[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm - Chương 32 Giúp Baba Tiểu Bảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
595


[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm


Chương 32 Giúp Baba Tiểu Bảo


Thuần Nhị Tuế tắm rửa sạch sẽ xong mặc độc mỗi chiếc quần đi ra. Nước da màu bánh mật nhiễm tầng hơi nước, cơ thịt săn chắc lăn chảy những giọt nước nhỏ. Hắn phủ chiếc khăn bông lau đầu tóc, bạc mâu tỏ vẻ vô tình liếc sang phía giường.

Hoa Tiểu Khanh chụm chân thu xó một góc giường xa nhất, cậu phồng má không thèm để ý nam nhân đang phô dáng người tựa tác phẩm nghệ thuật.

Thuần Nhị Tuế bị phớt lờ có tí không vui, hắn trở vô phòng tắm và quành lại với con máy sấy trong tay. Thản nhiên đặt mông lên mép giường, tay cắm phích cắm dô ổ điện đầu giường “Mama tiểu bảo có thể giúp baba tiểu bảo sấy khô tóc được không?”

Hoa Tiểu Khanh bị bất thình lình gọi nên khá giật mình, cậu lưỡng lự, vốn bản chất thiện lương không có thói quen từ chối mỗi khi được nhờ. Anh ta nhờ một việc nhỏ, tạm thời mình sẽ không chấp nhất với anh ta.

Hoa Tiểu Khanh nhích tới gần tấm lưng Thuần Nhị Tuế, đón lấy chiếc khăn văt trên cổ anh ta, bàn tay dìu dịu lau tóc alpha. Thuần Nhị Tuế là người trong quân hắn thích hớt tóc sát ót, sợi tóc ngắn suôn lau vài đã cái đã ráo nước.

Tiếng máy sấy tóc ‘vù vù’ vang. Thuần Nhị Tuế hưởng thụ kiều thê chăm sóc, hạnh phúc nhếch môi tủm tỉm. Thẩn người trong bể vui sướng dào dạt đến khi Hoa Tiểu Khanh dùng máy sấy động động lưng hắn hắn mới hoàn hồn. Thuần Nhị Tuế xoay người muốn nói lời cảm ơn nhằm tăng hòa khí, nào ngờ hắn bắt gặp cảnh đẹp không thốt lên lời.

Cổ áo rộng hé hở bờ ngực trắng bóng, cớ do Hoa Tiểu Khanh hơi cúi người, cổ áo càng thêm trũy xuống lồ lộ hai chồi nụ hồng rung rinh dụ người hái. Thuần Nhị Tuế xoay phắc cố suy nghĩ chuyện khác hòng dập tắt tà niệm. Thiết nghĩ bản thân cần đi tắm nước lạnh tiếp.

Hoa Tiểu Khanh chú ý tầm nhìn nam nhân đối ngực mình nhìn ái muội, cậu tức tốc bối rối nắm cổ áo “Anh … Em sấy tóc giúp anh xong rồi. Quần áo của em …???”

“Anh đem giặt rồi. Em tạm mặc áo quần của anh đi.”

“Không muốn!” cậu lập tức phản đối.

Thuần Nhị Tuế nhả một ngụm trọc khí, giương giương chân mày kiếm “Vì sao? Em ghét bỏ đồ vật của anh?”

Hoa Tiểu Khanh ủy khuất mím môi, một lúc sau chậm đáp “Em không có! … Cũng không thích dùng đồ vật của anh làm ‘cái đó’!” giọt lệ rơm rớm vành mắt. Xấu hổ đến tự vùi đầu lên đầu gối.

Em ở trong đây thà tự làm bản thân vui vẻ chứ không thèm cầu anh giúp đỡ. Chiếc áo này … Em thích dùng đồ vật của anh thủ dâm hay là bất kì đồ vật của alpha nào khác cũng khiến em hứng tình?!

Câu nói tối qua tua lại mấy chục lượt trong não Thuần Nhị Tuế. Cái miệng này!!!

“Anh biết Tiểu Khanh không có như vậy. Đó là triệu chứng bình thường của omega mang thai có xu hướng muốn sở hữu đồ vật alpha của họ. Lời anh nói nhăn nói cuội tối qua, em không cần để ý nó.” Thuần Nhị Tuế thế nhưng có ngày vụng về đi giải thích. Hắn từng không để tâm kẻ khác hiểu lầm hay nghĩ gì về hắn. Trong mắt hắn, trừ gia đình, kẻ khác chỉ là vân trôi.

Hoa Tiểu Khanh dẫu muốn hay không cũng không có đường kén chọn, chẳng nhẽ muốn cậu quấn khăn tắm chứ kiên quyết cứng đầu không mặc đồ Thuần Nhị Tuế???

Hoa Tiểu Khanh mặc chiếc áo sơmi của Thuần Nhị Tuế, đáy lòng chết lặng. Sao có thể khác biệt lớn đến thế?? Còn thậm tệ hơn lúc cậu ấy mặc áo Khương Ngưng nữa. Thuần Nhị Tuế là một alpha rất cao to mét9 có thừa, thậm chí cao đứt Khương Ngưng và bỏ xa cái chiều cao khiêm tốn 1mét68 của Hoa Tiểu Khanh. Vậy nhưng cũng không cần từ chiếc áo của alpha, mặc trên người cậu thành chiếc đầm luôn chứ?! Thật quá đáng!!

Còn chiếc quần, Hoa Tiểu Khanh xoắn tận hết nửa ống, lưng quần được cậu buộc bằng dây thun.

“Chân anh ấy dài bao nhiêu vậy chứ? Siêu mẫu cũng không bằng!”

Hoa Tiểu Khanh ngồi mò trong phòng thay đồ cả buổi. Lúc cậu lọ mọ bước ra ngoài thì Thuần Nhị Tuế đang ở phòng khách xử lý công việc.

Thuần Nhị Tuế đẩy gọng kính lướt xem laptop, tai cắm tai nghe “Gửi qua máy ta bản báo cáo tình hình tài chính Vũ gia. Hạng mục đầu tư của Du gia tháng trước về việc xây dựng bệnh viện trên mảnh đất Đằng Dương, cướp lấy nó đi.”

“Nhưng nhị thiếu, Du gia là đối tác lâu năm của Thuần thị, trở mặt hoàn toàn có vẻ không hay. Tổn thất mang đến cho Thuần thị không phải số nhỏ!”

Thuần Nhị Tuế cười lạnh “Thì đã sao?! Hợp đồng ta nẫng tay trên Du thị đủ bù gấp 12 lần. Kẻ đắc tội ta còn mong chừa chúng đường sống.”

Hoa Tiểu Khanh vô tư tỏ ánh mắt sáng sao, nam nhân đeo kính làm việc trông rất nghiêm túc, vẫn là dáng vẻ cuồng dã không đổi nhưng khí chất như biến hẳn thành một con người khác …

Hoa Tiểu Khanh không định làm ảnh hưởng Thuần Nhị Tuế làm việc, cậu ngồi thu lu một góc cân nhắc có nên vào bếp không? Cậu có tự ý quá không nhỉ?

Trên bàn không đầy rẫy giấy tờ thì cũng là đầy rẫy ly tách cafe rỗng.

Anh ấy rốt cuộc uống bao nhiêu? Đêm qua anh ấy chẳng lẽ thức suốt? Do nhường giường cho cậu sao?

Thuần Nhị Tuế đúng là suốt đêm mất ngủ. Nhìn tiểu kiều thê thiêm thiếp ngủ không phòng bị, thật muốn ăn sạch ẻm, hắn bắn một lần chưa đủ đâu. Dục vọng hỏa thiêu hại hắn không ngủ được, thế là tắm nước lạnh, giải quyết giấy tờ công việc nhằm phân tán ý đồ muốn ăn sạch người trên giường, trời chưa sáng nhưng hắn đã lao đầu tập thể dục hòng tiêu giảm thể lực sung mãn, tập hết 3 tiếng.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN