ABO Quản Sự Cụp Tai
Chương 30: Tôi đều thích
Edit: @nynuvola (wp)
Lục Thượng Cẩm dùng khăn lau mái tóc đang chảy nước, cong chân dựa vào giường, một tay cầm điện thoại di động, đôi mắt lạnh nhạt ngày thường khi nhìn thỏ nhỏ ôn hòa hơn rất nhiều, giống như đang ngắm vật cưng phía đối diện màn hình.
Ngôn Dật đầu bên kia chuẩn bị thay đồ nên để điện loại lên giường, khóe môi Lục Thượng Cẩm khẽ nhếch, ánh đèn tường vàng nhạt ẩn hiện đường viền khuôn mặt hắn tựa các khối lập thể: “Tôi muốn nhìn em thay quần áo.”
“Có… Cái gì hay mà xem… Chỗ nào trêи người em anh cũng nhìn qua rồi.” Lớp da dưới lông tơ tai thỏ sung huyết chuyển dần sang màu hồng, Ngôn Dật vội vàng trốn vào một góc mà Lục Thượng Cẩm không thể nhìn thấy cởi quần áo nhân viên.
Hắn cầm điện thoại trêи tay, không biết phải làm sao để chủ động kết thúc cuộc trò chuyện video này, nhưng trong tiềm thức không muốn cắt đứt nó chút nào.
“Quá nhỏ mọn, vậy tôi cởi cho em xem.” Lục Thượng Cẩm nở nụ cười, thoát áo tắm ném qua một bên, đổi sang bộ đồ ngủ màu xanh đậm.
Những vết sẹo do súng đạn gây ra trêи người Lục Thượng Cẩm không kém cạnh gì so với Ngôn Dật, khi còn trẻ, hắn coi những vết sẹo này như huy chương và chiến đấu hết mình vì nó.
Thân hình tam giác ngược của hắn cao lớn, phần hông cứng cáp và cơ bụng bằng phẳng, Lục Thượng Cẩm mặc đồ ngủ quay mặt về phía màn hình, thời điểm hắn nâng cánh tay cơ bắp lên lộ ra vài vết sẹo ngổn ngang lộn xộn.
Ngôn Dật chợt siết chặt áo ngủ, móng tay lơ đãng bấu vào lòng bàn tay.
Những vết thương sâu hoắm này đều là Lục Thượng Cẩm chịu thay cậu.
Ngôn Dật đã từng chiến đấu với sáu Alpha phân hóa M2, cho dù nắm giữ tuyến thể phân hóa A3 cao cấp nhưng bởi vì còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm, đứng trêи bờ nguy hiểm, cậu đã bị một trong những Alpha đó ghìm chặt cổ ném tới trước máy nghiền.
Các con quay của máy nghiền có gắn những cái gai dài, nhanh chóng tiến thẳng về phía Ngôn Dật.
Trong khoảnh khắc suýt bị xoắn thành thịt vụn, Lục Thượng Cẩm ôm lấy cậu lăn ra ngoài, những cái gai đâm chếch xuống ngực và mạn sườn của hắn, vết thương lúc ấy rõ đến mức thấy được xương, máu me đầm đìa chảy không ngừng.
——
Lục Thượng Cẩm để ý thỏ con đối diện màn hình đang ngây ngẩn, vỗ tay một cái để dời lực chú ý của cậu về lại đây.
“Ngôn Ngôn, trong nhà trống trải lạnh lẽo, chừng nào thì em mới quay lại?” Lục Thượng Cẩm ôn hòa dò hỏi, tựa hồ không có ý tứ ép buộc Ngôn Dật, nhưng cậu luôn cảm thấy có một loại áp lực vô hình đang xông đến.
“Nếu như chúng ta ở bên nhau lần nữa, em sẽ sinh con cho tôi chứ?” Giọng nói của hắn vô cùng tha thiết, ánh sáng nhỏ bé trong mắt cũng có thể thấy rõ ràng.
Trống ngực Ngôn Dật đập dồn dập, trong lòng đau nhói.
Đứa nhỏ ư.
Hiện tại thì có đó, chỉ là không dám nói cho hắn biết, sợ bản thân không thể chịu đựng phản ứng bất chợt nào của hắn.
“Tỷ lệ thụ thai giữa chúng ta rất thấp, hơn nữa cho dù sinh ra cũng không nhất định là người thừa kế Alpha mà anh muốn.” Ngôn Dật hạ mi mắt, cẩn thận dò xét thái độ của Lục Thượng Cẩm.
Nếu như có thể, Ngôn Dật đương nhiên hi vọng được Alpha yêu thương chăm sóc lúc mang thai, cậu cũng không mong đứa bé vừa sinh ra liền thiếu vắng sự xuất hiện của người cha Alpha.
Lục Thượng Cẩm dịu dàng nói: “Tôi không để ý, chỉ cần là con chúng ta, tôi đều thích.”
Câu nói này đối với một Omega không nơi nương tựa đang mang thai mà nói lực sát thương quá lớn, tựa hồ muốn hãm sâu vào đó.
Ngôn Dật suýt nữa đã buột miệng nói cho Lục Thượng Cẩm biết về đứa bé.
Dường như mấy ngày nay hắn thật sự đổi tính, cho dù đôi khi vẫn còn ngang ngược, nhưng hắn săn sóc cậu cực kì tỉ mỉ, gần như trùng khớp với dáng dấp Alpha hoàn mỹ trong lòng Ngôn Dật.
Có lẽ nên lựa chọn thử tin tưởng hắn một lần, nếu như Lục Thượng Cẩm lại trở nên lạnh nhạt xa cách, vậy thì lúc đó cứ dứt khoát rời đi lần nữa.
Cậu vừa mới mở miệng, màn hình di động bỗng hiện lên thông báo nhắc nhở cuộc gọi đến, vốn định ấn tắt nhưng gấp rút bấm nhầm phím nghe.
Giọng nói của Hạ Kính Thiên đi kèm tiếng còi xe không rõ ràng lắm: “Tôi sắp đến quán bar chỗ anh làm, anh nhanh chóng ra gặp tôi một chút đi. Này, mẹ kiếp! Có biết lái xe không đó đồ ngốc!”
Khuôn mặt Ngôn Dật hơi đổi sắc, điện thoại đã cúp.
Hiển thị hình ảnh bên phía Lục Thượng Cẩm đứng im phút chốc, mãi đến khi Hạ Kính Thiên cúp máy mới khôi phục bình thường.
Hắn nhíu mày hỏi: “Là ai gọi tới?”
Vẻ mặt của Ngôn Dật mất tự nhiên, nhưng vẫn cố giả bộ bình tĩnh trả lời: “Là bán bảo hiểm, anh… lau khô tóc rồi đi ngủ sớm chút đi, em cũng ngủ đây.”
“Nửa đêm ba giờ sáng bán bảo hiểm?” Lục Thượng Cẩm híp mắt, tỉ mỉ quan sát biến hóa nhỏ của Ngôn Dật.
Thỏ nhỏ cố ý làm như vô tình né tránh ánh mắt hắn: “… Khó tin lắm à?”
“Ừm.” Lục Thượng Cẩm tụt hết hứng thú, vốn là đang tràn đầy mong ngóng dự định cùng Ngôn Dật call s.εメ, bỗng nhiên giữa đường nhảy ra một cuộc điện thoại không rõ của ai dập tắt hết ham muốn.
“Vậy em cũng ngủ sớm một chút.” Lục Thượng Cẩm cáu kỉnh kìm nén rít ra vài chữ ngắn ngủi, lập tức cúp điện thoại.
Ngôn Dật nhìn ra được hắn hình như tức giận, nhưng không biết làm sao để dỗ dành, mím môi phiền não một hồi, nhớ đến cuộc điện thoại của Hạ Kính Thiên, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài đón y.
Thời điểm cậu xuống lầu, Hạ Kính Thiên đã chờ ở quầy bar, liên tục vuốt vuốt khuôn mặt ủ dột, lái xe hơn mười giờ, giữa chừng chỉ dừng lại hai lần, quá là mệt mỏi rồi.
Nhìn thấy Ngôn Dật từ trêи lầu hai đi xuống, Hạ Kính Thiên lập tức đứng lên, chạy nhanh về phía cậu, ôm trọn cậu vào lòng, y thấy Ngôn Dịch phần lớn thời gian đều suy nhược, nên điều này gần như trở thành phản xạ có điều kiện, liền phóng thích tin tức tố xoa dịu.
Thứ lao đến là một con sư tử Châu Mỹ phân hóa M2, chủng tộc thỏ tai cụp vốn có sự sợ hãi trời sinh với những mãnh thú từ trong xương cốt, đối với Lục Thượng Cẩm cũng vậy.
Ngôn Dật vừa thấy y nhào đến, vô thức che chắn bụng nhỏ, thân thể căng thẳng không dám cựa quậy.
Tin tức tố của Alpha có độ khớp cao thả ra cho Omega cách biệt một trời một vực với tin tức tố xoa dịu của những Alpha bình thường khác.
Nếu là Cố Vị, người có độ khớp 65% với Ngôn Dật, khi anh ta phóng thích tin tức tố động viên cho cậu, tác dụng mang đến vô cùng nhỏ bé chẳng đáng là bao.
Lục Thượng Cẩm và Ngôn Dật độ khớp 75%, là một thông số cực kì phổ thông, cũng không tính là quá thấp, hơn nữa hắn đã từng đánh dấu cậu, cho nên khi thả ra tin tức tố trấn an sẽ khiến Ngôn Dật cảm thấy rất thoải mái và an toàn.
Nhưng Hạ Kính Thiên không giống như thế.
Hai người có độ khớp cao hơn 90%, một khi phóng thích tin tức tố xoa dịu sẽ giống như say trong ma túy, chỉ cần ở gần Hạ Kính Thiên, Ngôn Dật nhất định phải tiêu hao phân nửa tinh thần để kháng cự sự hấp dẫn độ khớp như mạng nhện trói buộc này, sợ bản thân hoàn toàn sa vào sự dịu dàng nguồn cội khó dứt ra được.
Cho nên nếu như không triệt để cắt đứt mọi quan hệ với Hạ Kính Thiên, mỗi lần y tới tìm cậu, chẳng khác gì một miếng nha phiến đưa trước mũi kẻ nghiện nặng cả.
“Buông tôi ra.” Ngôn Dật phải dùng rất nhiều sức lực mới đẩy y ra được, gấp gáp thở dốc, “Mau….thu lại tín tức tố…”
Tuyến thể của Ngôn Dật lúc này đã trở về bậc J1, kì phát tình vừa kết thúc, xung quanh cơ thể vẫn còn đọng lại dư âm tin tức tố tán tỉnh, nồng độ tin tức tố càng cao, phản ứng của Hạ Kính Thiên với nó càng mãnh liệt.
Y miễn cưỡng nhịn xuống ý nghĩ hòa tan Ngôn Dật vào cơ thể mình, dùng sức siết chặt cánh tay, để đau đớn cảnh tỉnh bản thân.
Cũng may cấp bậc của hai người đủ cao, tự chủ đủ mạnh, không đến nỗi mất khống chế.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Ngôn Dật mệt mỏi hỏi. Toàn bộ sức mạnh đã dùng để chống đỡ sự hấp dẫn từ độ khớp.
Trong nháy mắt cậu chợt nghĩ, nếu như mình và Lục Thượng Cẩm cũng có thể phù hợp với nhau như vậy, hẳn sẽ không phải cực khổ yêu đương hèn mọn đến thế.
Đối mặt với sự hấp dẫn xứng đôi cực kì mạnh mẽ, Ngôn Dật cũng dao động.
Nhưng tiềm thức vẫn luôn nhắc nhở cậu không động tâm.
“Lục Thượng Cẩm đã làm gì anh?” Hạ Kính Thiên đánh giá Ngôn Dật từ trêи xuống dưới, thấy cậu không có vết thương bên ngoài, sắc mặt cũng không tái nhợt bệnh tật, mới thoáng yên tâm.
“Không làm gì cả.” Ngôn Dật lịch sự mỉm cười, tới sau quầy bar pha cho Hạ Kính Thiên một ly bạc hà giải khát.
Đứa nhóc này đã giúp đỡ cậu rất nhiều, mặc dù Ngôn Dật cảm thấy áp lực khi bị theo đuổi quyết liệt như vậy, nhưng chỉ có y ở bên cạnh cậu vào thời điểm khó khăn nhất.
Cậu ít nhất cần phải cảm ơn, huống hồ tình yêu của đứa nhóc này cũng không sai.
Hạ Kính Thiên nhấc ly trà bạc hà, yết hầu di chuyển, do dự hỏi: “Gần đây cơ thể anh thế nào rồi?”
“Cơ thể?” Ngôn Dật duỗi tay ra, “Khôi phục hơn nửa.”
“Không, bé cưng… thế nào rồi?.” Hạ Kính Thiên dọc đường đã nghĩ sẵn bản thảo tiểu thuyết dài tập đầy bụng, nhưng đến khi nhìn thấy Ngôn Dật vẫn khó mà mở lời về cái thai giả.
Ngôn Dật hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức ôn hòa như dòng suối chảy qua, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình: “Bé cưng, rất ngoan.”
Mọi lời nói của Hạ Kính Thiên đều nghẹn trong cổ họng.
“Nếu không, ngày mai đi bệnh viện xem thử chút đi. Chỉ là kiểm tra, anh không cần phải sợ, tôi đi với anh.” Hai tay Hạ Kính Thiên cầm ly trà bạc hà, tiếp cho y thêm chút động lực.
Y vẫn không nỡ nhìn bộ dạng thất vọng của Ngôn Dật, dù sao cậu vẫn đang mong ngóng có một đứa con.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!