[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm - Chương 36 Người Mẫu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
569


[ABO] Hương Xuân Luyến Nhân Tâm


Chương 36 Người Mẫu


Cái này là trung tâm thương mại Thuần gia. Nói cách khác là toàn bộ nhân viên trung tâm kể cả giám đốc đều đích thân phục vụ đặc biệt mỗi Hoa Tiểu Khanh. Vậy cũng thôi đi nhưng những vệ sĩ theo sau kia là hẳn một vấn đề kìa. Hoa Lăng liếc cái nhận ra tác phong quân đội từ họ.

“Tiểu Lăng thử cái này xem. Anh nghĩ nó hợp với em.” cậu ướm thử chiếc áo lên người Hoa Lăng.

Hoa Lăng không cần nhân viên giới thiệu hay đưa ý kiến giùm Hoa Tiểu Khanh, chính hai anh em họ thoải mái tự lựa đồ cho nhau “Cảm ơn anh. Anh trai, hay anh thử bộ này xem. Dạo gần đây nó được đánh giá cao trên tạp chí thời trang lắm đấy. Anh đang có thai, mặc cái này sẽ thoải mái, sao ai lại đưa anh mặc mấy loại đồ thùng thình bất tiện kia chứ? Đối xử tệ với thai phụ thế này, đúng là kẻ không ra gì!”

Thuần Nhị Tuế liền biết Hoa Lăng là cái chướng ngại vật nhưng hắn đã đánh giá thấp cái độ ‘chướng’ của tên ’em vợ’ này.

Hoa Tiểu Khanh ở bên em trai liền quên mất sự tồn tại của Thuần Nhị Tuế, hắn trong lòng Hoa Tiểu Khanh không có trọng lượng bằng Hoa Lăng?

Hoa Tiểu Khanh gật gù nghe em trai thử áo. Hoa Lăng hướng Thuần Nhị Tuế nở nụ cười đắc ý.

Ranh con!!!

Thuần Nhị Tuế đã thấm thía cái định nghĩa ’em trai’ đáng ghét đến mức nào. Nhưng tất nhiên Thuần Nhị Tuế sẽ không mở lời so đo với một tên nhóc, vậy là Hoa Lăng xung phong buông lời ghét bỏ trước.

“Đường đường là anh hùng quốc gia lại đi dụ dỗ học sinh, lão già không biết xấu hổ.”

Lão già???

Thuần Nhị Tuế cảm giác từng tảng đá rơi lốp bốp trên đầu hắn. Thân hình săn chắc, cơ bắp cơ bụng lòi lõm tuyệt mỹ, thân hình cân xứng tỉ lệ vàng, nét anh tuấn trầm tĩnh của nam nhân đầy phong trần, đang ở độ tuổi 36 khiến mọi cô gái si mê loại đàn ông này nhất.

Thuần Nhị Tuế không già, khỏe khoắn ăn đứt các thanh thiếu niên nhưng ý Hoa Lăng là tuổi hắn ‘quá lớn’ với Hoa Tiểu Khanh. Cách nhau 19 tuổi, còn làm con omega dưới 18 tuổi có bầu, đường đường là quân nhân nhưng phạm cmn pháp rồi.

Luật pháp quy định độ tuổi kết hôn:
Omega 18 tuổi
Beta 19 tuổi
Alpha 20 tuổi

Chính vì alpha nhu cầu tình dục cao và omega lại hay bị cưỡng hiếp mang thai ngoài ý muốn nên mới quy định độ tuổi như vầy. Tiện nói luôn, người phê chuẩn luật này là ông anh cả và thằng em trai của Thuần Nhị Tuế đây.

Thuần Nhị Tuế tác phong chỉnh tề luôn tuân thủ quy tắc mà bá vào Hoa Tiểu Khanh là ổng phá luật ngon ơ.

“Chỉ thương anh trai là người ngây thơ hiền lành nên mới bị ông chú được nước lấn tới lừa gạt bỏ vào miệng. Anh trai hẳn bị ông chú làm khó xử khi baba bọn tôi lớn hơn ông chú già có 2 tuổi.”

Miệng lưỡi đủ cay độc, đập vào trúng nổi đau của Thuần thiếu tướng.

Nhân viên trung tâm “…”
Cấp dưới “…”
Thuần Nhị Tuế “…”

Thuần Nhị Tuế vẻ không đặt nặng điều Hoa Lăng nói trong lòng, thản nhiên châm điếu thuốc nhưng đột nhiên hắn ngước về hướng phòng thay đồ nhớ ra gì đó lại vội dập “Điều cậu nói … Là đúng nhưng … Tiểu Khanh đã là người của ta là thứ không thể thay đổi.”

“Ông …!”

“Hai người cãi nhau sao?” Hoa Tiểu Khanh xuất hiện hóa giải tia sét giữa đôi bên. Cậu buồn bã nhìn em trai và Thuần Nhị Tuế.

Thuần Nhị Tuế liền tới bên cạnh Hoa Tiểu Khanh xoa xoa má cậu “Tụi anh chỉ đang bàn tên cho đứa trẻ thôi. Em mặc bộ này rất hợp, thật đáng yêu.” cúi thấp hôn lên vết bớt của tiểu tình nhân.

Hoa Tiểu Khanh lúng túng, do da mặt mỏng bị nhiều người thấy cảnh này thì cậu mau xấu hổ, muốn mau mau láy sang bầu không khí khác “Tiểu … Tiểu Lăng, em cũng vô phòng thử quần áo xem.” cậu không muốn bị em trai mình nhìn thấy mình thế này nữa đâu.

Hoa Lăng rất không cam tâm, anh trai của cậu bị lão cáo già sành đời này lừa ăn không còn một mảnh. Khi anh trai bị hôn thì đầy mặt xuân tình động lòng người, biểu cảm ấy Hoa Lăng chưa từng thấy anh trai có đâu. Để anh trai một mình bên ngoài có khi bị lão khi dễ, trêu đùa chết. Nhưng trước ánh mắt van xin của Hoa Tiểu Khanh, Hoa Lăng đầu hàng đi thử áo.

“Em không chọn áo cho anh sao?”

“Ơ!?” Hoa Tiểu Khanh bạo gan chỉ một bộ vest treo đằng cao, cậu ngắm nghía bộ đó đã lâu, nghĩ Thuần Nhị Tuế mặc sẽ hợp lắm nhưng không dám bạo gan hỏi anh ta, nghĩ sẽ làm phiền.

Đấy! Tiểu Khanh đâu có bỏ quên hắn.

Ra hiệu nhân viên lấy bộ vest ấy “Em giúp anh thay áo đi.” chẳng đợi Hoa Tiểu Khanh ý kiến thì đã ôm cậu vào phòng chung với hắn. Còn là phòng vip cách âm.

“Ngô … Tuế … Tuế, không muốn!” Hoa Tiểu Khanh bị đè từng cơn sóng hôn dồn dập ép tới, môi lưỡi bị cuốn lấy có chút nói không thông thuận.

Thuần Nhị Tuế bàn tay dụng lực định lột trần trụi cậu đi, Hoa Tiểu Khanh tay chân ngăn cản cầu xin “… A! Đừng ở đây, về nhà rồi mới … Được không?!” nếu làm hành vi đó ở đây, cậu không dám nhìn mọi người mất. Hoa Tiểu Khanh sợ hãi đã sụt sùi.

Vợ nhỏ khóc đến vầy còn ép nổi sao, Thuần Nhị Tuế ẩn nhẫn nén dục vọng, ngón tay gạt nước mắt cậu “Anh không làm, ngoan, không khóc.”

Hoa Tiểu Khanh hít hít cái mũi vài cái “Em giúp anh … Thay áo.”

“Được!” sảng khoái đáp, Tiểu Khanh nhà hắn quá thiện lương, chọc ẻm phát khóc nhưng không có giận hắn.

Hai cúc áo đầu cởi bỏ, vòng ngực tinh tráng cùng hoocmon nam tính chọc cái má Hoa Tiểu Khanh ưng ửng đỏ. Dáng người Thuần Nhị Tuế cao nên hắn phải ngồi trên ghế thì cậu mới với được, nay được nhìn kĩ rõ từng đường nét cơ thể người nam nhân của mình, Hoa Tiểu Khanh không giấu nổi ngượng nghịu.

Điện thoại Thuần Nhị Tuế đổ chuông. Hoa Tiểu Khanh giật thót, Thuần Nhị Tuế vuốt vuốt lưng cậu trấn an ý bảo tiếp tục. Thuần Nhị Tuế bắt máy, đối thoại ngắn gọn vài câu như trả lời qua loa.

Không biết sức mạnh của cú điện thoại ấy ra sao nhưng Thuần Nhị Tuế tự thân vận động mặc chỉnh tề bộ vest. Hoa Tiểu Khanh không khỏi trầm trồ, đây là lần đầu tiên cậu được nhìn Thuần Nhị Tuế mặc vest, ngầu quá.

Thắt nốt giúp anh ta cà vạt “Anh đi đây một chút, ở đây đợi anh.”

Thuần Nhị Tuế vừa đi không bao lâu, Hoa Tiểu Khanh ngồi nghỉ trên ghế, có thai nên đi đứng một hồi hại cậu rất mau mỏi. Một người lạ mặt ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hoa Tiểu Khanh vô tình ngước nhìn, đó là một người có nét đẹp nhu mềm tinh tế, dù đeo kính bản to nhưng một phần xương cằm thon gọn xinh đẹp khiến Hoa Tiểu Khanh suýt xoa.

Người này thật đẹp. Là minh tinh nào sao?

Như nhận ra được ánh mắt cậu, người ấy quay sang. Hoa Tiểu Khanh ngại ngùng gật đầu ý xin lỗi. Ngại quá, tự nhiên đi nhìn chằm chằm người ta.

Người đó như không trách cứ, thân mật hỏi thăm “Trông cậu thật trẻ, đây là bé thứ mấy vậy?”

“Là đứa đầu.”

“Đã được mấy tháng rồi?”

“Là …là đã được 2 tháng.”

Người đó quái lạ nói “Thế à!” đăm chiêu ngẫm nghĩ và chào tạm biệt đi trước.

Lúc Hoa Tiểu Khanh nhìn hình người mẫu trên tạp chí chính là người hồi nãy, không tự giác hâm mộ.

Nhưng khi Hoa Tiểu Khanh lâu quá chưa thấy Thuần Nhị Tuế trở về thì cùng Hoa Lăng vòng vèo đi trung tâm mua thêm vài món đồ, thấy Thuần Nhị Tuế đang ôm ấp vị người mẫu ban nãy trong lòng. Hoa Tiểu Khanh chỉ nhớ đầu óc cậu lúc ấy trống rỗng, lòng ngực thắt nghẹn .

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN