[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm
Chương 33 Đừng Để Dành
Hoa Tiểu Khanh đỏ mặt lấp bấp “Anh … Anh … Buông tay a!”
“Vợ chồng hòa ái với nhau không tốt hơn sao?! Tiểu bảo cũng mong baba và mama yêu thương nhau.” bàn tay Thuần Nhị Tuế không an phận luồng vào bóp lấy nhũ hoa của Hoa Tiểu Khanh. “A a!!! Anh làm gì?” Cả người Hoa Tiểu Khanh giật bắn, đôi đũa lộp cộp rơi. Thuần Nhị Tuế tay kia tắt bếp, tay còn lại véo véo ức hiếp nụ hồng.
Nụ hồng rung rinh trong không khí sưng đỏ vài phần. Thuần Nhị Tuế bỗng nhiên hừ lạnh ghị mạnh. Hoa Tiểu Khanh kêu thảm một tiếng, đau đến da dẻ trắng bệch.
“A!!! Không … Đau đau … Ưm! Anh làm ơn đừng như … Như vậy nữa mà.” đầu vú đau đến nhưng đồng thời truyền đến khoái cảm không tả nổi. Hoa Tiểu Khanh há miệng thở hồng hộc, nước miếng không kịp nuốt chảy ròng. “A! Nhẹ tay chút … A a a!! Ngắt nữa sẽ đứt mất!”
Ngón tay vặn nhéo như thật muốn hái nụ hồng, Hoa Tiểu Khanh tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, cậu lắc đầu nguầy nguậy.
Thuần Nhị Tuế áp Hoa Tiểu Khanh đối diện mình, đầu cúi xuống làm càn trước ngực cậu. Răng nanh ngão cắn, Hoa Tiểu Khanh cắn môi dưới, dòng điện tê tái run người chạy dọc khắp mạch máu. Nghĩ đến 2 đầu vú hồng hào xinh đẹp đã bị thằng khốn Vũ Khắc đụng đến, đoàn hỏa giận vô hình lớn dần trong hắn. Tiếng hút ‘chậc chậc’ dâm mỹ vang vọng đánh sâu thính giác Hoa Tiểu Khanh. Thuần Nhị Tuế càn rỡ búng búng đầu vú bên kia “Đầu nhũ sưng tấy nhưng hút mãi vẫn không chịu chảy sữa.”
“Tiểu Khanh, chia trước cho anh ít sữa đi. Em đừng để dành hết cho tiểu bảo chứ, không công bằng.”
“Không phải … Vẫn chưa có … A … Sữa.”
Hoa Tiểu Khanh thẹn muốn chết, lời vô sỉ từ miệng alpha cao cao tại thượng thốt ra trông lưu manh trắng trợn. Đôi tay nhỏ lẩy bẩy muốn đẩy người đang nghịch ngợm trước ngực mình ra. Sắp không xong mất, Hoa Tiểu Khanh có cảm giác đầu vú thật sẽ bị Thuần Nhị Tuế hút ra sữa.
Thuần Nhị Tuế tạm thời chịu nhả đầu vú ra, đầu vú đỏ nhuận dính la liệt nước bọt “Quả không có sữa thật.” mắt báo màu bạc dò xét Hoa Tiểu Khanh còn chưa dứt khỏi cơn đê mê. “Tiểu Khanh! Tên khốn Vũ Khắc còn chạm vào đâu của em nữa không?”
Với tài nghệ tra tấn tinh thần hỏi cung người khác. Thuần Nhị Tuế đã dư sức khiến Vũ Khắc khai sành sạch nhưng hắn là muốn chính Hoa Tiểu Khanh nói cho hắn biết, muốn em ấy học cách chia sẻ với hắn những nhịn nhục em ấy hằng chống chịu một mình.
“Không cần sợ, nói cho anh biết. Anh đánh sập Vũ thị giúp em trút giận.”
Hoa Tiểu Khanh cố chấp miệng kín như bưng không nói. Không muốn để alpha của cậu biết cậu bị Vũ Khắc đụng chạm ở đâu, sẽ ghét bỏ những nơi ấy ‘bị bẩn’ rồi thì sao? Alpha bản tính chiếm hữu đồ vật là tuyệt đối.
Nhưng trong mắt Thuần Nhị Tuế. Hoa Tiểu Khanh như đang bao che cho Vũ Khắc. Cỗ ghen tị cứ thế bành trướng. Hắn suy nghĩ lại rồi, cần xoá sổ Vũ gia mới là cách tốt nhất.
Tíng tong!!!
Tiếng chuông cửa cứu mạng Hoa Tiểu Khanh. Thuần Nhị Tuế mất hứng ra mở cửa. Lý Thương bị bộ mặt dục cầu bất mãn của Thuần Nhị Tuế dọa chết khiếp, thiếu tướng xin đừng giết em.
Lý Thương run cầm cập đưa chiếc túi cho hắn “Thiếu tướng, đây là toàn bộ đồ đạc của thiếu tướng phu nhân để trong nhà Khương Ngưng.”
“Toàn bộ?” Thuần Nhị Tuế hay toàn thể lũ alpha đều mắc căn bệnh chiếm hữu rất lớn. Những món đồ Hoa Tiểu Khanh dùng rồi, một món Thuần Nhị Tuế cũng không muốn để kẻ khác tiếp xúc. Mọi thứ của Hoa Tiểu Khanh phải là của hắn.
“Vâng, toàn bộ, bàn chải, quần lót, khăn tắm,…”
Thuần Nhị Tuế tay phủ trọn đầu Lý Thương, khớp ngón tay kêu răng rắc, chỉ cần dùng lực là cái đầu Lý Thương nát bét “Lựa lời mà nói.” Thuần Nhị Tuế cười lạnh đe dọa.
Lý Thương mồ hôi đổ ròng “Thiếu tướng tha tội, em biết sai rồi.” khóc dở mếu dở nài nỉ.
Thuần Nhị Tuế đóng cửa cái sầm, không rảnh ở đó làm trò nhảm nhí với tên cấp dưới, trong nhà vợ đang dọn cơm đợi đâu.
Thuần Nhị Tuế tạm giấu đống quần áo này, bộ dáng Tiểu Khanh mặc áo quần của hắn không phải tốt hơn nhiều sao. Với địa vị của hắn thì chỉ một tiếng thôi thì đủ loại quần áo size Hoa Tiểu Khanh đều sẽ được đem đến nhưng hắn là cố tình không làm thế. Đây cũng là 1 loại độc chiếm.
“Ít quá!” Thuần Nhị Tuế nhìn vào trong túi, ngoài ý phát hiện một cái áo khoác nam to rộng kích cỡ của alpha. Thuần Nhị Tuế không vui chau mày, Lý Thương lụm lộn áo của tên nhóc Khương Ngưng vào đây à?
Không đúng, nhìn kĩ lại đây là áo khoác số lượng có hạn của thương hiệu VTA. Tổng cộng chỉ có 3 cái, lão tứ và baba Thuần Trí đều sở hữu, do là cắt may thủ công nên mặt trong áo có thêu tên khách hàng.
Thuần Nhị Tuế lộn mặt trong áo, cái tên Đông Phương Ức Nam đập vào mắt châm ngòi lửa giận của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!