? ]
Cá:[! Bữa đó tôi say bí tỉ rồi, ngậm miệng lại! To to to, Nhiếp tiên sinh to lắm đấy! Đã được chưa!]
Nhiếp: [? ]
Nhìn thấy dấu chấm hỏi Nhiếp Tử Hàng gửi qua, đầu Dư Cảnh Hiên phút chốc trống rỗng, sau đó… tiện tay ấn lại ba dấu chấm than.
Chờ tin được gửi đi xong, mới giật mình phát giác…
Vừa nãy cùng đám Lục Phi Phi nhắn tin, còn có tin nhắn của Nhiếp Tử Hàng.
Mà y, ấn sai! khung chat rồi!
Dư Cảnh Hiên nhìn câu Nhiếp Tử Hàng gửi trước đó: [Cha bảo anh hỏi xem em muốn ăn cá gì, có gai hay không gai.]
Khóc không ra nước mắt.
[“Cá” đã thu hồi tin nhắn. ]
[“Cá” đã thu hồi tin nhắn. ]
Nhiếp: [Hửm? Sao lại thu rồi, anh còn chưa xem đủ đâu, hiếm khi thấy bé Cá nhà chúng ta khen anh đấy. ]
Nhiếp: [Khen lần nữa anh nghe nào, còn muốn nghe thêm.]
[“Nhiếp” vỗ nhẹ bạn]
Mặt Dư Cảnh Hiên phực đỏ như lửa.
Nếu văn phòng không phải nền xi-măng, y hiện tại đã đào ngay một cái hố chui tọt xuống rồi.
Bên khác, Nhiếp Tử Hàng vốn đang ở trong văn phòng theo dõi tin tức hầu tòa của một vụ án, cha hắn đột nhiên gửi tin nhắn sang, nói Trung thu muốn trổ tài làm món cá, bảo hắn hỏi xem Dư Cảnh Hiên muốn ăn cá biển hay cá nước ngọt, có gai hay không.
Hắn thuận tay gửi sang cho Dư Cảnh Hiên.
Alpha nhà hắn gần như trả lời ngay lập tức, ai biết lại là câu này.
Tin nhắn chớp mắt bị đối phương thu hồi.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra bé Cá ở đầu bên kia điện thoại, đã thẹn thành dạng gì rồi.
Nhiếp Tử Hàng liếm liếm môi.
Thành thật mà nói, hắn thèm ăn rồi.
Nhìn thông tin hầu tòa vẫn đang được cập nhật trong nhóm, lại nhìn đầu cá một mực làm đà điểu không thèm rep lại kia, nghĩ một lúc, dứt khoát gọi sang cho Alpha.
“Tu– tu–“
Tiếng nối máy kéo dài từ ống nghe truyền đến, đến tiếng thứ năm, cuối cùng cũng nhấc máy.
“Ách…Nhiếp tiên sinh.”
Giọng trong điện thoại không lớn, nhưng âm thanh rất trống trải, còn mang theo tiếng điện lưu rè rè, nghe như âm thanh tự tạo.
Nhiếp Tử Hàng xoay xoay cây bút trong tay, hai chân bắt chéo ngả về phía sau, biếng nhác nói: “Cục cưng, có phải em tìm chỗ yên tĩnh để nghe điện thoại đúng không.”
“……Không có.”
“Bên em giờ nhiều người lắm, đồng nghiệp đều ở đây cả.”
Nhiếp Tử Hàng lắng nghe hiệu ứng tạp âm do Alpha tự tạo ra, nhướng mày: “Nhiều người thế cơ à, vậy bỏ đi. Anh còn muốn nghe em khen hai câu trong điện thoại chứ, da mặt cảnh sát Dư nhà ta mỏng quá, chắc chắn không muốn đâu.”
Từ ống nghe ngay lập truyền tới tiếng thở phào dè dặt.
Nhiếp Tử Hàng: “Xem ra, chỉ có thể đợi đến tối rồi. Anh cũng thích em ở trước mặt, khen anh.”
Bên kia chưa kịp bình ổn nhịp thở xong, đã gấp gáp rít một hơi.
Một lúc sau, mới xin tha thứ gọi hắn: “Nhiếp tiên sinh…”
Nhiếp Tử Hàng đưa tay che miệng, cười khẽ: “Rồi rồi, không trêu em nữa, ai bảo vừa rồi em không rep tin nhắn của anh.”
“Em đang rep mà.”
“Cãi bướng. Bên dưới cũng không hiển thị đang nhập, coi Nhiếp ca của em là thiểu năng trí tuệ phải không?”
“Em không có……”
Nhiếp Tử Hàng khẽ cười.
Nhóm làm việc lại gửi thông tin bên tòa án đến, Nhiếp Tử Hàng tay này cầm điện thoại, tay kia gõ bàn phím cạch cạch.
Hắn bên này đang bận, Alpha đầu bên kia chỉ yên lặng lắng nghe.
Cách màn hình cũng cảm nhận được nét nhu thuận của đối phương.
Nhiếp Tử Hàng gõ xong chữ cuối cùng, nhỏ giọng gọi người đối diện: “Dư Tiểu Hiên.”
“Ừm, Nhiếp tiên sinh, em đây.” Người đối diện nói.
Nhiếp Tử Hàng nhìn ảnh đại diện đầu cá trên màn hình, dịu giọng nói: “Ca nhớ em rồi.”
Alpha nghe xong chợt khựng người lại.
Sau đó, một tiếng cười khẽ truyền đến ống nghe.
“Em cũng vậy.”
Tết Trung thu vài ngày sau đó.
Dư Cảnh Hiên ngồi xe Nhiếp Tử Hàng về nhà, trên tay còn xách theo mấy cái túi lớn đựng quà ra mắt.
Có quần áo cho cha Nhiếp, còn có lá trà cho ba Nhiếp. Không mắc bao nhiêu, nhưng rất thiết thực.
Sắp sang tháng 10, trời cũng bắt đầu mát mẻ hơn.
Cha mẹ Nhiếp Tử Hàng sống ở ngoại ô thành phố H, sông núi bao quanh, gió mát rượi.
Sau khi xuống xe, Nhiếp Tử Hàng giúp Dư Cảnh Hiên chỉnh lại cổ áo hơi mở ra, hỏi y: “Có lạnh không?”
Alpha lắc đầu: “Không lạnh. Chỉ hơi căng thẳng.”
Nhiếp Tử Hàng đón lấy quà bên tay trái y, bên khác nắm chặt tay đối phương, một trước một sau theo vào sân: “Không sao đâu, thật sự không được thì cứ làm chính em thôi, dù sao bọn họ sớm muộn gì cũng phải biết.”
Alpha ngoan ngoãn theo sau, nói: “Được. Em sẽ cố gắng.”
Nhiếp Tử Hàng nắm tay y, khẽ siết lấy.
Vừa vào cửa, trong nhà tản ra mùi cơm thơm phức.
Cha Nhiếp nhận lấy đồ cả hai mang đến, nhìn con trai mang Alpha “hàng thật giá thật” về nhà, cười tít mắt lộ cả vết chân chim.
“Hiên Hiên phải không, lớn lên thanh tú quá đi, khó trách Hàng Hàng nhà chú thích. Mau ngồi xuống đi. Ba Hàng Hàng đang nấu cơm sau bếp, chốc nữa sẽ ra.”
Sau đó, ngoắc tay bảo hai người ngồi xuống.
Nhiếp Tử Hàng uể oải dựa vào sô pha, cầm quả táo cắn một miếng: “Không phải cha nói sẽ làm cơm à? Vợ con…Bạn trai con lần đầu tới đây, cha chỉ biết nói suông thôi.”
Tiếng “Vợ” này gọi cũng thuận miệng phết ha, còn tưởng hai đứa nó đã kết hôn được mấy năm trời rồi ấy chứ, cha Nhiếp lén đưa mắt trừng hắn.
Sau đó, lại bưng một bát lựu đã lột vỏ tách hạt xong, đặt vào tay Dư Cảnh Hiên: “Sao không có bàn tay của cha chứ, đồ đều là cha mua đấy. Hiên Hiên này, chú còn làm cá vược hấp, đảm bảo ngon miễn bàn.”
Dư Cảnh Hiên vội vàng cảm ơn: “Vâng ạ. Tới lúc đó cháu nhất định sẽ ăn thật nhiều.”
Nói xong, múc một thìa lựu đỏ mọng.
Vừa định bỏ vào miệng, khóe mắt thoáng thấy Nhiếp Tử Hàng đang nghịch điện thoại ở bên, liền chuyển hướng cổ tay đưa đến bên miệng đối phương.
“A Hàng, ăn chút lựu đi.” Y nói.
Nhiếp Tử Hàng nhìn cha mình tràn đầy hứng thú quan sát bọn họ, lại nhìn Alpha cẩn trọng từng tí bên người, mỉm cười há miệng ra, để Dư Cảnh Hiên đút cho hắn.
Nhai xong một thìa lựu, hắn liếm liếm khóe môi, bình tĩnh vòng tay ôm eo Dư Cảnh Hiên, nói: “Ngọt lắm, cảm ơn ông xã.”
Dư Cảnh Hiên…
Dư Cảnh Hiên triệt để hóa đá.
May mà cha Nhiếp nhìn thấy bọn họ ngọt ngấy sến rện, không thèm nhìn nữa.
Trực tiếp bỏ lại một câu “Hai đứa nói chuyện trước đi”, rồi nhanh chóng chuồn vào bếp.
Không có cha Nhiếp để ý nữa, Nhiếp Từ Hàng từ trên vai Dư Cảnh Hiên đứng lên, sau đó bưng bát “thức ăn cho cá” của hắn, dẫn người về phòng ngủ.
Phòng ngủ của Nhiếp Tử Hàng ở lầu hai, hướng về phía nam, còn có ban công nhỏ.
Sắp qua trưa, nắng đổ xuống giường, phủ lên ga trải giường màu vàng ấm áp.
Phòng ngủ bài trí rất đơn giản, một cái giường, một tủ quần áo, một cái bàn gỗ nho nhỏ, thêm một cái ghế sô pha đơn.
Nhiếp Tử Hàng để lựu lên bàn, đặt mông ngồi phịch lên ghế sô pha.
Dư Cảnh Hiên ngơ ngác nhìn xung quanh, cảm thấy chỉ còn mỗi cái giường mình có thể đặt mông, dứt khoát ngồi xuống.
Nhiếp Tử Hàng cười khẽ: “Ngồi xa thế kia làm gì, sợ ca ăn thịt em đấy à, hay muốn ca ăn em đây?”
Sau đó, vỗ vỗ đùi mình: “Ngồi ở đây.”
Dư Cảnh Hiên đỏ mặt, chậm rì rì bước tới.
Vừa bước đến trước mặt người đàn ông, đã bị người bán ôm, mặt đối mặt, ngồi lên đùi đối phương.
Dư Cảnh Hiên bình thường thấp hơn Nhiếp Tử Hàng một chút, nhưng khi ngồi lên đùi hắn, lại cao hơn hẳn một cái trán, cho nên hơi cụp mắt xuống, nhìn hắn.
Nhiếp Tử Hàng ôm người kéo vào lòng mình, dùng đầu ngón tay vuốt ve sống mũi Alpha.
Cuối cùng, ngón trỏ gõ nhẹ vào chóp mũi mượt mà của ý.
“Bé Cá của chúng ta hôm nay làm rất tốt, ca có phần thưởng cho em.”
Nói xong, đặt một tay sau gáy Alpha, đè người xuống, hôn lên môi đối phương.
Công thành chiếm đất.
Đầu lưỡi từng chút một quét dọc theo miệng Alpha.
Nơi nào gió lốc đi qua, gần như nuốt chửng cả người vào bụng.
Người ngồi trên đùi, quấn chặt lấy hắn, chưa bao lâu đã bị hôn đến mềm nhũn.
Nhưng hắn vẫn giam người lại, không hề có ý muốn buông y ra.
Alpha gần như nằm sấp trên người hắn, thân thể không ngừng trượt xuống, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn mặc hắn hôn.
Chính là lúc tư thế trên dưới rõ ràng, cùng động tác…
Từ ban công phía sau hai người, truyền đến một tiếng “cót két” khe khẽ.
Sống lưng Dư Cảnh Hiên đột nhiên cứng đờ: “Nhiếp Nhiếp Nhiếp tiên sinh, hình như có người vào ban công…”
Nhiếp Tử Hàng không thèm để ý ôm lấy eo y: “Không sao, cha anh.”
Dư Cảnh Hiên khóc không ra nước mắt: Em biết là ba anh, nhưng bản thân ba anh không có vấn đề, vấn đề là, ba anh tưởng em là chó lớn lai sói đấy!
Mà y hiện giờ, nào có giống chó-lớn-lai-sói gì đó đâu!
Editor: CO6TINY 🍀