ABO - Độc chiếm
Chương 34 : Ngoại truyện : Hòn đá
Sau khi Phùng Sâm trở thành Dược Trưởng.
Phùng Gia lập tức được cấp huy hiệu, nằm trong sự bao hưởng chế độ ưu đãi đặc biệt của Chính Phủ.
Bản thân Tiếu Giang nhận được hàng loạt lời mời của các trường Đại Học.
Đối với cái định mệnh một trăm phần trăm không lẻ một phẩy, không Omega nào có đủ tự tin để đem mình đấu tranh với Triệu Nhã, hưởng sự ưu ái của Phùng Sâm. Vả lại sự rõ ràng và cương quyết Phùng Sâm đều đem tất cả hi vọng được bồi giường dẫu chỉ một lần đánh tan đi hết.
Vậy nên những người đem Omega đến thăm nhà kia , Phùng Cường và cả Khải Linh đều không hẹn mà hiểu.
——-
Phùng Gia.
Tiếu Giang bị phiền sắp chết rồi. Bị ép đóng bộ, chuẩn lịch sự ngồi đây, nhe răng ra cười, thế nhưng không phải là một, mà cứ hết Omega này lại tới Omega khác , thậm chí lần này còn phải tiếp cả hai gia đình,
Rút cuộc chịu không nổi mà gào lên :
– Cô này hả? Thơm hả? Thơm bằng Minh Điệp không?
– Đây nữa hả? Xinh đẹp hả? So với Minh Điệp còn phải bắc thang trèo !
– Nhìn cái gì? Còn nhìn cái gì!
– Tôi lập tức đi tìm Minh Điệp!
Nói rồi nó cũng chẳng thèm để ý đến ai nữa, vặn chiếc xe tay côn xịn mới vòi được từ chỗ Phùng Sâm, lao vèo ra khỏi cửa.
Để lại đó Phùng Cường và cả Khải Linh đối với đôi gia đình kia gập người ngượng ngùng xin lỗi.
Một nhà trách giận:
– Tiếu Giang nếu đã có bạn đời thì sớm nên công khai, đừng để cho những gia đình như chúng tôi đến đây chịu nhục nữa.
– Về thôi con.
Phùng Cường thì ngay sau khi khách khuất bóng, tóm ngay lấy một đoạn gậy thật to:
– Mày bước về đây!
– Mày dám bước về đây!
Khải Linh tái mặt.:
– Anh nom thực sự đánh lại được nó?
Phùng Cường tức đến đập cây gậy rầm rầm:
– Vấn đề là đứa trẻ Minh Điệp gì đó kia,
– Rõ ràng không để nó vào mắt! Đã nhẹ ý Minh Gia hai ba lượt, người ta đều đâu có thèm ngó ngàng!
=====
Minh Gia.
Dựa theo ký ức rành mạch của bốn năm trước, vùng bãi đồi ven Bắc Đảo này vốn chuyên làm nghề hái lá trà, đời sống bình dị , bỗng nhiên vài mạch suối phát hiện ra mỏ vàng, thay đổi toàn bộ cuộc sống nơi này.
Minh Điệp thúc đẩy cha mình, đem một phần tài sản của Minh Gia, mua lại.
Rút cuộc cho tới hôm nay Minh Gia đã đường đường chính chính trở thành một Gia Tộc sung túc, nói hẳn là giàu có nổi trội thì không, nhưng cũng đủ để các Alpha khác thèm muốn cưới được Minh Điệp đến nhỏ dãi.
Cũng vì phần Minh Điệp mười bảy tuổi, càng xinh đẹp hơn.
Vòng eo thắt nhỏ, đầu nhũ hơi lớn hơn Beta nam một chút, lại hồng mọng , bờ mông vểnh đặc trưng, men theo làn da trắng sứ ửng hồng.
Cánh cổng nhà Tiếu Giang bị người dẫm nát, thì nơi Minh Gia này cổng cũng sắp đổ tới nơi.
Tiếu Giang mỗi lần tới nơi này đều bị Minh Tiêu và đàn anh em của Minh Điệp đánh đến bầm người, mà uất ức là không được đánh trả, thế nên thật rút kinh nghiệm. Khẽ ấn nút gọi.
Điện thoại đổ chuông.
Minh Điệp vừa thấy tên người đã liền mỉm cười.
Minh Tiêu lập tức giữ cậu lại:
– Lại là tên Alpha thô bỉ đó đúng không?
– Minh Điệp !
– Cha đã nói con không có được qua lại với nó!
– Minh Gia ta bây giờ đâu phải như xưa nữa.
– Con cần gì phải cả đời gắn với một tên như thế!
Minh Điệp vẫn với lấy chiếc áo khoác dài, thẳng bước đứng dậy:
– Cha ,
– Đừng tưởng con không biết cha đã từ chối Phùng Gia hai lần.
– Nếu có lần thứ ba nữa, con lập tức mang thai cho cha xem.
– ??!!!!
Vừa dứt câu, Minh Điệp đã không còn thấy dáng.
Ngoài cửa , tuyết phủ trắng ngọn cây, đèn đường mập mờ, Tiếu Giang vừa thấy dáng cậu đã chạy như bay tới,
Vì quá vội, tuyết trơn đến mức người loạng choạng muốn ngã, Minh Điệp đỡ lấy, nhưng một Omega mềm mỏng , thấp hơn Tiếu Giang cả một gang tay, sao trụ cho nổi cái thân hình to lớn này?
Bịch!
Cả hai đổ xuống, Đầu Minh Điệp va luôn vào dải đá trang trí trên hành lang.
Một dòng máu đỏ tươi men xuống chảy.
Tiếu Giang vội vã thét lớn:
– Minh Điệp!
======
Bệnh viện.
Phùng Sâm bị tiếng gào rú điên dại của Tiếu Giang mà tưởng ở đâu có thiên tai chết tới trăm người hoặc như Phùng Cường hay Khải Linh gặp đại nạn.
Hóa ra lại chỉ là một vết trầy chưa bằng ba ngón tay trên đầu tên Omega mà mình không ưa nhất,
Khó chịu ra mặt:
– Xong rồi .
– Nghỉ một lát thì về.
Đích thân Dược Trưởng tới thế này khiến cho mọi người vinh dự quá, hết thảy đều chỉ dám len lén nhìn lên. Duy nhất chỉ có Minh Điệp tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại vô cùng thản nhiên, chán ghét:
– Nếu biết người tới là anh, tôi thà rằng tự băng lấy.
Phùng Sâm hơi chau mày. Nhưng chỉ vài giây đã hiểu ra được , trong cái vòng xoáy màu máu đó, tại sao lại nhìn thấy cả tên Omega này cùng trôi dạt, liền câu vành môi:
– Tốt hơn hết là cậu nên kín miệng một chút.
Minh Điệp cũng chả vừa gì:
– Còn phải xem sính lễ Phùng Gia đưa tới, có đủ thành ý hay không?
– Dược Trưởng chắc không tiếc gì một biệt vườn hai ngàn vuông chứ?
Câu chuyện dang dở, bởi lẽ Tiếu Giang đã gạt người nọ người kia đập cửa xông vào, nhảy tới :
– Minh Điệp !
– Minh Điệp!
– Có đau lắm không?
Minh Điệp bất chợt chau mày, cả Phùng Sâm cũng thảng thốt khó tin, đồng thanh:
– Tiếu Giang!
– (Em / Cậu) cầm cái gì kia ?
Tiếu Giang thù địch nhìn hòn đá trong tay:
– Lôi mãi mới được mày lên!
– Dám làm Minh Điệp của tao đau!
– Từ ngày mai đánh mỗi ngày mười roi.
Minh Điệp: ????
Phùng Sâm: ????
======
Một thời gian sau.
Trong phòng Tiếu Giang, hòn đá xấu số thực sự bị đặt gần chân giường.
Mỗi ngày đều bị quất đủ mười roi.
Ngay cả vào cái ngày hương giấy thơm chộn rộn phát tình, cánh tay trắng nõn đu lên cổ người,
Nói một lời đồng ý gả về Phùng Gia.
Nó cũng không được tha.
==========//======
Hoàn ngoại truyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!