[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm
Chương 13 Động Thai
Vũ Khắc thót tim, đáng sợ quá rồi. Biết trước có ngày sa cơ thất thế hôm nay thì hắn đã không bốc đồng bỏ tiền mua tư cách ‘ngủ’ với nguồn cơn gây ra thảm họa bất hạnh đời hắn.
Thuần Tam Tự gọi Hoa Tiểu Khanh là chị dâu. Vũ Khắc vã mồ hôi hột nghĩ đến Hoa Tiểu Khanh là vợ Thuần Nhất Môn hay là vợ Thuần Nhị Tuế??
Đắc tội một trong hai, gặp ai hắn cũng sẽ chết tươi. Và bùm, hắn gặp trúng Thuần Nhị Tuế người lấy sức mạnh giải quyết vấn đề.
Vũ Khắc ảo giác khung xương nhức nhối. Chưa bị đánh mà đã có cảm giác đau rồi.
Mũi giày Thuần Nhị Tuế nâng cằm Vũ Khắc “Mày …. Động đến nơi nào của em ấy?” ngón tay khẽ khẩy điếu thuốc, tàn thuốc bay lăng tăng.
Vũ Khắc thấu hiểu triệt để cảm xúc của bọn tội phạm chưa đánh đã khai. Con người này thử nói dối hay không im lặng xem, không cần tới dụng cụ tra tấn thì bạn đã vỡ nát tinh thần rồi.
Vũ Khắc khai ngay, lựa lời rửa sạch bản thân và đẩy tội trạng về phía bố mẹ Hoa Tiểu Khanh.
“Ông bà Hoa ngỏ ý bán đêm đầu tiên của Hoa Tiểu Khanh cho tôi. Vì muốn trị chứng rối loạn pheromone hại cậu ấy không có kì phát tình nên tôi mới nhờ Cảnh Luân trộm thuốc. Lúc cậu ấy phát tình vì sợ tôi làm gì đó nên cậu ấy nói bản thân đã bị đánh dấu và đang có thai. Biết cậu ấy đã bị đánh dấu, tôi không đụng đến cậu ấy nhưng cậu ấy vì phát tình mà hoảng loạn liệng chậu hoa hại tôi bất tỉnh.”
Ý Vũ Khắc rõ ràng muốn nói : đại ca, tôi không có động chạm cơ thể người của anh. Làm nhục càng không.
“Vậy ngươi nói… Lúc em ấy chạy ra khỏi phòng, quần áo nửa kín nửa hở là em ấy tự cởi.”
Vũ Khắc nhanh trí đối đáp “Omega phát tình mà không có bạn đời ở gần thì họ việc tự giải … Giải quyết nhu cầu cũng không có gì là lạ.”
Không có dũng khí đối diện ánh mắt nhìn xuyên thấu của Thuần Nhị Tuế, Vũ khắc vờ chuyển tầm nhìn chỗ khác.
Mũi giày Thuần Nhị Tuế rút khỏi cái cằm của Vũ Khắc. Vũ Khắc lòng hò reo sắp thoát được nạn …. Chớp mắt, chân Thuần Nhị Tuế đá vào bẹn sườn hắn.
Bang!!!
Cả người Vũ Khắc va đập bể cá.
Thuần Nhị Tuế dập mẩu thuốc lá, rời đi.
Thuần Tam Tự ngồi phòng khách trêu chọc mấy bé quân nhân beta xinh trai giết thời gian.
“Giờ mình đến thẳng Hoa gia luôn ha anh. Em nôn đón chị dâu về ra mắt mama chết đi được.”
Thuần Nhị Tuế chân một mạch đi thẳng ra xe. Cô cũng vào xe chung.
_______
Hoa Tiểu Khanh sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh bịn rịn đổ. Dựa người vào bức tường chắn gió. Cậu ấy mò túi tìm di động gọi taxi nhưng chợt nhớ là đã đánh rơi mất ngày lễ hội trường.
Con đường đêm khuya không bóng người trừ cậu. Bên dưới ươn ướt như có gì đó đang chảy.
Hoa Tiểu Khanh sợ. Cậu đọc sách, viết rõ bảo thai phụ trong thai kì không được phép dùng thuốc hay chịu tác động vật lý. Chính vì thế khi nãy cậu đã ráng vùng vẫn bỏ chạy khỏi bố mẹ. Thể chất cậu ấy từ bé đã yếu ớt, thoát khỏi trận đòn đã không dễ dàng lại chạy liền một mạch dài đằng đẵng. Thể lực cậu ấy là yếu nhất nhà.
Hoa Tiểu Khanh chạy không quay đầu nhìn lại đằng sau, cậu ấy sợ nếu bị bố mẹ bắt lại, họ sẽ ép cậu phá thai.
Hô hấp nặng nề, não thiếu oxi. Thân thể gầy guộc lung lay đổ quỵ trên đường.
Hoa Tiểu Khanh thoi thóp nằm dính mặt đường lạnh, đáy quần ẩm ướt, chất lỏng đỏ rỉ men các lỗ may chỉ.
“Ai đó làm ơi … Cứu với …. Cứu …. Con của tôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!