Nhìn thấy y sợ thành thế kia, Nhiếp Tử Hàng không khỏi bật cười.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Alpha tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Nhiếp tiên sinh, anh còn có tâm tư để cười à!”
Nhiếp Tử Hàng ôm hông y kéo về phía mình, tiếp đó cởi bỏ hai cúc áo trên cổ hắn ra, thụt người lại vài cen-ti: “Hôn anh.”
Alpha hậu tri hậu giác phản ứng lại, cúi đầu cắn môi hắn.
Mà nói, bọn họ ở bên nhau cũng chưa được bao lâu, ngay cả số lần hôn môi cũng đếm trên đầu ngón tay. Đây vẫn xem như lần đầu tiên Dư Cảnh Hiên chủ động hôn hắn.
Alpha thật sự đã diễn giải từ “bé cún con” này rất chi rõ ràng luôn ấy.
Đầu lưỡi vô hại liếm quanh vành môi hắn, nhẹ nhàng cọ xát, mỗi một lần hạ môi xuống đều mềm mại như nước.
Nhiếp Tử Hàng nắm lấy tay y, đút vào trong vạt áo sờ mi của mình.
Lòng bàn tay chai sạn kia, từ từ chạm vào da thịt, còn vô thức run lên khe khẽ.
“Hung lên nào, cục cưng.”
Nhiếp Tử Hàng cố nén cười vỗ nhẹ mông nhắc y.
Động tác của Alpha thoáng chốc khựng lại, rốt cuộc cũng “hung hăng” vói đầu lưỡi vào.
Đầu lưỡi nhỏ mềm mại vụng về lướt qua khoang miệng, cẩn thận khám phá từng li từng tí. Trêu con “quái vật khổng lồ” nằm im bất động bên trong.
Nhiếp Tử Hàng nhắm mắt lại, vùi cả người vào ghế sofa, hưởng thụ bé Cá nhà hắn lần đầu đích thân phục vụ.
Cái bóng đung đưa trên ban công, đổ xuống bên cạnh hai người.
Sau đó, có tiếng hít khí thoang thoảng vang lên.
Bước chân của cha Nhiếp rõ ràng đã khẽ khàng hơn trước, lén lút chuồn đi.
Cuối cùng, “két–” một tiếng thật dài, khép cửa lại.
Alpha cuối cùng phát ra tiếng nức nở hệt bé mèo con, lùi ra ngoài.
Nhiếp Tử Hàng ngẩng đầu lên, Alpha nhà hắn chỉ mới hôn môi thôi, khóe mắt cũng đỏ bừng hết cả.
Hàng mi dài rủ xuống, khóe môi hơi xụ xuống, trông rất là tủi thân.
Nhiếp Tử Hàng dứt khoát nâng mông Alpha lên.
Xoay người bước nhanh vài bước, đem người đặt lên giường.
Tiếp đó, quỳ gối xuống giữa hai chân Alpha, tiến người tới, hôn thật sâu lên bờ môi mọng nước của y.
Chờ đến lúc kết thúc, đã gần mười hai giờ.
Quần áo Nhiếp Tử Hàng không chút xộc xệch.
Ah không đúng, trước đó ở sofa, hắn còn tự mình cởi hai cúc áo chứ.
Mặt khác, Alpha trên giường, lấy eo làm dãy phân cách, hai bên trên dưới, đều trơn bóng không chút che giấu.
Chỗ lộ ra, có vài nơi còn đỏ ửng như bị người ta đùa bỡn.
Chậc, nhìn đã thấy ngon miệng.
Nhiếp Tử Hàng thầm nghĩ.
Nếu không phải đang ở nhà cha mẹ không tiện, hắn sớm đã nuốt người vào bụng từ lâu rồi.
Nhiếp Tử Hàng thỏa mãn ôm người vào lòng, sửa sang quần áo lại cho y.
“Chiều cùng các cha trò chuyện một lúc, sau đó về nhà nhé.”
Giúp Alpha mặc quần áo đâu vào đấy, hôn khẽ lên chóp mũi y, nói.
Dư Cảnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Lúc nói chuyện, còn mang theo giọng mũi khàn khàn.
Cha Nhiếp và ba Nhiếp, kỳ thực đều rất tốt bụng.
Ba Nhiếp trông thì trầm ổn, nhưng không hề nghiêm khắc, dù sao trong nhà cũng nuôi tận hai Omega.
Bề ngoài nghiêm túc cẩn trọng, nhưng lúc đối mặt với hai cha con Nhiếp Tử Hàng lại chiều chuộng vô bờ bến.
Đối với Dư Cảnh Hiên, thì có hơi khác một tí.
Uhm, giọng điệu lúc trò chuyện vẫn ôn hòa như cũ, nhưng nội dung trong đó, hầu như câu nào câu nấy cũng đượm mùi thử thách “con rể”.
Dư Cảnh Hiên vừa nghe, vừa khẽ run trong lòng.
Trước đây khi yêu đương AA, y vẫn cho rằng cảnh tượng gặp phụ huynh vân vân hẳn phải là: Làm sao mới buộc cậu rời khỏi con trai tôi.
Hoặc là: Hai đứa ở với nhau không hợp, pháp luật cũng không công nhận, lại chẳng sinh con đẻ cái được.
Hoặc thế này: Làm ơn tha cho con trai tôi đi, đừng làm lỡ nó.
Hoặc có khả năng chỉ một từ thôi: Cút.
Nhưng trước giờ đều chưa nghĩ tới, sẽ xuất hiện tình huống như lúc này, trên bàn ăn, y chang hiện trường thẩm vấn, bị “bố vợ” tra hỏi tới tấp hết câu này tới câu khác!
Mỗi một câu, còn kèm theo một ngụm rượu.
Tỉ như, lúc y đang yên lặng và cơm, Alpha đầy khí thế đối diện, đột nhiên nâng ly với y: “Tiểu Dư này.”
Chỉ với một tiếng đó thôi, Dư Cảnh Hiên đã biết đại sự không ổn rồi.
Vội vàng bỏ đũa xuống, nâng li lên theo: “Ách…Vâng, bác nói đi ạ.”
Ba Nhiếp: “Lần trước có nghe cháu bảo mình là cảnh sát. Nghề này rất tốt, trên phương diện đạo đức cả bác với cha Tử Hàng đều tín nhiệm. Bác trai, kính cháu.”
Dư Cảnh Hiên vội ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó cẩn thận trả lời: “Cám ơn bác trai, cháu xuất thân từ học viện quân sự, bác với chú có thể tin tưởng cháu được ạ.”
Một lúc sau, ba Nhiếp lại: “Tiểu Dư này.”
Dư Cảnh Hiên:!
Lại bận nâng ly lên: “Bác, bác trai ạ.”
Ba Nhiếp: “Ừ… con với Tử Hàng về sau có dự tính gì chưa? Như, kết hôn đại loại thế. Bác thấy Tử Hàng còn chưa được đánh dấu. Nói thế nào, cháu cũng là chàng trai đáng tin cậy. Bác trai, kính cháu.”
Dư Cảnh Hiên lại vội vã ngửa đầu uống, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Hàng, thấp giọng đáp: “Kết, phải kết hôn chứ ạ…Cái này, đều, đều phải xem A Hàng. Cháu nghe anh ấy sắp xếp…”
Nhiếp Tử Hàng nhìn ba mình rót hết ly này tới ly khác cho bé Cá nhà hắn, nửa bình Lô Châu ủ tận mười năm suýt nữa đã chén sạch.
Alpha tuy vẫn ăn nói logic đâu ra đấy hẳn hỏi, nhưng sắc mặt đã bắt đầu phiếm hồng, đầu lưỡi hiển nhiên ngập ngợ không rõ.
Cũng may hắn đã từng nhìn thấy Dư Cảnh Hiên uống rượu, đại khái cũng biết tửu lượng bé Cá từng nào, nên không đưa tay ra cản.
Đương nhiên, sau đó phát hiện y không đúng lắm, lúc muốn ngăn, đã ngăn không nổi nữa.
Uống tận ba hiệp, đồ trên bàn cũng ăn được hòm hòm rồi, ba Nhiếp lại nâng ly lên: “Tiểu Dư này.”
Dư Cảnh Hiên phản xạ thành thói nâng ly lên: “Bác trai, bác…ợ, nói ạ…”
Ba Nhiếp cũng hơi ngà ngà say, bắt đầu bật chế độ lảm nhảm, trút bầu tâm sư: “Thấy hai đứa ở bên nhau, bác trai với cha nó cũng vui lây. Về sau kết hôn rồi, mọi mặt đều được đảm bảo. Hai đứa sau này, còn có thể sinh cháu nuôi chắt. Bác chỉ giục một chút đấy thôi, Tử Hàng mấy năm trước còn chưa hiểu chuyện, chơi bời lêu lổng bên ngoài, độ tuổi tốt để gả vợ kén chồng cũng bỏ lỡ. Nếu hai đứa cảm thấy hợp, cứ nhanh chóng đi lĩnh giấy. Nếu không lớn tuổi rồi, không dễ có con.”
Sau khi Alpha say rượu, phản ứng chậm chạp hơn hắn.
Chậm rãi chớp mắt mấy cái, mới kịp loading thông tin xong, chậm rì rì trả lời: “Cùng, cùng Nhiếp tiên sinh ở bên nhau cháu cũng rất vui…Kết hôn, sẽ ạ! Tới lúc đó, nhất định mời bác đến!”
Ờm, cái logic này, hoàn toàn trật đường ray rồi.
Ba Nhiếp vui vẻ uống cạn chỗ rượu còn lại: “Được! Bác nhất định sẽ đi!”
Rõ ràng cũng chưa suy nghĩ cẩn thận, lời y có bao nhiêu chỗ hổng, con trai nhà mình kết hôn, cớ gì phải mời mới được tới chứ.
Uống đến cuối, thần trí ba Nhiếp đã lờ mờ không rõ, kéo tay Dư Cảnh Hiên cảm khái: “May mà Hàng Hàng nhà bác tìm được cháu…Tiểu Dư, về sau, cháu chính là ân nhân của Nhiếp gia! Là cháu, đã bẻ thẳng Nhiếp Tử Hàng nhà bác. Cháu, sau này chính là bạn chí cốt của bác! Hàng Hàng, chính là mạng sống…”
Nhiếp Tử Hàng với cha Nhiếp:…
Bên kia, Dư Cảnh Hiên cũng không nhượng bộ.
Một tay chống cằm, mí mắt trên dưới chập cheng đánh nhau, còn mơ mơ màng màng đáp: “Kết…Chúng cháu kết hôn, chúng cháu, đúng! Bẻ thẳng rồi…Uhm, có thể kết hôn.”
Cha Nhiếp: “Phải, hai đứa thẳng rồi! Có thể kết hôn, về sau còn sinh ra bé con mập mạp!”
Dư Cảnh Hiên cũng: “Vâng… chúng cháu sinh một bé con mập mạp! Sau khi lãnh giấy chứng nhận xong, sẽ sinh ngay! Cháu…sinh cho…Nhiếp tiên sinh bé con mập mạp!”
Nói xong, mới nhận ra có gì đó không đúng?
Alpha xoa xoa bụng, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhiếp Tử Hàng. Một lúc sau, mới ngơ ngác nói: “Không đúng… Em hình như, không sinh được…Nhiếp tiên sinh.”
Cha Nhiếp ở bên cạnh nhìn hai đứa, bật cười đến chảy nước mắt: “Hàng Hàng, sao Alpha con kiếm về, say khướt rồi, lại cưng thế hả? Nhìn nhóc con này đi, chậc chậc chậc, so với cún con còn cưng hơn nhiều ấy. Chả trách con lại thích…Cha năm đó sẩy chân, mới bốc phải cái người cứng nhắc như ba con.”
Nhiếp Tử Hàng ôm Alpha cục cưng của mình vào lòng, xoa vành tai ửng đỏ của y, cưng chiều nói: “Em ấy uống say lại thế này đấy. Ai bảo em sinh bé con mập mạp, hửm? Cá ngốc. Gánh không nổi thì đừng ôm đồm, biết chưa?”
Dư Cảnh Hiên theo thói quen dựa vào người hắn, khẽ ngửi một cái, ngoan ngoãn nói: “Uhm, được…”
Một lúc sau, lại ôm eo, dụi đầu vào cổ hắn: “Vậy chúng ta kết hôn, có được không…Nhiếp tiên sinh, em muốn kết hôn.”
Nhiếp Tử Hàng nói theo y: “Ô, em muốn kết hôn à?”
Alpha gật gật đầu: “Vâng.”
Nhiếp Tử Hàng nâng cằm y lên, nhẹ nhàng gãi gãi: “Chỉ bằng một câu này, thì muốn ca gả cho em à, hửm? Thế chả phải thiệt thòi cho ca rồi sao.”
Alpha lập tức: “Em…em gả mà…”
Đối diện lại cười khúc khích một tiếng.
Cha Nhiếp ôm bụng quay tít mù.
“Con trai, Alpha nhà con giỏi nắm bắt trọng điểm quá trời ấy, chả lẽ là vấn đề ai được gả đi hả?”
Dư Cảnh Hiên tủi thân xụ môi: “Vậy làm sao đây…”
Nhiếp Tử Hàng cười nhẹ tiếp tục ghẹo y: “Bằng không em gọi một tiếng anh ơi cái nào?”
Cha Nhiếp dựa vào bàn, khoanh tay chống cằm, nhìn đôi trẻ tán tỉnh nhau, hứng thú bừng bừng: “Con trai, Hiên Hiên nhỏ hơn con à? Chậc chậc chậc, thật đúng là bé cún mà.”
Nhiếp Tử Hàng đặt ngón tay lên môi: “Suỵt.”
Sau đó, chỉ thấy Dư Cảnh Hiên lảo đảo đứng lên, ôm lấy eo Nhiếp Tử Hàng.
Tiếp đó nữa, ba người hiện diện trong phòng, đều nghe thấy giọng nói khe khẽ của Alpha: “Anh ơi.”
Giọng vừa dứt…
Nhiếp Tử Hàng chắc chắn, sau vẻ khiếp sợ trong mắt cha mình, hắn nhìn thấy đối phương ghen tị không thôi.
Còn Alpha nhà hắn, vẫn đang vòng tay quấn chặt lấy hắn, nhẹ nhàng dụi dụi vào người.
“Uhm… Nhiếp tiên sinh… Em muốn kết hôn…”
“Chúng ta kết hôn nhé.”
Editor CO6TINY 🍀