ABO - Độc chiếm - Chương 33: Ngoại truyện 2 – Trả thù.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
582


ABO - Độc chiếm


Chương 33: Ngoại truyện 2 – Trả thù.


Chương 33: Ngoại truyện 2 – Trả thù.
Khu Biệt Lập,
Vài ngày sau,
Triệu Nhã còn chưa thể ngồi thẳng, nghiêng mình chạm lên sống mũi của thiên thần nhỏ bên cạnh, màu mắt cực nhạt chẳng mấy khi hé mở, say sưa ngủ.
Triệu Nhã mỉm cười:
– Phùng Sâm.
– Đứa nhỏ này thật giống anh.
Nói rồi quay sang phía anh mong đợi:
– Anh thông minh như vậy, liền nghĩ cho con một cái tên thật hay đi?
Phùng Sâm bước tới, khẽ ôm Triệu Nhã đặt hướng vào ngực mình, nhíu mày nhìn sang tên nhóc nhỏ làn tóc tơ chưa mọc được mấy cái kia, chẳng chút thành ý nào:
– Đặt là Xú Xú.
– Xú Xú?
Triệu Nhã nhăn mặt, gấp gáp ngoảnh lại:
– Sao mà được?
– Con của chúng ta đáng yêu như vậy? , anh xem…
– Vì cái gì lại đặt tên là Xú Xú?
Phùng Sâm chỉ đến nó:
– Từ lúc sinh ra đến giờ chỉ biết khóc, vô dụng
Triệu Nhã gạt tay anh:
– Anh nghĩ ai trên đời này cũng giống anh sao?
– Năm tuổi còn không biết khóc đi?
– Em… Em không cho anh chỉ tay vào con như vậy.
Phùng Sâm chậc lưỡi:
– Được rồi, không chỉ thì không chỉ.
Triệu Nhã dịu dàng nhìn đôi má tròn tròn kia:
– Em có đọc được một câu, cảm thấy rất thích “ khổ tận cam lai “
– Phùng Sâm , vậy mình đặt tên con là Phùng Cam có được không?
– Mang nghĩa như ngọt ngào sẽ tới?
Phùng Sâm kéo gương mặt Triệu Nhã ngoảnh hẳn sang phía mình, đôi mày chau lại tỏ rõ ý cực kỳ khó chịu:
– Em muốn đặt sao cũng được.
– Nhưng, tốt hơn hết chỉ nên nhìn một mình anh .
– Nếu không anh sẽ thực sự khiến cho nó có cái tên Xú Xú.
Triệu Nhã khó hiểu:
– Phùng Sâm, thằng bé là con của anh!
– Chính anh là người đã đặt nó vào lòng em.
– Giờ… anh lại ghen với cả con sao?
Phùng Sâm câu khóe môi :
– Anh thậm chí còn ghen với chính bản thân mình.
– Triệu Nhã,
– Làm sao em mới thực sự thực sự là của anh?
– ….!!!!
Với câu hỏi này, Triệu Nhã cũng chỉ đành nén xuống.
Một trăm phần trăm còn chưa đủ,
Mỗi ngày đều lăn lộn đến lưng eo đều mỏi, thời gian xấu hổ cũng không có.
Hôn đến cánh môi chẳng lúc nào bớt sưng.
Anh hỏi em như thế…
Phùng Sâm.
Em thực sự không thể hiểu nổi, thông minh như anh… đều để dành làm việc gì rồi?
========
Để dành làm việc gì ư?
Thù từ kiếp trước, sống lại kiếp này.
Không trả đã không được gọi là Phùng Sâm.
Viện Dược,
Olive thẳng thắn ra hơn Phùng Sâm ba tuổi, nhưng vì nể phục mà cúi đầu gọi một tiếng anh.
Con người này tính tình thẳng thắn, là một Alpha nữ yêu ghét rõ ràng. Phùng Sâm có được ngày hôm nay không thể không nói đến đôi ba phần công sức của cô.
Đối diện trao đổi, Olive đánh tiếng hỏi ngay:
– Tại sao anh lại từ chối Hoa Linh?
– Beta này điều kiện và tố chất rất khá, lại được một vị chức sắc nhờ gửi gắm.
– Anh thẳng tay như vậy , có lý do gì đặc biệt không?
Phùng Sâm thản nhiên :
– Tính tình lả lướt, đời sống không sạch.
– ??!!!
Olive càng lúc càng không hiểu:
– Giáo Sư, anh rõ ràng còn chưa gặp qua ? Tại sao lại biết được?
Phùng Sâm nhếch khóe miệng, đẩy chiếc điện thoại về phía Olive.
Olive đón lấy, màn hình vừa bật sáng, một loạt các hình ảnh trần trụi của Hoa Linh lập tức hiện rõ,
Vài ba tấm lướt đi, lại thấy mỗi một người khác nhau.
Olive cứng giọng:
– Cái này … Giáo sư?
– Anh cho người theo dõi cô ta từ khi nào?
Phùng Sâm đan hai tay vào nhau:
– Chuyện của cô ta không đáng để tâm.
– Olive, anh cần em giúp một việc.
Olive lặng người nghe , Phùng Sâm từng lời rành rọt .
Thời gian như ngưng lại, hương mật ong cay đắng sâu thẳm, men theo từng cử động trên khóe môi của Phùng Sâm mà bùng phát. Nỗi đau đớn tan xương nát thịt năm ấy lại hiện về.
Khánh Các.
Giáo Sư Kio.
Dù đó chỉ là một thứ huyễn hoặc không thuộc về thực tại. Nhưng ta nhất định cũng sẽ khiến hai người phải trả giá.
Olive trong lòng ghi rõ hai cái tên. Khẽ gật đầu:
– Giáo Sư yên tâm.
– Mọi hành động của họ lập tức sẽ có người theo dõi.
——–
Là người nắm thế chủ động, so với một kẻ bất ngờ nhận đòn giáng xuống rồi mới phản kháng lại , có bao nhiêu lợi thế?
Cú đập từ sau lưng đau đớn như vậy, Phùng Sâm cũng muốn hai kẻ kia phải gánh chịu.
——–
Vài tháng sau,
Tin đồn lan rộng,
Phùng Sâm công khai bắt tay vào một đề án Dược siêu phàm:
Đề án Dược số ba mươi hai, kéo dài sự sống khỏe mạnh cho những người bị ung thư tới mười năm.
Bắc Đảo gần như dậy sóng.
Ung thư là một căn bệnh suốt mấy trăm năm qua không cách cứu chữa, việc kìm hãm sự phát triển của các tế bào ung thư cũng chỉ cầm chừng, những Giáo Sư đầu ngành đều đang rất vất vả để kéo dài sự tồn tại cho người bệnh, nhưng cũng tràn trong đau đớn và bệnh tật.
Sống khỏe mạnh tới mười năm!
Ầm ĩ hơn nữa, đó là người mà Phùng Sâm xin được thí nghiệm, chính là người mẹ ruột của Chủ quản Bắc Đảo – Phu Nhân Rose.
Nếu Phùng Sâm thực sự làm được việc như thế, Chức Dược Trưởng vừa bỏ trống không lâu , chắc chắn không cần bàn cãi nhiều.
———
Triệu Nhã sốt ruột bế trên tay Phùng Cam, đứng chờ ở cửa.
Phùng Sâm vừa đỗ xe lại, cậu đã hai bước dồn một tiến tới:
– Phùng Sâm!
– Chuyện kia là sao? Tại sao không nói gì với em!
Phùng Sâm liếc mắt qua tên nhóc vừa đưa một ngón tay lên miệng kia mút ngon lành , đi lệch trọng tâm :
– Không phải nói em ít bế nó một chút rồi sao?
– Đưa cho Ngọc Ý đi.
Triệu Nhã gắt giọng lo lắng:
– Phùng Sâm!
– Em không đùa với anh giờ này!
– Là Phu Nhân Rose! Người mà anh thí nghiệm là Phu Nhân Rose!
Phùng Sâm đỡ lấy eo Triệu Nhã, kéo cả hai người sải bước lên thềm:
– Mồi không đủ lớn, làm sao dụ được thú to?
=========
Thí nghiệm triển khai,
Một Giáo Sư Kio sống chết nhiều năm liều mình vươn lên giành giật chức Dược Trưởng,
Một Khánh Các lo sợ Chủ Quản Khánh Gia sẽ bị Phùng Sâm sau khi nắm trong tay quyền lực chính trị, sẽ trở mặt cướp mất.
Y như liệu tính trong tay, đều lập tức có hành động.
Olive theo đúng kế hoạch, sau lưng bán đứng Phùng Sâm, lại chính mình đứng ra tạo mối liên kết giữa Khánh Gia và Giáo Sư Kio.
———–
Bệnh viện cao cấp nhất Bắc Đảo.
Phòng điều trị ,
Phùng Sâm nhìn mũi kim truyền được Olive cẩn thận gỡ ra khỏi ống tay Phu Nhân Rose, kính cẩn mời bà bước lên chiếc xe đẩy.
Lướt qua phía Phùng Sâm, bốn mắt giao nhau, khẽ gật đầu.
Phùng Sâm nhìn theo bóng chiếc xe lăn, đáy mắt nhạt ẩn lên đầy ý tứ.
Mục tiêu lần này đương nhiên, chính là vị đang ngồi trên chiếc xe lăn đó. Nếu như Dược liệu có vấn đề, hay trong quá trình bản thân anh tiếp nhận điều trị xảy ra sự cố , suy cho cùng chỉ cần Phu Nhân Rose gặp nguy hiểm, anh sẽ không còn lối để quay lại.
Nhưng mà, nằm ở một nơi xa xỉ thế này, cửa ra vào cũng đều được bọc bằng thép cứng,
Làm sao dụ được hai kẻ kia ra tay đây?
Chuyển người đi, đúng thế.
Nên chuyển đến một nơi nào sơ sài hơn, ít an toàn hơn.
Vậy mới phải.
=======
Trên chiếc xe di chuyển.
Phu Nhân Rose nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ.
Olive ngồi băng ghế sát bên, cùng một nhóm y tá chuyên sâu của bệnh viện cử đi cùng.
Nửa đoạn đường, bình thuốc truyền vừa cạn.
Một y tá lấy ra trong tủ thuốc mang theo cùng, đổi bình mới.
Hành động thản nhiên,
Thứ thuốc thản nhiên.
Kim truyền vừa được cắm lại, Olive bỗng nở môi cười.
Cạch một tiếng, người được gọi là Phu Nhân Rose kia bật dậy khỏi nệm cáng, một đường cước nhanh , mạnh vung ra, tóm chặt lại đôi tay của người y tá kia.
Quật xuống.
Rầm!
Mấy kẻ y tá đã bị mua chuộc kia lập tức hoảng loạn.
Olive rút từ trong tay họng súng:
Đoàng!
Tiếng súng khét lẹt vang lên, máu từ đùi một kẻ văng ra thấm đẫm , viên đạn ghim sâu:
– Kẻ nào di chuyển, lập tức bắn chết.
Kẻ y tá bị kìm giữ vành mắt đỏ ngầu:
– Đây không phải là Phu Nhân Rose!
– Olive ! Con khốn nạn! Mày lừa tao !
Xoạt.
Chiếc mặt nạ da trùm trên mặt “Phu Nhân Rose” xé bỏ , Nữ Alpha cứng rắn bấm tín hiệu An Ninh truyền đi:
– Báo cáo. Chiếc xe dừng tại Đại Lộ X.
– Nghi phạm cùng bình thuốc bị tráo đổi đã bị tóm gọn.
Nơi cổng phụ của bệnh viện, chiếc xe chở Phu Nhân Rose thực sự, lúc này mới thong thả rời đi.
========
Khánh Các bị phế truất quyền kiểm soát Khánh Gia.
Giáo Sư Kio bị tước bỏ đi huy hiệu.
Đồng phạt tù thời hạn mười lăm năm.
———
Khu Biệt Lập.
– Bốp!
Triệu Nhã lần đầu tiên trong cuộc đời, vành mắt đỏ rực, tay văng lớn một cái tát nảy lửa.
– Phùng Sâm!
– Anh còn dám làm ra những chuyện nguy hiểm như vậy!
– Sau này… Đừng nhìn em với con nữa!
Phùng Sâm gò má rát bỏng , in năm ngón tay.
Triệu Nhã dằn mình nhịn xuống giọt nước mắt vừa rơi:
– Nếu như thất bại…
– Nếu như người ngồi sau chấn song kia bây giờ là anh…
– Em… em thực sự không biết phải sống tiếp như thế nào….
Phùng Sâm nhếch môi, cười nhỏ:
– Triệu Nhã.
– Anh sẽ không thất bại.
Câu nói dứt, người đã tiến sát gần bên , kéo eo Triệu Nhã sát lại gần:
– Còn nữa,
– Triệu Nhã.
– Em dám đánh anh một cái này.
– Có biết hậu quả sẽ ra sao không?
Một lát sau, người nức nở
Triệu Nhã hai mươi tuổi, lại như một đứa trẻ nhỏ bị phạt, ép chính mình mở rộng bờ mông.
Phùng Sâm liếm môi :
– Cao lên,
Mông vừa chổng cao , lại bị một cái tét mạnh đến run bật, Phùng Sâm một tay đánh, một tay men ra phía trước nắm chặt dương vật nhỏ sóc lộng.
Triệu Nhã vừa đau đớn, vừa sảng khoái, rên bật khó kiềm.
– Phùng Sâm…
– Em sai rồi..
– A!
Phùng Sâm vươn tay mạnh,
Tét.
– AAAAA
Cứ như thế, bờ mông chịu quá hai mươi vết tay vỗ đỏ, tinh dịch cũng phụt thẳng xuống ga giường.
Hổn hển…
Phùng Sâm nâng eo người, khóa quần đã kéo bật từ lâu, đâm thẳng côn thịt thục đến nơi hậu huyệt ướt nước,
Phốc…
A….
Triệu Nhã vừa xuất ra cơn khoái trào chưa lụi, chịu không nổi những cú đâm xuyên này mà bật khóc ra.
Đầu ngón tay vờn lên núm vú , kéo bật. Triệu Nhã giật này người, lắc mạnh đầu:
– Nhẹ.. nhẹ một chút.
– Phùng Sâm!
– Em… Hự…
– Em nói chậm… đừng nhéo nữa…
– A….
Phùng Sâm vừa nghe, lại càng thúc sâu thêm , nhéo mạnh thêm, khàn giọng:
– Anh có cho em lựa chọn sao?

===========//===========

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN