[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm
Chương 25 Quên Đi
Hoa Tiểu Khanh lúng túng không biết lựa lời nào hỏi trước, ánh nhìn nóng bỏng của anh ta làm cậu ma xui quỷ khiến bật ra một câu “Anh không cần gượng ép bản thân đối với tôi có trách nhiệm đâu? Tai nạn ngày hôm ấy tôi sẽ ráng quên đi dù sao lỗi cũng là do tôi phát tình thành thử ra …”
“Ngừng, Tiểu Khanh! Ý em là sao?” tâm trạng hắn vì câu nói ý bảo ‘quên đi’ đâm không vui. Quên là quên thế nào? Hắn nhớ từng ngóc ngách cơ thể dẻo dai, từng tiếng rên van cầu xin tha, đôi mắt ôn nhuận ngọc thủy khóc đến lê hoa đái vũ. Người trước mắt là người trong lòng niệm tưởng ngày đêm từ lần đầu nhìn thấy. Dâm ý không ngớt muốn cùng ẻm duyệt lại cảnh tương thân tương ái lúc đó đây, quên gì mà quên.
“Tôi … Tôi dùng kì phát tình báo hại anh phải đánh dấu tôi, sao giờ có thể mặt dày chen ngang phá hỏng cuộc sống của anh, anh là quân nhân nên đảm bảo là người sống có nguyên tắc, có trách nhiệm, tôi không muốn cưỡng cầu một người không có cảm tình bị ép ở bên mình. Anh sẽ thật thấy gò bó và lỡ dỡ hạnh phúc thuộc về bản thân.”
Hoa Tiểu Khanh cắn chặt đau lòng vào trong, có gì đó nghẹn ngào và chua xót mắc ngang cổ họng. Cậu là người không thích hợp đứng bên cạnh Thuần Nhị Tuế, thiếu tướng phong hoa tuyệt đại quá đỗi cao cậu không dám vọng tưởng mơ trèo cành cổ thụ này.
Tự rõ bản thân mình không thú vị, không có gì thu hút người khác. Dù cầu mong bảo bảo sinh ra có một gia đình toàn vẹn nhưng nếu cậu dùng cái thai làm cái cớ cầm chân anh ấy bên cạnh cậu thì người ta rất mau sẽ đâm ra chán ghét kẻ lợi dụng con cái. Người không bằng lòng bên nhau không có mái ấm hạnh phúc. Thuần Nhị Tuế lại là người có quyền, giành quyền nuôi con với anh ta chỉ là 1 cái búng tay.
Hay thật! Hoa Tiểu Khanh nghĩ gì đều hiện hết trên mặt.
Là mẫu người tự ti lại trải qua những chuyện thậm tệ nên hiện tại mọi lo lắng, bất an của em ấy không phải là không có căn cớ.
Chứng minh thêm gì nữa? Chứng minh em ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cái thằng cha xa lạ đã cưỡng hiếp em ấy là một lòng một dạ với ẻm.
Ẻm không tin!!!
Tất nhiên, chính bản thân hắn cũng cảm thấy khó tin đây. Cớ sao lại cố chấp với Hoa Tiểu Khanh như thế? Là thật giống em ấy nói TRÁCH NHIỆM? Hay …
Thuần Nhị Tuế mặt trải 3 vạch hắc tuyến, trầm trọng đáp “Người Thuần gia có nguyên tắc, đã làm làm đến cùng, thứ ta không thích ai cũng không ép nổi.” tôi không muốn em thoát thì sẽ khiến em quấn lấy tôi cả đời vĩnh viễn.
Cậu buồn xo “Tôi biết!” khí thế Thuần Nhị Tuế bao năm rèn giũa sa trường vô thức toát ra cực chèn ép. Anh ta quả nhiên cảnh cáo cậu đừng tiểu tâm si tâm vọng tưởng.
Thuần Nhị Tuế ý thức người trong tay thêm sợ hãi mình, tự giác thu liễm khí tức, thất sách dọa Tiểu Khanh, hắn cũng không muốn vậy đâu. Là do hình dạng tôi luyện bấy lâu hơi cao to, rắn chắc, lực lưỡng tuỳ ý dựng lên bức tường áp bức vô hình.
Cánh tay vòng ngang eo kéo mạnh một cái, Hoa Tiểu Khanh dán sát dính chặt người Thuần Nhị Tuế. Hung hăng ngấu nghiến cặp môi mọng nước, trao đổi nước bọt dồn dập làm cậu phải thừa nhận nuốt dư vị của người kia xuống cổ họng.
Hoa Tiểu Khanh đầu óc mụ mị, Thuần Nhị Tuế răng nanh cắn cắn chiếc cổ nhỏ bé để lại vết cắn nông nông “Anh quên đi là được … Ngược lại Tiểu Khanh a, tư thế ngày hôm ấy anh thượng em, anh sẽ lập lại, cùng em ôn vô số lần khiến em muốn quên cũng quên không được sự ân ái đầu tiên giữa đôi ta.”
“Anh rất háo hức mong chờ 1 tháng sau được bù đủ cho những ngày khổ sở kiêng tình dục, tính cả món nợ khoảng thời gian 3 tuần nay nữa nhỉ.”
Hoa Tiểu Khanh rét run, bây giờ cậu trốn đi có muộn không?
Anh ta đây là bày tỏ có ý với cậu hay chỉ đơn giản là ham muốn thích thú tạm thời đồ vật mới lạ.
Thuần Nhị Tuế nhăn mặt không vui, cọ cọ cánh mũi hưởng thụ mùi hương vương trên tóc cậu “Giá chi tối hôm đó anh ở lại bệnh viện canh chừng thì có khi hai ta đã có biết bao kỉ niệm cần chi đợi đến tháng sau. Em nói đi, sao lại bỏ trốn? Em là ghét anh đã cưỡng hiếp em hay do cách anh làm tình quá thô bạo?”
Hoa Tiểu Khanh hai tay luống cuống bịt miệng Thuần Nhị Tuế lại lúng túng muốn dòm xem tài xế có nghe cuộc đối thoại vừa rồi không?
Ha ha!!!
Tài xế cười trong cay đắng phụt nước nhiêu lần kể siết. Thiếu tướng, anh ngược cẩu giỏi lắm. Tôi nể anh rồi đấy.
Thuần Nhị Tuế thấy bàn tay mềm mại phủ kín môi hắn hơi lưu hương hoa hồng nhàn nhạt, hắn vô thức le lưỡi liếm láp lòng bàn tay cậu. Hoa Tiểu Khanh cảm nhận cái ướt át hoảng hồn vội rụt tay về, Thuần Nhị Tuế nhanh tay cản, hờ cắn gang tay rồi đến ngón tay cậu “Nói đi … Em rời đi có phải vì không muốn ở cùng anh? Hay là việc em đã có người yêu … Cái tên tên là Khương Ngưng ấy?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!