[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm
Chương 26 Bộc Bạch
Hoa Tiểu Khanh ngỡ ngàng, tia hi vọng nhen nhóm. Anh ấy không có bỏ rơi cậu sao?
“Không phải … Tôi và Khương Ngưng không phải là mối quan hệ đó đâu. Anh đã nói tin tôi kia mà.”
Thuần Nhị Tuế bặm môi, đúng là lúc dằn mặt Du Nhiên Nhiên hắn hùng hồn tuyên bố vậy thật.
“Còn không phải do anh lo lỡ em yêu cậu ta, muốn gìn giữ để cậu ta đánh dấu mình kết thành bạn đời nhưng bất hạnh bị kẻ em không quen biết này nẫng tay trên trước phá hỏng. Lí do ấy đủ để em hận chết anh. Không muốn gặp mặt anh thêm bất cứ lần nào nữa.”
“Tôi … Em không có hận anh, cũng không cố ý trốn anh. Là do lúc tỉnh dậy giữa bệnh viện, một thân đơn côi không thấy bạn đời của mình đâu cả. Em hoảng loạn lắm, bất an nghĩ anh chán ghét em xấu xí chỉ đáng chơi qua đường. Nghĩ đến khả năng bị alpha của mình vứt bỏ, em không chịu nổi.” nhớ lại những cảm xúc cũ cậu không nhịn nổi nghẹn ngào chực phủ hơi nước.
Thuần Nhị Tuế cắn cắn đầu lưỡi chấn chỉnh tinh thần, tự trách bản thân. Đáng lẽ khi ấy hắn nên ở cạnh em ấy, đứa nhỏ này tính cách yếu ớt. Đoán được em ấy sau khi tỉnh lại sau khi bị cưỡng bức hẳn lưu một phần bóng ma khiến tâm trí không ổn định, nội tâm Tiểu Khanh cũng rất mẫn cảm dễ vỡ. Trong cơn khủng hoảng tột độ, em ấy không thể bình tĩnh suy nghĩ thấu đáo bản thân cần làm gì nên trực tiếp trốn chạy khỏi hiện thực. Hiện thực em ấy nghĩ bản thân mình đã bị vứt bỏ.
“Tiểu Khanh, em không biết bản thân em có bao nhiêu xinh đẹp sao?! Anh không phải là thằng động dục liền suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nếu chán ghét muốn vứt bỏ em thì đã không đánh dấu em, đã không bắn thẳng vào khoang sinh sản của em … Dù biết em còn nhỏ nhưng vẫn nhịn không được muốn em mang thai. Thuần gia không tuỳ tiện đi gieo mầm mống bên ngoài, lúc cường đọat em, anh cố tình không mang bao đó.”
Tài xế trào huyết lệ. Bộ thiếu tướng là đồ đầu đất à? Những lời vô sỉ không tí lãng mạn từ miệng ảnh tỉnh bơ thốt ra tạo thành bầu không khí mang đậm tính tỏ tình.
Lời bộc bạch hơi xíu sai hướng, Hoa Tiểu Khanh tiếp thu cái được cái không. Vậy nhưng lòng ngực Hoa Tiểu Khanh nho nhỏ vui sướng tựa trăm hoa đua nở. Alpha của cậu không có vứt bỏ cậu. Anh ấy chấp nhận cậu và đứa bé, vậy là đủ rồi.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” mãi không chú ý đường, chiếc xe dừng ở nơi lạ lẫm làm cậu nghi vấn.
Tài xế giới thiệu “Thiếu tướng phu nhân, đây là nhà riêng của thiếu tướng. Bí mật đó nhe, ảnh không bao giờ đem người lạ tiến một chân vào nhà đâu. Trông vậy chứ ảnh né người cố tìm cách thân mật mình như né tà thế nhưng trong quân doanh ảnh được nhiều người mến mộ bâu vây gạ gẫm … ”
Thuần Nhị Tuế trừng tên cấp dưới “Ai mượn cậu phí lời?”
Hoa Tiểu Khanh tôn trọng không định xen vào chuyện cá nhân của Thuần Nhị Tuế bởi một nhân vật nhỏ bé như cậu không đủ tư cách có quyền lên tiếng. Cả hai vẫn chưa chính thức là gì của thân, mối quan hệ bạn đời nửa hờ nửa hững làm hai bên khó xử.
Thuần Nhị Tuế lén dòm biểu cảm của Hoa Tiểu Khanh nhưng ẻm vẫn bình thản coi không nghe thấy gì. Hắn hơi bất mãn, ít nhất ẻm nên trưng biểu cảm lo lắng hay ghen tuông xíu đi chớ, hắn không có xíu trọng lựơng trong ẻm luôn hả?
“Tiểu Khanh, ngoài đây nhiều gió đứng lâu không tốt, em đang không khoẻ, mau vào trong nghỉ ngơi.”
“Không được đâu, em đã đi lâu như vậy. Khương Ngưng ở nhà chờ sẽ lo lắng.” Hoa Tiểu Khanh không hiểu nổi cảm xúc bản thân, đột nhiên cậu muốn né tránh Thuần Nhị Tuế.
Thuần Nhị Tuế nâng mắt ra hiệu tài xế.
Tài xế gọi điện thoại “Phái người báo tin cho Khương Ngưng rằng thiếu tướng phu nhân đang cùng với thiếu tướng hâm nóng tình cảm tiểu biệt thắng tân hôn nên bảo cậu ta đừng lo lắng.”
Hoa Tiểu Khanh mím môi, cậu đã tân hôn hồi nào đâu?
Thuần Nhị Tuế khá hài lòng với thái độ làm việc chuyên nghiệp của cấp dưới, rất hiểu ý hắn.
“Em … Em muốn …!!!” Hoa Tiểu Khanh định mượn cớ tiếp lại thôi. Cậu định đem Hoa Lăng ra làm thẻ đánh bài chuồn tuy nhưng cậu đã bỏ rơi thằng bé một mình nên thâm tâm không cho phép lợi dụng Hoa Lăng một tí tí nào. Không biết thằng bé ở nhà một mình có ổn không?
Ngôi nhà cất đầy nỗi ám ảnh tổn thương và mất mát, cậu không muốn quay về.
Hoa Tiểu Khanh không thể không công nhận bản thân không còn nơi để về. Thời gian qua đã làm phiền Khương Ngưng tuy người ta không tỏ ra khó chịu nhưng cậu cũng không thể mặt dày ở lại nhà người ta mãi.
Người cậu có thể dựa dẫm hiện giờ … Chỉ có nam nhân này sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!