[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm
Chương 20 Có Anh Ở Đây Rồi
“Cũng coi cô đủ tư cách không đã.”
Tên vệ sĩ đang đè vai Hoa Tiểu Khanh, một tên bị đem ra chắn nước sôi. Tên kia cũng không thoát khỏi, bị đạp văng va đập vào người Du Nhiên Nhiên, cả hai đầu bị đập mạnh choáng một trận.
Hoa Tiểu Khanh ôm mặt đáng thương co ro trên sàn, mùi hương đỗi quen thuộc không cách nào quên của ngày hôm ấy. Cậu rụt rè ngẩng đầu muốn quay lại tìm kiếm chủ nhân hương pheromone.
Khoảng khắc mắt chạm nhau, đối diện đôi nhãn thần đen thăm thẳm như sắp hoà tan cơ thể cậu. Bao nhiêu uất ức cậu nhẫn nhịn gánh chịu đột nhiên muốn bộc phát tất cả mọi thứ ra ngoài.
Nước mắt Hoa Tiểu Khanh không cách nào kiềm chế được nữa, cậu hức hức chùi chùi xoa xoa đôi mắt. Hai tay áo vấy nước mắt ướt đẫm, đôi mắt đỏ xoe sưng thêm một chút.
Tim Thuần Nhị Tuế như bị từng nhát dao cứa nghiền vụn cả rồi. Chứng kiến em gần trong gang tấc, cơ thể em nhỏ nhắn run lẩy bẩy nén giọng đến khóc to cũng không dám.
Thuần Nhị Tuế ôm trọn Hoa Tiểu Khanh vào lòng, đè sát cậu ấy đến nỗi Hoa Tiểu Khanh có thể nghe rõ nhịp tim hắn đập. Thuần Nhị Tuế ôm rất chặt người trong lòng nhưng không làm đau cậu, vì hắn sợ nếu giữ em ấy không kĩ thì em ấy sẽ tan vỡ biến mất khỏi hắn lần nữa.
Thuần Nhị Tuế yêu chiều hôn đỉnh đầu Hoa Tiểu Khanh “Không sợ,có anh ở đây rồi.”
Hương pheromone alpha xóa tan tạm thời mọi bất an trong lòng Hoa Tiểu Khanh từ lúc mang thai. Cơ thể không chịu sự chi phối ỷ lại, dựa dẫm người đang ôm bảo bọc cậu như bảo bối của hắn. Hoa Tiểu Khanh oa oa khóc hệt đứa trẻ nhỏ bị bắt nạt, mặt dụi dụi vào ngực Thuần Nhị Tuế.
Thuần Nhị Tuế tâm triệt để nhũn thành bột nhão. Sao những hành động em ấy đều đáng yêu chết người kia chứ. Đứa nhỏ này thật là làm người ta thương tiếc muốn vỗ về mà.
“Cả người cuộn tròn hệt một chú mèo. Đáng yêu thật!”
A!!!
Binh sĩ cấp dưới răng đồng loạt rớt xuống sàn. Họ vừa chứng kiến cái gì đó thực vi diệu từ hành vi bất thường của thiếu tướng.
“Dạo này tôi không có đi khám sức khoẻ tổng quát, chắc là bị tật tai rồi.”
“Già cả rồi lãng tai là phải.”
“Vậy cái hôn kia thì mấy người giải thích làm sao? Quáng gà à?”
“Đệch! Tôi đã nghĩ thiếu tướng đã bỏ quên sự dịa dàng trong bụng mẹ nhưng thật ra là anh ta biết đấy chứ, và nó chỉ dành cho tiểu thê tử nhà ảnh thôi.”
“Còn tôi nghĩ môn văn của anh ấy là do giáo viên giáo dục quốc phòng dạy nên ảnh chả có tâm hồn lãng mạn biết nói lời yêu thương gì cho cam. Ra là anh ta còn biết đến sự tồn tại của 2 chữ ‘dễ thương’.”
Đầu Thuần Nhị Tuế nghiêng nghiêng nheo mắt. Ý bảo lũ tụi bây ngậm miệng.
“Xử lí tụi đằng kia đi.”
Cả lũ im thin thít chấp hành mệnh lệnh đem bọn người Du Nhiên Nhiên khống chế.
Thuần Nhị Tuế ngồi xuống ghế, đặt Hoa Tiểu Khanh ngồi trên đùi hắn. Giữ chặt lấy đôi bàn tay cậu.
“Đừng dụi nữa, mắt em sẽ sưng tấy đấy.”
Thuần Nhị Tuế chướng mắt nhìn khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong in hai dấu tay. Lửa giận trong hắn như được đổ thêm 3 can xăng.
“Mặt em là ai đánh?” ánh mắt quan tâm đặt trên người Hoa Tiểu Khanh, chuyển dời sang tụi người Du Nhiên Nhiên là cái nhìn lạnh lẽo thấu xương.
Hoa Tiểu Khanh vẫn còn hức hức nấc lên nấc xuống, không cách nào nói tới từ thứ 2.
“Tiểu Khanh bình tĩnh từ từ nói. Hít thở đều nào.”
Anh ta biết tên cậu???
Hoa Tiểu Khanh ngơ ngác, đôi mắt đỏ lóng lánh chớp chớp nghi vấn. Vành tai Thuần Nhị Tuế hóa đỏ.
Thì thầm “Bộ em là thỏ tinh à, mắt đỏ thế kia.”
Thuần Nhị Tuế vén tay áo cậu lên cao, cánh tay gầy bé chất chồng những vết thương cũ chưa kịp lành, máu bầm cũng chưa tan hết. Không cần đoán hắn cũng biết đây là thành quả do ai ‘ban tặng’.
Bàn tay nam nhân to lớn chuyển dịch khắp người cậu, đến khi anh ta muốn vén bụng cậu lên xem … Hoa Tiểu Khanh thẹn thùng đẩy cánh tay làm càn trên người cậu ra. Ở đây nhiều người đang nhìn sao anh ta lại tự nhiên sờ vuốt muốn vén áo cậu chứ?
Hoa Tiểu Khanh định rời khỏi người Thuần Nhị Tuế thì eo bị giữ chặt “Em đi đâu?”
Hai cánh tay nhỏ lúng túng đẩy đẩy tay alpha “Đừng … Mọi người …. Hức …. nhìn.”
“Không ai nhìn đâu.”
Sống trong quân lâu ngày cũng quen dần tính Thuần Nhị Tuế, cấp dưới biết điều không dám nhiều chuyện hóng biến đồng loạt xoay mặt.
Tiếc quá!!! Họ còn muốn soi cảnh thiếu tướng sủng tiểu thê tử có giống cách người thường không? Muốn nhìn rõ vị thiếu tướng phu nhân trong truyền thuyết hại họ bị hành hạ mất ăn mất ngủ suốt mấy tuần qua. Giờ mặt ai không có quần thâm mắt.
Thủ thỉ tai cậu “Em còn không an phận ngồi yên, cọ tới cọ lui. Anh sợ không nhịn nổi đè em tại chỗ.”
Ấn người Hoa Tiểu Khanh ngồi yên lại trên đùi mình. Giữa kẻ mông của cậu cộm cộm cấn thứ gì đó.
Ô!!! Anh ta không dọa suông cậu.
Sợ Thuần Nhị Tuế nói thật làm thật, Hoa Tiểu Khanh không dám nhúc nhích, cả thở cũng không dám thở mạnh. Thứ bên dưới sao chưa chịu xẹp xuống a, cấn dọa chết cậu.
Thuần Nhị Tuế ráng kiềm nén ham muốn sinh lý đối với Hoa Tiểu Khanh.
“Cơ thể có bị đau chỗ nào không?”
“Có khó chịu không?”
“Bảo bảo không bị gì chứ?Hay là đến bệnh viện kiểm tra ha, anh không an tâm.”
Hoa Tiểu Khanh nhè nhẹ lắc đầu nhưng đến câu hỏi cuối cùng cậu sững người lại.
Anh ấy biết cậu có thai!!!
Đã bỏ rơi cậu nhưng biết cậu mang thai bảo bảo thì xuất hiện.
Anh ta đến muốn cướp bảo bảo đi.
Hoa Tiểu Khanh sụt sịt hấp hấp cái mũi. Thuần Nhị Tuế ra hiệu cho thuộc hạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!